Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây

Mộ Dung Triệt từ từ bước vào hướng Mộ Dung Phong nói :

- Tiểu Phong, ngự thiện phòng vừa có một món bánh mới, đệ xuống đó lấy ăn đi.

Nghe thấy bánh ngọt, hai con mắt Mộ Dung Phong sáng rực lên. Hắn xoay mặt hướng Huỳnh Hiểu dặn dò :

- Tỉ ở đây chờ ta. Ta đi một lát rồi về.-Nói xong, Mộ Dung Phong chạy ù đi. Aiii, đúng là tên nhóc tham ăn mà.

Đợi Mộ Dung Phong rời đi, sắc mặt hòa nhã của Mộ Dung Triệt giảm đi vài phần. Hắn trừng mắt làm Huỳnh Hiểu sợ hết hồn :

- Huỳnh Hiểu, ngươi thật to gan. Những chuyện ngươi làm với Tiểu Phong Vệ Ảnh đã báo lại hết với ta rồi. Hừ, tiểu Phong là đệ đệ duy nhất của ta, ta và thái hậu hết mực cưng chiều, chưa để nó bị ủy khuất bao giờ. Vậy mà ngươi dám làm nó khóc. Ngươi biết tội của mình chưa?

Huỳnh Hiểu nhìn bộ dáng tức giận của Mộ Dung Triệt mà lo sợ nha. Hắn đối với Mộ Dung Phong như gà mẹ bao bọc gà con, chỉ cần nàng dám làm tổn thương Mộ Dung Phong, hắn lập tức mổ chết nàng. Nàng lên tiếng thanh minh :


- Ta lúc đó…

- Ta cái đầu ngươi. Hừ, ngươi dựa vào cái gì mà từ chối tiểu Phong. Tiểu Phong là vương gia cao quý, lại anh tuấn mê người, tính tình hồn nhiên, đáng yêu, Được tiểu Phong để ý là phúc ba đời nhà ngươi. Thế mà ngươi lại còn không biết điều, có phúc không biết hưởng.- Mộ Dung Triệt giận dữ quát. Hắn nghiến răng nhìn nữ nhân ngu ngốc đáng giận trước mắt. Nếu không phải vì Mộ Dung Phong, hắn đã chém đầu nàng rồi. Ai bảo nàng dám thương tổn đệ đệ bảo bối của hắn.

- Ta…- Huỳnh Hiểu lên tiếng muốn giải thích. Tại lúc đó nàng chưa nghĩ thấu đáo thôi. Chẳng phải hôm qua nàng đã nhận lời Mộ Dung Phong rồi sao. Nếu không, sáng nay nàng đã chẳng phải đến đây để thử giá y.

- Ngươi còn định chối nữa hả?- Không để Huỳnh Hiểu kịp nói, Mộ Dung Triệt đã chặn họng nàng, mắng nàng xối xả.

Huỳnh Hiểu uất ức phát khóc. Cái tên hoàng đế đáng ghét kia cứ vậy mà mắng nàng, không cho nàng cơ hội mở miệng. Đồ chuyên quyền, cậy béo bắt nạt bé, à quên cậy lớn bắt nạt bé.

- Hoàng huynh. Ai cho huynh nạt nộ Hiểu Hiểu hả?- Mộ Dung Phong không biết trở về từ lúc nào quát một tiếng.

Một tiếng này của hắn rất có uy lực nha, khiến cho cái loa Mộ Dung Triệt đang nói liên hồi bỗng chốc ngừng lại. Mộ Dung Phong tới bên cạnh Huỳnh Hiểu, kéo nàng vào lòng an ủi :

- Tỉ đừng buồn. Ta sẽ hảo hảo dạy dỗ lại hoàng huynh ta, không để huynh ấy khi dễ tỉ nữa.

- Này, ta mới là hoàng huynh tốt của đệ nha.- Mộ Dung Triệt thấy Mộ Dung Phong ôm Huỳnh Hiểu dỗ dành, trong lòng không khỏi bực tức. Vì lẽ gì mà nữ nhân làm tổn thương tiểu Phong lại được đệ ấy chăm sóc ân cần trong khi hắn bị bỏ rơi? Hắn không cam tâm nha.

- Huynh cái gì mà huynh.- Mộ Dung Phong lườm Mộ Dung Triệt một cái.- Ta mới rời đi một chút, huynh đã kiếm cớ bắt nạt Hiểu Hiểu. Mà huynh bắt nạt tỉ ấy nghĩa là huynh có ý bắt nạt ta phải không?

- Không phải.- Mộ Dung Triệt vội vã lắc đầu phủ định. Hắn nào dám bắt nạt cục vàng bảo bối này chứ.

- Hừ, chắc chắn là vậy. Là huynh thấy ta và Hiểu Hiểu quá mức đẹp đôi nên ghen tị chứ gì? Hay là huynh sợ ta sẽ lấy hết bánh của huynh cho Hiểu Hiểu? Huynh đúng là đồ tham ăn, ki bo.

- Ta nào có.- Mộ Dung Triệt đáng thương nói. Sao tiểu Phong lại cứ chụp mũ hắn như vậy chứ? Nghe Mộ Dung Phong lớn tiếng mắng, bạn hoàng đế khóc không ra nước mắt.


Mộ Dung Triệt bị Mộ Dung Phong mắng cho choáng váng đầu óc, không thể há miệng phản bác một câu, chỉ có thể âm thầm chịu trận.

- Tiểu Phong, đệ sao có thể nói ta như thế chứ? Ta lo cho đệ như vậy, tốn mất biết bao công sức giúp đệ chuẩn bị hôn lễ đến mức đêm không ăn, ngày không ngủ. Thế mà đệ không nói một câu cảm ơn lại còn mắng mỏ huynh. Tiểu Phong, đệ sao có thể đối xử tàn nhẫn với huynh như thế? Đệ làm huynh đau lòng quá.- Mộ Dung Triệt cất bài ca huynh đệ thâm tình lại kết hợp với vẻ mặt thê lương, thi thoảng khịt mũi như sắp khóc khiến người ta nghe mà cảm động.

Huỳnh hiểu bĩu môi nhìn Mộ Dung Triệt diễn trò. Nàng thấy hắn diễn đạt quá, có nên cho một tràng pháo tay khen ngợi không nhỉ? Tên hoàng đế này một khắc trước như con cọp dữ lớn tiếng nạt nộ nàng, mắng rất khí thế, một khắc sau nhìn thấy Mộ Dung Phong lại trở thành một con mèo ngoan ngoãn hướng Mộ Dung Phong cười meo meo. Huỳnh Hiểu le lưỡi, đúng là đồ hai mặt.

***

Gần đây trong thành rộ lên một tin tức gây chấn động lòng người, đó là Tiêu Dao Vương sắp thành thân. Ngay lập tức, tin tức này được truyền đi với tốc độ tên lửa, từ đường phố lớn đến ngõ nhỏ, từ người già cho tới trẻ em, từ nam thanh đến nữ tú, ai ai cũng biết. Hiện tại trong các tửu lâu hội tụ tin bát quái, đây chính là chủ đề nóng nhất, được mọi người nhiệt tình bàn tán. Hầu hết mọi người đều lắc đầu, hướng lên trời kêu một tiếng :

-Con gái nhà nào mà vô phúc thế?

Kết thúc buổi chầu sáng, mấy vị quan trong triều xúm nhau vào tám chuyện.
Quan nhị phẩm:

- Tiêu Dao Vương lấy vợ? Thật kinh khủng. Không biết nữ nhi nhà nào bất hạnh vậy?


Quan tứ phẩm :

- Ta đoán chắc kiếp trước cô ta làm nhiều điều ác nên kiếp này bị báo ứng đó.

Quan ngũ phẩm phản bác :

-Hừ, các ngươi thật nông cạn. Tiêu Dao Vương anh tuấn như thế, dù có ngốc cũng là một mĩ nam ngốc nha. Hơn nữa hoàng thượng cưng chiều hắn như trứng mỏng, chỉ cần hắn mở miệng nói một tiếng, hoàng thượng chắc chắn đáp ứng. Nếu nữ nhi nhà các ngươi gả cho hắn, chỉ cần làm hắn yêu thích, không phải tiền đồ các ngươi sẽ thăng tiến nhanh hơn sao?

Quan nhất phẩm đánh vào đầu quan ngũ phẩm, lớn tiếng mắng :

-Ngươi mới là tên nông cạn. Ngươi thừa biết Mộ Dung Phong tính tình kì quái ra sao, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng không muốn nhìn chứ đừng nói đến nữ nhi nhà ngươi. Hừ, ngươi có muốn nữ nhi mình trong đêm động phòng bị đuổi ra ngoài cửa ngồi không? Ngươi có muốn nữ nhi mình khi cầm cái bánh ngọt lên ăn cũng bị hắn trừng mắt không? Chưa kể, nếu làm hắn phật ý, hoàng thượng sẽ chém cả nhà ngươi đấy.

Mấy vị quan nghe xong đều cho là đúng. Cuối cùng ai nấy đều thầm thương cảm cho tân nương của Mộ Dung Phong-kẻ vô phúc nhất thế giới này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui