Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Edit: Lạc Thanh Như Thủy

Beta: Thủy Lưu Ly

Ngồi trên xe ngựa hắn đặc biệt chuẩn vị, Chu Vô Tâm kích động nhảy nhót lung tung, rõ ràng vết thương trên mặt không thể làm ra biểu cảm quá mức kịch liệt, nhưng nàng vẫn không nhịn được cười to.

Ninh Liên nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của nàng, dịu dàng hỏi: “Sao nàng lại vui vẻ như vậy?”

“Muốn kéo ngươi ra ngoài một chuyến đúng là không dễ dàng gì.” Chu Vô Tâm thành thật nói, tuy rằng hắn là một tên lưu manh chính hiệu, nhưng vì Hướng Noãn, đến mạng của mình nàng cũng không thèm đếm xỉa, chỉ cần Hướng Noãn được vui vẻ trước khi gả đi thì dù làm gì nàng cũng cảm thấy đáng giá.

Một khi trở thành Vương phi, thì ngay cả tự do cũng không có, hơn nữa bây giờ nàng đã đoạn tuyện quan hệ với Thái tử, vì thế chỉ sợ sau này muốn gặp mặt Hướng Noãn, đã khó càng thêm khó.

Sau khi đến thế giới này, một người bạn quan trọng của nàng đã trở thành người xa lạ, một người bạn tốt khác cũng sắp rời khỏi chính mình, nói không khổ sở, không đau lòng, không luyến tiếc, là giả.

Trước đây nàng chưa từng làm gì vì bọn họ, lúc này, chỉ cần là chuyện nàng có thể làm thì nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.

Sau khi xe ngựa đi được nửa đường, Chu Vô Tâm đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh nhìn Ninh Liên, mở miệng: “Cửu gia, trước giờ ta chưa từng cầu xin ngươi cái gì, hôm nay, coi như là ta cầu ngươi một chuyện, xin ngươi nhất định phải đồng ý với ta.”

Ninh Liên hiếm khi thấy nàng trịnh trọng như thế, chân mày hắn hơi cau lại, nghe nàng nói.

“Thật ra Hướng Noãn vẫn luôn yêu thích ngươi, vì có thể tiếp cận ngươi, chúng ta giả vờ bán mình chôn cha để trà trộn vào phủ. Tất cả những chuyện chúng ta làm này đều vì ngươi. Nhưng không bao lâu nữa nàng phải lập gia đình rồi, sau này sẽ không có cơ hội tiếp xúc hoặc ra ngoài với ngươi nữa. Cho nên để bù lại tiếc nuối, bây giờ nàng ấy chỉ hy vọng có thể đi dạo với ngươi một lần, ngươi có đồng ý thực hiện nguyện vọng này của nàng không?”


Bởi vì Hướng Noãn mà bắt hắn ra ngoài! Ninh Liên mở cây quạt ra, thản nhiên cân nhắc.

Chu Vô Tâm đến trước mặt hắn, bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt kia rõ ràng tràn ngập khát vọng, dù là người nào nhìn thấy cũng không đành lòng từ chối được.

Ninh Liên thu cây quạt trong tay lại: “Được.”

Chu Vô Tâm nghe được lời khẳng định chắc chắn của hắn, nước mắt kích động tuôn trào, nàng vươn tay nắm chặt tay hắn: Cửu gia, ngươi thật sự là người tốt, cực kỳ tốt. Ta nhất định sẽ biết ơn ngươi cả đời.”

“Chỉ vì người khác mà làm đến vậy, cũng không biết nên nói nàng ngốc hay là quá ngây thơ. Đến khi nào thì nàng mới có thể vì bản thân mà cầu xin bản vương đây, nói không chừng lúc đó bản vương đồng ý còn nhanh hơn nữa.”

Chu Vô Tâm nghe không hiểu Ninh Liên đang giận nàng, giễu cợt nàng nay khen nàng, nói chung chỉ cần có thể giúp Hướng Noãn hoàn thành tâm nguyện, thì nàng cũng coi như công đức viên mãn rồi.

Sau khi xuống xe ngựa, Hướng Noãn lập tức xuất hiện, Chu Vô Tâm hít sâu một hơi, cười khẽ như trút được gánh nặng...



Một tháng sau, rốt cuộc ngày thành hôn của Thái tử cũng tới.

Bởi vì là Trắc phi, cho nên hôn lễ của Hướng Noãn cũng không quá long trọng, nhưng dù sao cũng là hôn lễ của hoàng tộc, cho nên khí thế khá phô trương, náo nhiệt, hấp dẫn hơn một nửa bách tính trong Kinh thành đến đây vây xem.


Ở vị trí tốt nhất để quan sát buổi lễ, Chu Vô Tâm lẳng lặng đứng sau Ninh Thuần, cùng các vị hoàng tử khác đón dâu. Nhìn Thái tử anh tuấn, ôn hoà trên lưng ngựa, trong lòng nàng trăm mối ngổn ngang.

Bên tai là tiếng nhạc huyên náo, nhưng nàng giống như kẻ điếc, cái gì cũng không nghe được, chỉ có tiếng vó ngựa cộp cộp càng lúc càng xa…



Sau khi đón dâu xong, tân khách tự mình tản ra dự tiệc, cũng trong lúc đó, Thái tử chầm chậm đỡ Hướng Noãn từ phòng riêng ra ngoài.

Lúc này, Hướng Noãn ăn mặc xinh đẹp, rực rỡ, chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm. Hai người họ đứng cạnh nhau như một đôi kim đồng, ngọc nữ, đến ngay cả Thái tử phi đang mang thai cũng ôm hòa tự mình đến chúc phúc.

Chu Vô Tâm nhìn thấy ý cười miễn cưỡng trên mặt Hướng Noãn, đột nhiên cảm thấy cảnh này thật chướng mắt. Bộ dạng miễn cưỡng như vậy, cho dù giấu được mọi người nhưng sao có thể giấu được nàng đây.

Hôn sự bỗng dưng từ trên trời rơi xuống, khiến mọi người không thể ứng phó kịp. Đến bây giờ, Chu Vô Tâm mới xem như hiểu rõ câu nói kia của Ninh Thuần: Tâm đế vương như kim đáy bể.

Đến chẳng chút dấu hiệu báo trước, mà ngay cả một chút đạo lý cũng không có.

Chu Vô Tâm thực sự là không muốn tiếp tục nhìn cảnh bọn họ hư tình giả ý như vậy nữa, nàng nhẹ giọng thông báo cho Ninh Thuần, nói muốn ra ngoài một chút rồi lập tức xoay người lặng lẽ rời đi.


Ninh Thuần cũng không hiểu sao, cứ cảm thấy nếu để nàng ra ngoài một mình như vậy, thì bản thân hắn sẽ thấy rất bất an, cho nên, hắn không thể làm gì khác hơn là theo sau nàng ra ngoài.

Bình thường, chỉ cần Ninh Thuần ở cùng nàng, nhất định nàng sẽ vui vẻ không thôi, nhưng lúc này, nàng thật sự không có tâm trạng đâu mà vui vẻ nữa. Nàng tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi xuống, đung đưa chân, hỏi Ninh Thuần: “Tiểu Ninh Thuần, chàng nói xem, tại sao những người yêu nhau, lại không thể ở cùng nhau.”

Ninh Thuần suy nghĩ một chút, theo logic tiêu chuẩn của nam nhân trả lời nàng: “Không biết.”

Chu Vô Tâm uể oải cười cười, không nói tiếp, cũng không làm gì khác. Hai người lẳng lặng ngồi một chỗ, mãi đến khi tiệc cưới kết thúc, mới cùng trở lại phủ Ninh thuần.

Có điều, sáng sớm ngày kế tiếp, nàng nghe người trong phủ nói, lúc trời còn chưa sáng Ninh Thuần đã tiến cung, cũng không biết trong cung xảy ra chuyện gì mà lại triệu một người xưa nay không quản việc triều chính như hắn vào cung nữa.

Chẳng qua từ trước đến giờ nàng không mấy để ý đến việc trong triều hay trong hoàng cung thế này, cho nên nghĩ nếu Ninh Thuần đã không có ở đây, thì sau khi ăn xong điểm tâm nàng sẽ ra ngoài gặp Hoằng Thiện một lúc.

Lúc trước vì có thể thuận tiện tạo không gian riêng cho mình và Ninh Thuần, nàng đã phải năn nỉ Hoằng Thiện rất lâu thì mới được hắn đồng ý, cho phép nàng ở nơi này. Chỉ là, Hoằng Thiện có nói, mỗi ngày nàng nhất định phải về nhà báo tin một lần, bởi hắn muốn đảm bảo nàng vẫn an toàn, như vậy mới có thể an tâm được.

Có điều, lúc Chu Vô Tâm vừa ra đến cửa, Ninh Thuần đã mang theo gương mặt âm trầm trở lại.

Hai người gặp được nhau, Ninh Thuần không nóng không lạnh nói với nàng một câu: “Quay về với ta.” Nói xong cũng dẫn đầu bước vào phủ.

Chu Vô Tâm nhìn bộ dạng đè nén, nặng nề của hắn, suy đoán chắc chắn đã có chuyện lớn gì xảy ra, nên cũng không dám lề mề, theo sát sau lưng hắn vào trong.

Về tới chính sảnh, Ninh Thuần thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Ta phải nói cho ngươi một chuyện.”

“Chuyện gì? Sao lại nghiêm túc như vậy?” Chu Vô Tâm thuận tay rót một chén trà cho hắn, thấy Ninh Thuần lắc đầu, nàng lại cầm về uống một ngụm.


Nhìn dáng vẻ này của nàng, Ninh Thuần do dự không biết có nên nói sự thật cho nàng biết không. Suy nghĩ một chút, hắn hiểu chuyện này sớm muộn gì nàng cũng biết, cho nên quyết định không quanh co lòng vòng nữa mà trực tiếp nói thẳng: “Đêm qua, Thái tử và tân Trắc phi Hướng Noãn đã bị người sát hại.”

Ầm một tiếng, hai tai Chu Vô Tâm như ù đi, câu nói của Ninh Thuần trở thành lưỡi dao sắt bén chém vào lòng nàng, khiến cảm giác đau đớn, tê liệt lan tràn toàn thân, ngay cả chén trà trong tay nàng cũng bị nàng thả rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ, giống như nội tâm lúc này của nàng.

Qua một lúc lâu, cảm giác ù tai biến mất, nàng mới run rẩy hỏi, “Tiểu Ninh Thuần, vừa rồi chàng nói giỡn với ta phải không? Chàng nói cho ta biết, chàng chỉ nói giỡn với ta thôi đúng không?”

Ninh Thuần hi vọng nàng có thể đối mặt với hiện thực, lạnh nhạt nói: “Bọn họ đều đã chết.”

Nụ cười gượng trên mặt Chu Vô Tâm lập tức vỡ vụn.

Nàng dường như còn có thể nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Thái tử khi ngâm thơ đối chữ trước mặt nàng, có thể nhìn thấy bộ dạng gian xảo, xấu bụng của Hướng Noãn khi quấy rối nghĩ kế, có thể nhìn thấy nét mặt dịu dàng, ấm áp của Thái tử khi quan tâm nàng, có thể nhìn thấy bộ dạng buồn cười mỗi lần Hưỡng Noãn trèo tường, có thể nhìn thấy…

Rõ ràng mới đây bọn họ vẫn còn xuất hiện trước mặt nàng, tại sao sau khi nàng tỉnh lại từ trong giấc ngủ thì cái gì cũng không còn nữa!

Chu Vô Tâm đột nhiên dùng sức nắm tay Ninh Thuần, yếu ớt nói: “Tiểu Ninh Thuần, chàng nói cho ta biết đây không phải là sự thật đi! Đây không phải là sự thật! Ngày hôm qua bọn họ mới thành thân thôi mà, sao có thể, sao có thể… Ta không tin! Ta không tin!”

“Thích khách lợi dụng tình hình hỗn loạn hôm qua, âm thầm hạ độc trong phòng tân hôn. Hơn nữa đêm qua Thái tử và Trắc phi đều uống say, lúc trở về không phát hiện được, vì thế nên hai người…”

“Trúng độc còn có thể giải độc, ngự y không phải rất lợi hại sao, có thể giải độc cho bọn họ mà!”

Ninh Thuần lắc đầu một cái, sắc mặt càng ngày càng trầm: “Vô dụng. Bọn họ đều bị thích khách cắt đứt cổ họng.”

Sức lực cuối cùng còn xót lại trên người Chu Vô Tâm đã bị câu nói này rút sạch, cả người nàng mềm nhũn, theo thân thể Ninh Thuần trượt xuống. Ninh Thuần vội vàng nâng nàng dậy nhưng làm cách nào nàng cũng không thể đứng vững được, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm bốn chữ Ninh Dạ và Hướng Noãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui