Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Editor: nhungchuoi 

Sau khi đôi này hoàn thành xong, mọi ánh mắt của mọi người đầy hào hứng nhìn về một đôi ngốc ngếch này.

Không cần đợi người ngoài nhắc nhở, Vân Chỉ cực kỳ thông minh đưa túi gấm ra, chờ người nào đó tiếp nhận, khóe mắt liếc nhìn về phía Thiên Đại Tuyết Ngưng, phát hiện nét phấn khởi trên khuôn mặt kia, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Tiếp nhận túi gấm, Mặc Kỳ Uyên cũng cực kỳ trịnh trọng lấy ra một bức tranh, khiến những người ở đây vô cùng kinh ngạc, trong lòng âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ Dự Vương ngốc ngếch này lại có thể vì đối phương mà vẽ một bức họa thật sao!

Vân Chỉ không có hứng thú với lễ vật trong tay hắn, trong lòng âm thầm đánh giá thời gian dược liệu phát huy tác dụng.

Mà khuôn mặt của Mặc Kỳ Uyên chính là đang trong cảnh xuân sắc đầy mặt, cực kì đắc ý, "Nương tử xinh đẹp, giúp ta với nào." Nói xong thì nhanh chóng mở bức họa đang cuộn tròn ra cho mọi người thưởng thức.

Trong nháy mắt bức họa cuộn tròn được mở ra trước mắt mọi người, mọi người ở đây như bị phép thuật làm cho đông cứng, tất cả đều nghẹn họng trân trối nhìn đến ngẩn người, chỉ vì bức họa kia là Xuân Cung Đồ có thể khiến máu trong người sục sôi, họa sĩ kia vô cùng tinh tế, khiến cho người khác như lạc vào cảnh giới kỳ lạ - thế giới nhiệt huyết sôi trào, dĩ nhiên nam tử ở đây cũng không thể kiên định tự chủ, còn các thiên kim tiểu thư thì đều đã đỏ bừng cả hai má, tránh mắt đi không nhìn vào bức họa, mà lòng hiếu kỳ vẫn nổi lên, lén đưa mắt nhìn.


Nhưng vẻ mặt của mỗ nam vẫn là hứng trí bừng bừng, thản nhiên nói: "Bức họa này ta tốn một vạn lượng mới mua được đó..........., ma ma nói bức họa này ta nên thưởng thức cùng nương tử, vì thế ta đưa tranh này cho nương tử xinh đẹp xem, nương tử, có phải cũng rất thích đúng không!"

Khóe miệng Vân Chỉ giật giật, nam nhân này thật biết cách dọa người! Phối hợp gật gật đầu, trong lòng lại đang sốt ruột, người này lại có thể kháng lại thuốc thật sao, sao lâu như vậy mà vẫn chưa phát tác!

Như là đáp lại sự oán giận trong lòng Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên bên người đột nhiên biến sắc, thoáng chốc thân thể bắt đầu giật giật, không tới một khắc, trên mặt là một mảng đỏ, dưới chân cũng bắt đầu không đứng vững, thẳng tắp ngã xuống, một đám người chạy ầm ầm đến đỡ hắn! 

Lúc này Mặc Kỳ Uyên cảm thấy cả người như đang có vô số còn kiến đang bò, trong người máu huyết sôi trào, như là hiện tượng bị trúng xuân dược, nhưng đầu óc lại trở nên hoa mắt chóng mặt không giống như vậy, là ai dám động tay động chân với hắn? Khóe mắt hắn lườm đến một mỗ nữ đang nhàn nhã đứng bên ngoài vừa cuốn bức họa lại vừa xem diễn trò, trên khuôn mặt mỉm cười, nữ tử tươi đẹp dạt dào kia nếu là một đứa ngốc thì người trong khắp thiên hạ này đều là kẻ ngu rồi!

Quả nhiên là giả ngốc, con ngươi màu đen của Mặc Kỳ Uyên xẹt qua một tia cân nhắc, nhưng sự khó chịu của thân thể không thể bỏ qua khiến đôi mày rậm của hắn nhíu chặt lại. Không thể tiếp tục nén, Mặc Kỳ Uyên ngã xuống đất rên rỉ kêu, vẫn không quên dung tay che bụng, giả bộ là ăn phải đồ ăn không tốt.

"Để cho ta xem, để cho ta xem!" Ngay khi mọi người đều đang cảm thấy luống cuống thì một bạch y nam tử đẩy đám người ra đi vào, không đợi mọi người kịp nhận ra đây là ai thì đã dùng tay thăm dò mạch trên cổ tay Mặc Kỳ Uyên, tiếp theo là một ánh mắt băng hàn, đang định nói ra thì lại có cảm giác bị túm lại, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Mặc Kỳ Uyên, trong lòng không hiểu nhưng cũng cực kỳ phối hợp.

Bước nhanh đến trung tâm buổi tiệc, áo bào bay ra, chân sau quỳ xuống đất thỉnh an, động tác tiêu sái giống như nước chảy "Thái hậu nương nương kim an, Hoàng thượng vạn phúc, Công Ngọc đến chậm thật có tội, tuy nhiên Dự Vương gia ăn phải thức ăn không tốt nên thân thể không được khỏe, xin cho tại hạ chẩn đoán bệnh xong rồi sẽ quay lại thỉnh tội."


"Trẫm tha tội cho ngươi, mau đưa hoàng đệ đến cung điện bên cạnh khám và chữa bệnhđi!" Vừa rồi Mặc Kỳ Tẫn có thể nhìn ra Uyên không giống như đang giả dạng, tuy rằng biết được năng lực của hắn nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy sốt ruột.

Một đám nữ quyến đã sớm bị dáng vẻ tiêu sái của Công Ngọc Viêm Bân hạ gục, một đám người ngu ngơ, trong lòng thầm la lên Viêm Bân công tử, trong mắt bắn ra trái tim hồng. Sau khi kiểm tra ăn mặc của chính mình thì nhớ lại xem tiếng hét vừa rồi của mình có bị Viêm Bân công tử nghe thấy hay không.

Sau đó kích động ngẩng đầu lên, chuẩn bị tiến lên trả lời thì lại phát hiện phía trước đã không còn bóng dáng tao nhã, một đám trở nên vô cùng ảo não.

Vân Chỉ nhìn thoáng qua nam tử áo trắng kia, bắt mạch mà không loạn, trong lòng tò mò, chẳng lẽ hắn có thể giải được độc này? Độc này đúng ra không có thuốc giải mới đúng chứ, bởi vì nó là do nàng tạo nên, hòa năm phần rượu mạnh, ba phần phấn ngứa, hai phần thuốc mê vào với nhau, nàng lấy chuột bạch thử nghiệm thì thấy không có lực sát thương gì lớn, chỉ là bị hành hạ năm sáu ngày thôi. Khi Tần Lãng nhìn thấy thành quả chế tác của nàng đã cảm thán khả năng thiên phú của nàng, bản lĩnh không cần thầy dạy này quả đúng là khá tốt.

Trong phòng, Công Ngọc Viêm Bân bảo đám hạ nhân lui ra, miễn cưỡng tựa vào bên giường nhìn người đang rên rỉ thống khổ trên giường, không ngờ Dự Vương cường đại như vậy lại có lúc bị trúng chiêu của người khác.

Phát hiện trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Mặc Kỳ Uyên cũng không giả vờ nữa, nhìn khuôn mặt tươi cười đáng đánh đòn của Công Ngọc Viêm Bân, bắn tới một ánh mắt cảnh cáo. "Mau đưa thuốc giải ra đây! Nếu ngươi còn cười bỉ ổi như vậy nữa thì đêm nay bổn vương sẽ bảo Dĩnh nhi ăn ngươi!"


Công Ngọc Viêm Bân lập tức thu hồi nụ cười, ở trong lòng oán giận, Mặc gia nhà hắn đều là những người kỳ lạ!

"Khụ khụ, độc ngươi trúng phải do nhiều loại phối hợp mà thành, cũng không có lực sát thươnggì, nhưng cũng không có thuốc nào chữa được, thuốc và kim châm đều là tương sinh tương khắc, ta không thể tùy tiện sử dụng được, ngươi tự mình dùng nội công bức nó ra ngoài là được rồi."

Nhìn Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng bức độc ra ngoài, hắn lại hiếu kỳ hỏi: "Là ai có bản lĩnh như vậy, vừa làm cho ngươi trúng độc vừa khiến ngươi phải che chở?"

"Thiên Đại Vân Chỉ, ha ha, không bảo vệ nàng thì nàng sao có thể làm Dự Vương phi của tađược!" Một tay đỡ lấy cằm, con ngươi đen tuyền của Mặc Kỳ Uyên phát ra những tia sáng kỳ lạ.

Công Ngọc Viêm Bân đứng một bên da đầu bắt đầu run lên, cái tên phúc hắc gia hỏa này lại muốn làm gìđây! Tuy nhiên hình như ý tứ vừa rồi của hắn là Thiên Đại Đại tiểu thư kia cũng là đang giả bộ sao? Chẳng trách, lần này lại có trò hay để xem, hắn còn tưởng rằng trên đời này không còn người có thể khiến cho Mặc Kỳ Uyên kinh ngạc nữa kìa! Một đôi phu thê giả ngây giả dại, trong khoảng thời gian kế tiếp hắn nhất định phải ở lại kinh thành để xem trò hay mới được.

"Không cần đến Dự Vương phủ ta xem diễn trò, muốn xem trò hay thì phải trả giá, ngươi là khách quen thì càng phải biết điều đó."

Đang miên man suy nghĩ đến một nơi nào đó thì bị giọng nói lạnh lùng của một người chặn lại, không thể không cảm thấy bị bẽ mặt. Nhất thời hưng phấn lại quên mất trước mắt đang có một nam nhân mà lâu nay hắn không thể nhìn thấu, ở trước mặt hắn vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.


"Viêm Bân công tử, có chuyện gì không, Hoàng thượng và Thiên Đại Đại tướng quân cùng đến thăm Dự Vương gia." Đột nhiên phía ngoài cửa vang lên giọng nói của một thái giám.

Hai người nhanh chóng chuẩn bị xong, lên tiếng, một đám người bên ngoài cửa tiến vào.

Nhìn sắc mặt của Mặc Kỳ Uyên đang ngồi trên giường đã trở nên tốt hơn, tất cả mọi người đều nhẹ nhõm thở dài một hơi.

"Viêm Bân công tử không hổ danh là thần y, cho dù là bệnh tật gì đều có thể chữa được." Mặc Kỳ Tẫn lên tiếng thừa nhận, trong lòng lại vẫn cảm thấy đáng tiếc nhân tài như vậy mà mình lại không thể sử dụng, tuy nhiên Uyên đã nói là Công Ngọc Viêm Bân thích giang hồ tự do, hắn cũng không nên miễn cưỡng.

"Hoàng thượng quá khen, tại hạ chỉ là tận tâm tận lực mà thôi."

Bởi vì Vân Chỉ tò mò nên cũng đi theo đám người đến xem, ánh mắt phóng đến nam tử mặc áo trắng kia, không ngờ rằng "tiểu bạch kiểm" này lại thật sự có chút tài năng, có cơ hội nhất định nàng phải lấy chút kinh nghiệm từ hắn mới được. Nàng phát hiện những thứ như thuốc độc rất thú vị, nhân tài như vậy không thể cứ để xói mòn được, nhất định phải tìm cơ hội để lừa gạt để nàng hảo hảo áp bức hắn mới được.

Đột nhiên, Công Ngọc Viêm Bân cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy sau lưng mình, quay đầu lại nhưng vẫn không nhìn thấy người nào có dáng vẻ nguy hiểm, trong lúc này trong lòng không tránh khỏi xuất hiện một dự cảm xấu.

HẾT CHƯƠNG 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui