Edit: Huyền Phong
Beta: Thủy Lưu Ly
Nói xong, mặc Chu Vô Tâm đang trợn mắt há hốc mồm mà lắc đầu bỏ đi.
Lúc này Chu Vô Tâm mới ý thức được, hình như nàng đã phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
Hắn dùng quạt gõ đầu nàng một lúc, nàng đã ném thứ quan trọng của hắn đi. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn cũng sẽ thấy tức giận. Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, hắn ngoại hơi độc miệng một chút, thích giở trò lưu manh một chút, còn suốt ngày bắt nàng giặt quần áo, nhưng thật ra tính tình hắn cũng không xấu, so với những người ở Chu phủ mà nói, ít nhất hắn cũng được xem là người tốt.
“Được rồi, tự mình gây chuyện thì phải do tự mình giải quyết.” Đến khi Chu Vô Tâm đi qua đi lại trong phòng tới vòng thứ hai mươi mốt, cuối cùng nàng vẫn quyết định mở cửa, đi đến phòng giặt quần áo.
Vì thế, vào một đêm mây đen gió lớn, trong phòng giặt phủ Cửu hoàng tử, một bóng người màu đen, mò mẫm trong ao giặc quần áo, tìm kiếm cây quạt.
Cũng may nước trong ao không sâu, vừa mới qua cổ của Chu Vô Tâm, chân của nàng vẫn có thể chạm tới đáy hồ, cho nên, cho dù không cẩn thận uống vài ngụm nước trong ao, thì so với việc bị chết đuối cũng tốt hơn nhiều.
Không biết nàng đã lần mò bao lâu, lâu đến mức cả thân thể của Chu Vô Tâm đều bắt đầu trở nên cứng đờ, nàng vẫn cứng nhắc muốn đi kiếm cây quạt, không ngừng quanh quẩn trong chiếc ao không lớn không nhỏ này.
Dưới ánh trăng trong vắt, một bóng đen cao lớn chậm rãi đi về phía này.
“Ngươi làm gì ở đó?” Trong giọng nói của Ninh Liên không hề chút trầm ấm như thường ngày mà rét lạnh đến mức làm cho người ta phải run rẩy.
Chu Vô Tâm không để ý tới hắn, tiếp tục lần mò trong ao.
Đột nhiên.
“Tìm được rồi.” Chu Vô Tâm giơ cây quạt trên tay lên, cao giọng: “Ta tìm được cây quạt của ngươi rồi!”
May mắn đã tìm được, nàng không muốn chỉ vì một cây quạt mà mình phải mất mạng đâu.
Vô Tâm vội vàng nhảy ra khỏi ao giặt quần áo, đem cây quạt cung cung kính kính đưa cho hắn: “Thật xin lỗi. Hôm nay ta không cố ý làm như vậy. Ta chỉ thuận tay ném một cái thôi, không nghĩ tới...”
Ninh Liên nhận lấy cây quạt, lạnh lùng ngắt lời nàng: “Bản vương sẽ không nhận ân tình của ngươi.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Chu Vô Tâm nhìn bóng lưng dần dần đi xa của hắn, ánh trăng phủ xuống làm bóng hắn đổ dài, nhìn qua đặc biệt gầy gò, đặc biệt cô đơn, khiến người nhìn nhịn không được phải cảm thấy đau lòng.
“Cuối cùng cây quạt cũng đã trở về với chủ cũ, ta không cần lo lắng về tính mạng của mình nữa rồi.” Vô Tâm nghĩ như vậy, mới có thể yên lòng trở lại.
Thế nhưng, người ta nói mà, họa vô đơn chí.
Sau khi trở về, Chu Vô Tâm vốn khỏe khỏe mạnh mạnh đột nhiên sinh bệnh!
Đến mức hôm sau lúc mặt trời lên thật cao cũng không thể ngồi giậy, chỉ có thể co ro trong căn phòng bé tẹo, tối tăm chịu đựng sự giày vò của việc nóng lạnh đan xen. Thân thể nàng mềm nhũng không chút sức lực, nàng mong đến mong đi, hy vọng khi Trương đại nương không thấy nàng đi giặt quần áo sẽ cho người đến tìm nàng, sau đó phát hiện nàng bị bệnh, đem cho nàng một chút thuốc. Lại không ngờ tới, người nàng trông mong không đến, còn người nàng không hề trông mong lại hết lần này đến lần khác quấy rầy sự anh tĩnh qua ngày của nàng…
“Thế nào? Bị bệnh rồi?” Mới sáng sớm Ninh Liên đã tới phòng giặt tìm bóng dáng Chu Vô Tâm, vì cây quạt của mình, chuẩn bị ‘cẩn thận’ dạy dỗ nàng một chút, nào ngờ, khi đến nơi lại không thấy nàng đâu.
Hắn cho rằng vì chuyện hôm qua nên nàng định đình công, nhưng đến khi vào phòng nàng tìm người, lại nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu đang rúc trong chăn của nàng. Trong lòng hắn cảm thấy hơi kỳ quái, nâng bước lại gần, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên tráng nàng mới phát hiện trán nàng nóng hổi. Hơi suy nghĩ một chút hắn xác định do hôm qua nàng ngâm mình trong ao tìm quạt cho hắn nên hôm nay mới bị cảm lạnh.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới cây quạt bảo bối của mình bị ném vào ao giặt đồ, sự đau lòng của hắn vừa chợt lóe đã biến mất nên vừa rồi mới nói ra một câu thờ ơ như vậy.
Đầu Chu Vô Tâm bị nung đến mơ hồ, cũng không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ cảm giác có người đến, mặc kệ là ai, vẫn cố gắng mở to hai mắt, nhưng cố cả buổi lại không cách nào mở ra được.
Ninh Liên ngồi xuống bên cạnh giường nàng, vắt chéo chân, không nóng không lạnh nói: “Nếu tiếp tục không đứng dậy, chẳng lẽ ngươi chờ bản vương ném ngươi vào ao giặt quần áo à?”
Chu Vô Tâm mơ mơ màng màng, khó khăn mở to mắt, cũng không thấy rõ ràng là ai. Bàn tay nàng vô tình chạm vào mu bàn tay của Ninh Liên, hơi ngừng một lát, lại đột nhiên nắm lấy tay hắn áp vào mặt mình. Băng băng lành lạnh, làm nhiệt độ khô nóng toàn thân nàng hạ xuống không ít. Vô Tâm thích thú cầm lấy tay hắn xoa qua xoa lại, môi nàng quẹt qua lòng bàn tay hắn, mang đến cảm giác tê tê kỳ dị.
Ninh Liên không ngờ nàng sẽ xem tay hắn là túi chườm đá, đang muốn rút về, lại phát hiện nàng cầm rất chặt. Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt hoa đào lập tức ngưng lại, nhìn khuôn mặt bị nung đến đỏ rực của nàng, hắn hơi bĩu môi: Nhìn như ma vậy nhưng lại đột nhiên cảm thấy nàng hơi khiến người khác yêu thích.
Làn da nàng trơn bóng mềm mại, cảm giác vô cùng tốt làm lòng hắn dâng lên một chút rung động.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại cúi người lại gần nàng, nhìn cái miệng nhỏ non mềm của nàng, cổ họng siết chặt, nhịn không được muốn hôn xuống.
Nhưng mà, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra lần nữa...
“Vô Tâm à, ngươi bị sao vậy, sao hôm nay không đi giặt quần áo!” Đột nhiên giọng nói vang dội của Trương Đại Nương truyền vào từ ngoài cửa.
Ninh Liên nghe được, nhanh chóng rút tay lại, đứng dậy, đi qua đi lại mấy vòng trong phòng.
Đến khi Trương đại nương đẩy cửa tiến vào, bà đã thấy Cửu Gia đỏ mặt nhìn Chu Vô Tâm, còn không ngừng đi tới đi lui, mà Chu Vô Tâm như đang tìm cái gì, cánh tay quơ quơ, bắt loạn. Bầu không khí có chút quỷ dị.
“Hôm nay trong chính điện không có người quét dọn. Ngươi đi quét dọn sạch sẽ chỗ đó cho bổn vương. Nếu bổn vương phát hiện ngươi làm qua loa cho xong, bổn vương sẽ có rất nhiều biện pháp để trừng trị ngươi!” Ninh Liên hơi nhìn Trương đại nương mang vẻ mặt khó hiểu đứng ngoài cửa không dám bước vào, lại đột nhiên nhìn người trên giường rồi nghiêm nghị ra lệnh cho nàng, sau đó cũng không quay đầu lại mà phe phẩy cây quạt rời đi.
Trương Đại nương nhìn bộ dáng vội vàng của Ninh Liên, cảm thấy rất kỳ quái: “Hôm nay Cửu gia bị sao vậy?”
Có điều bà không muốn dây dưa nhiều với Ninh Liên, vì vậy bà quyết định đi truyền lệnh của Cửu gia cho người trên giường kia, dù nàng có bị bệnh cũng phải đi quét dọn!
Trương đại nương tùy tiện làm chút gì cho nàng ăn, lại cho nàng uống thuốc, giày vò nàng một phen, rồi mới nói cho nàng biết Ninh Liên muốn nàng đi quét dọn chính sảnh, khiến nàng nghe thấy hận không thể dùng một đập đập chết hắn!
Cho nên, một Đại lão gia như hắn có thù oán với Thái tử, không có thù oán gì với nàng, nhưng tại sao lại cứ muốn làm khó nàng như vậy? Không phải nàng chỉ lỡ tay ném cây quạt của hắn sao, nàng cũng đã nói xin lỗi rồi còn gì, hắn còn muốn hành hạ nàng đến khi nào nữa? Chẳng lẽ hắn xem nàng là thập bát đồng nhân có vóc người cứng rắn như kim cang, lực lưỡng, thân thể bất tử ở Thiếu Lâm Tự à?
“Đại nương! Ngài biết Tiểu Noãn đi đâu không?” Bởi vì thân phận của Hướng Noãn tương đối đặc biệt, cho nên sau khi đến đây, nàng đều gọi nàng ấy là Tiểu Noãn, cũng không nói tên thật cho người khác biết. Nhưng đến tỷ muội như nàng đã bị hành hạ như vầy rồi mà nàng ấy vẫn không xuất hiện, thì đúng là không có chút tình cảm tỷ muội tình thâm gì cả
“Ngươi nói nha đầu Tiểu Noãn kia. Nàng bị Cửu gia sắp xếp đi mua đồ rồi. Cả ngày đều không thấy bóng dáng.” Trương đại nương nói đến đây, sắc mặt dần trầm xuống: “Đoán chừng do chuyện ngươi ném cây quạt của Cửu gia đi, bị Cửu gia ghi hận, đổ hết bực bội lên đầu nàng. Ngày đó ta còn thấy nàng khóc lóc chạy từ phòng Cửu gia ra ngoài nữa.”
Nàng hại Hướng Noãn rồi.
Chu Tô Tâm yếu ớt tát mình một cái: Đáng lắm, ai bảo nàng rảnh rỗi đến sinh sự, ném cái gì không ném lại ném vây quạt của hắn!
Sớm biết như vậy, nàng đã không đưa cái chủ ý cùi bắp kia cho nàng ấy rồi! Chuyện này đúng là do nàng không ngừng tự tìm đường chết mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...