Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Edit: Lạc Thanh Như Thủy

Beta: Thủy Lưu Ly

Ninh Thuần muốn để nàng trở về phòng nghỉ ngơi một chút, nhưng ai biết khi hắn vừa ôm lấy nàng, nàng đã tức giận công tâm, đột nhiên hộc máu, sau đó hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

Ninh Thuần vội vàng ôm nàng trở về phòng, sai người tìm ngự y đến xem bệnh cho nàng, còn bản thân hắn lại tâm thần không yên, không ngừng đi tới đi lui trong phòng.

Chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, dù là ai cũng ngờ tới trong đám thích khách bị xử quyết lần trước còn có kẻ thoát được. Cũng vì chuyện này mà Ninh đế nhất thời tức giận đã ra lệnh bắt giam Ninh Liên lại.

Thái tử vừa chết, Ninh Liên bị giam, động tĩnh của đám hoàng tử khác càng thêm rõ ràng, càng thêm rục rà rịc rịch. Tình thế lúc này thích hợp tranh đấu nhất, ai cũng không muốn làm kẻ tầm thường cho nên đều mượn cơ hội này mà biểu hiện thật tốt, chỉ riêng Ninh Thuần là đứng nhìn từ xa, không đếm xỉa đến, chẳng qua vì bản tính Ninh Thuần như vậy, mới khiến Ninh đế tin tưởng mà giao trọng trách truy tìm hung thủ lại cho Ninh Thuần, làm hắn muốn tránh cũng không thể tránh được.



Trong lòng Chu Vô Tâm hỗn loạn, đầu óc mờ mịt giống như đang mơ một giấc mơ dài.

Trong mơ, Ninh Dạ nhảy xuống nước cứu nàng, vào lúc nàng tưởng mình sắp chết lại độ khí để nàng tiếp tục sống tiếp… Trong mơ, Ninh Dạ ôm nàng thoát khỏi phòng chứa củi tối tăm, ẩm thấp, sốt ruột tìm người chữa trị vết thương cho nàng… Trong mơ, Ninh Dạ đem tất cả những thứ tốt nhất tới cho nàng, làm nàng hài lòng, pha trò chọc nàng mỉm cười… Trong mơ, Ninh Dạ nói nàng hãy trở thành phi tử của ta, để ta chăm sóc nàng thật tốt, lúc ấy, đôi mắt của hắn thật trong suốt khiến nàng không dám đối diện… Trong mơ, Ninh Dạ dùng tính mạng của mình giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm... Trong mơ, Ninh Dạ bị nàng chọc giận mà bỏ đi, bóng lưng phẫn nộ của hắn khiến tình bạn vất vả lắm mới có được giữa nàng và hắn tan vỡ… Trong mơ, Ninh Dạ ngồi một góc trong tửu lâu, lẳng lặng đưa mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt hắn dù vô tình hay cố ý vẫn thỉnh thoảng dừng lại sau lưng nàng… Trong mơ, gương mặt anh tuấn của Ninh Dạ tràn ngập đau đớn, hắn hung hăng dùng tay không đấm vào ván giường mà phát tiết cảm xúc tức giận, phẫn hận trong lòng mình, nhưng dù thế, hắn cũng chỉ bất lực hỏi nàng hắn nên làm gì mới có thể giữ được nàng. Trong mơ, Ninh Dạ mặc trang phục tân lang đỏ tươi, ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt anh tuấn trở nên lạnh lùng, lúc đó, nàng biết, hắn, sẽ không mỉm cười với nàng nữa...

Có bốn chữ gọi là: Đại bi vô lệ*

(*triết lý trong Phật giáo, đầy đủ sẽ là bốn câu: Đại ái vô biên, Đại tiếu vô thanh, Đại bi vô lệ, Đại ngộ vô ngôn. Diễn ý sơ: Tình yêu vĩ đại sẽ không có bờ bến. Nụ cười không thành tiếng là nụ cười vui vẻ nhất. Nỗi đau sâu sắc nhất là nỗi đau thầm lặng không giọt nước mắt. Hiểu đến mức không thể diễn tả thành lời. Tóm lại là khi tình cảm, cảm xúc lên tới đỉnh điểm sẽ không có thứ gì diễn tả được~ nguồn quà tặng cuộc sống + baidu. Vẫn cảm thấy diễn ý chưa đúng lắm nhưng hiểu đại khái vậy đi, ta tra baidu rồi nhưng cũng xồm xồm vậy thôi)


Chu Vô Tâm chìm sâu vào giấc mơ mà không muốn tỉnh tỉnh lại. Nàng sợ, nếu nàng mở mắt thì người trong giấc mơ ấy cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Còn có một người thích hô to gọi nhỏ với nàng, thích sai khiến người khác, cùng nàng gây chuyện khắp nơi, lại không ngừng mang lại phiền phức cho nàng, nhưng tâm tính vẫn lương thiện, nhiệt tình, như Hướng Noãn, vì sao lại không có được kết cuộc tốt! Là vì người tốt đều không thọ, tai họa lưu ngàn năm sao?

Tại sao!



Lúc Hoằng Thiện nhận được tin tức đã lập tức tới phủ Ninh Thuần, nhìn Chu Vô Tâm năm yên không nhúc nhích chẳng khác gì người đã chết trên giường, trong lòng hắn đau đớn, dịu dàng khuyên nhủ: “Vô Tâm, ta biết lúc này có nói gì cũng vô dụng, nhưng mà muội đừng như vậy nữa có được không. Nếu muội muốn khóc thì cứ khóc đi, muội không nói lời nào thế này khiến ta rất lo lắng. Muội đã không ăn, không uống, không ngủ hai ngày nay rồi, muội nói với ta một câu cũng được, chỉ một câu thôi được không?”

Chu Vô Tâm nghe được lời nói của Hoằng Thiện, những trong họng nàng như bị thứ gì nghẹn lại, không nói nên lời.

Cho nên nàng cứ tiếp tục nằm như vậy, mãi đến khi Hoằng Thiện nói với nàng, để nàng đến nhìn Thái tử và Hướng Noãn lần cuối, nàng mới mờ mịt mở mắt ra, trống rỗng nhìn bọn họ, cùng bọn họ tiến cung.



Trong hoàng cung khắp nơi đều treo đầy vải trắng và thẻ tre cầu phúc, lấy thân phận của Chu Vô Tâm, nàng không thể tiến cung tế bái. Lúc Thái tử còn, nàng có thể tự do ra vào, nhưng bây giờ khi Thái tử đi rồi, đám cung nhân lại làm khó nàng, không cho nàng vào, thậm chí ngay cả khi Ninh Thuần ở đây, bọn họ cũng chỉ giải thích qua loa lấy lệ với hắn mà thôi.

Ninh Thuần càng lúc càng tức giận, đúng lúc này thì Ninh Hoàng vừa vặn đi tới, nổi giận đùng đùng nâng tay cho đám cung nhân này mỗi người một cái tát, rồi sai người kéo bọn chúng ra ngoài chịu đòn.


Ninh Hoàng để bọn họ theo nàng vào trong, lúc quay đầu lại, bọn họ mới phát hiện, Chu Vô Tâm không thấy đâu nữa!



Chu Vô Tâm giống như một cái xác biết đi, lảo đảo di động mỗi ngõ ngách trong hoàng cũng, đến những nơi đã từng có hồi ức của nàng và Thái tử.

“Vô Tâm, Vô Tâm...”

Đi rồi lại đi, Chu Vô Tâm dường như nghe thấy tiếng Thái tử và Hướng Noãn gọi tên nàng. Nàng kinh hỉ quay đầu lại, nhưng lại phát hiện sau lưng nàng trống rỗng, hoàn toàn không có bóng người, chỉ còn lại hành lang trống trải dài dằng dặt, uốn lượn về phương xa…

Nàng thất vọng tiếp tục đi về phía trước.

Lúc đi tới ngự hoa viên, bên tai bỗng dưng vang lên tiếng nói của Thái tử: “Ồ, hôm nay thời tiết thật đẹp! Ồ, mây trên trời thật trắng! Ồ, trong đình thật nhiều người! Ồ, hương hoa nơi này thơm quá! Ồ…”

Nàng nâng bước lại gần nơi Thái tử thường ngâm thơ lúc trước, hình ảnh hai người cùng uống trà ngắm cảnh ngày đó không ngừng hiện lên trước mặt nàng, cuối cùng, đến lúc này, nước mắt nàng không nhịn được nữa, như Hoàng Hà vỡ đê, không ngừng tuôn trào.

Từ đầu đến cuối, đều là nàng phụ hắn.


“Ninh Dạ, xin lỗi...”



Ninh triều năm bốn mươi tám, thái tử Ninh quốc Ninh Dạ và Trắc phi Hướng Noãn, cùng vong.

Cả nước mặc niệm.

Chẳng qua thế gian này sẽ không vì sự ra đi của ai đó mà ngừng hoạt động!

Trong khoảng thời gian này Chu Vô Tâm luôn cố tình khiến mình bận bịu hơn bình thường. Từ sáng sớm bận bịu đến tối muộn, đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Nếu không phải nàng bận bịu ở Mộng Hương Lâu thì chính là đi theo Hoằng Thiện đi kiểm tra hàng hóa, sổ sách làm ăn. Đến mức hơn một tháng qua, có nhiều lúc nàng không chịu được mà ngủ thếp trong xe ngựa, có lúc lại ngủ quên trên bàn cơm, nhưng số lần nàng thật sự ngủ trên giường lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hoằng Thiện nhìn bộ dạng này của nàng, có khuyên nàng, nhưng không hề có chút tác dụng nào.

Mà Ninh Thuần vì bị Ninh đế giao cho việc điều tra chuyện dư đảng Bắc Đường nên cũng bận rộn không thấy người, lúc tình cờ gặp mặt, hai người chỉ có thể lạnh nhạt gật đầu rồi bỏ đi.

Ngay cả Ninh Liên thích quấn quýt lấy nàng, cũng càng ngày càng bận rộn, bởi vì —— Ninh Dạ vừa mất, hắn lại trở thành Thái tử đương triều, bắt đầu chuyển vào Đông cung, xử lý tấu chương.

Có điều, nói đến quá trình Ninh Liên trở thành Thái tử thì tương đối trâu bò.

Chu Vô Tâm vẫn cảm thấy người như Ninh đế, không hề có chút dáng vẻ nên có của một Hoàng Đế.

Ngươi nói ông ta ngu ngốc, nhưng dân chúng Ninh quốc an cư lạc nghiệp, quốc gia phồn vinh hưng thịnh, chưa từng có người nào nói ông ta không tốt.


Ngươi muốn nói ông ta là minh quân? Trên sách sử có vị minh quân như ông ta sao?

Ninh đế là một người ham hưởng lạc. Ngoại trừ quyết sách đặc biệt quan trọng là tự mình quyết định thì có rất nhiều chuyện trong triều ông ta đều giao cho con trai mình quản lý. Còn bản thân ông ta thì cả ngày mang theo phi tử dạo chơi khắp nơi. Gang sơn, mỹ nhân, sao nàng cứ có cảm giác ông ta là loại người chỉ muốn mỹ nhân không cần giang sơn nhỉ.

Chẳng qua, dù là người ông ta yêu thích, nhưng nếu người đó dám đề cập chuyện triều chính trước mặt ông ta thì ông ta nói trở mặt liền trở mặt, tuyệt đối không dung túng. Hơn nữa, trong đầu ông ta toàn chứa ý đồ xấu, cứ nhìn hai lần ông ta tứ hôn thì biết, vị chủ tử này tuyệt đối là kẻ e sợ thiên hạ không loạn.

Thì thế, các đại thần Ninh quốc, vì không để Ninh đế rảnh rỗi mà nghĩ ra ý đồ xấu gì mới, đều đồng lòng đề xuất ông ta lập Thái tử một lần nữa.

Mà khi dánh sách dự bị được đưa ra, nhìn một loạt tên các hoàng tử trong đó, ông ta đột nhiên hỏi: “Ừm, Lão Cửu đi đâu rồi?”

Mí mắt vị công công bên cạnh co giật, tiến lên bẩm bảo: “Bẩm bệ hạ, Cửu hoàng tử bị người bắt giam trong đại lao rồi ạ.”

Ninh đế vừa nghe, vỗ đầu một cái: “Ai nha, Trẫm nhốt lão Cửu lúc nào vậy? Sao Trẫm lại không biết nhỉ!”

Ninh đế cười hớn hở nhìn chúng đại thần bên dưới một vòng: “Được rồi, được rồi, Trẫm thật sự không phải là một phụ thân tốt, lại quên mất chuyện mình đã giam con trai lại. Quên đi, nếu vậy thì Trẫm bù đắp cho hắn một chút vậy, ờ, để hắn làm Thái tử đi. Được rồi, cứ quyết định như thế, tất cả giải tán.”

Sau đó, trong tình cảnh chúng đại thần tiêu điều trong gió, quạ đen lượn đầu đầy, Ninh Liên được quyết định trở thành Thái tử.

Cũng không biết khi sử quan ghi chép lại chuyện này, sẽ nói là Hoàng đế bị ấm đầu hay nên nói ông ta có tính toán khác đây?

==

Ly có lời muốn nói: sao ta cứ có cảm giác ông vua này là Boss cuối nhỉ =,=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui