Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Editor: nhungchuoi 

"Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu nương nương đến! Dự Vương gia đến!" Giọng nói bén nhọn xẹt qua buổi tiệc, tất cả mọi người ở đây đều cung kính đứng lên, hoặc là nửa ngồi hoặc là khom người, nghênh đón ba người trình diện.

Vân Chỉ không có thói quen quỳ xuống hành lễ, hơn nữa ỷ vào chuyện nàng là một đứa ngốc nên vẫn ngồi như cũ thưởng thức mỹ vị trong tay, giống như không quan tâm tình hình xung quanh.

Khóe mắt lại lướt đến đoàn người đang đi đến, cầm đầu đích thị là Thái hậu, ngồi ngay ngắn trên phượng giá, hai bên có hai cung nữ dùng lụa mỏng che đi phượng nhan, và dẫn đường cho nàng, không nhìn thấy diện mạo, khí thế thần bí kia đủ lớn để đánh thành ba chữ "ta lớn nhất" làm thành biểu ngữ đặt trước mặt mọi người.

Nếu như nói Thái hậu thần bí là át chủ bài thì Hoàng thượng kia cũng làm cho Vân Chỉ không ít ngạc nhiên, chỉ thấy bên người Thái hậu có một nam tử mặc long bào vàng sáng như bước đi trên không tiến đến, trái ôm phải ấp hai người diêm dúa lòe loẹt, ách, mỹ nhân, hơn nữa đằng sau vẫn còn có thêm người. Mỹ nhân đẹp thì đẹp thật nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy đây là mỹ nam mặc nữ trang, chẳng lẽ Hoàng thượng này thích đàn ông sao? Hơi hơi quay đầu nhìn về Thiên Đại Tuyết Ngưng với sắc mặt xanh mét kia, Vân Chỉ âm thầm lắc đầu.

Khi nàng đang ngầm phỏng đoán thì mấy người đó đã ngồi vào chỗ, khóe mắt có một bóng đen chợt lóe, Vân Chỉ cảnh giác nhìn về phía bên cạnh nàng, chẳng biết từ lúc nào bên người lại xuất hiện thêm một người vừa nhìn đã cho người ta biết là ngốc nghếch, đây không phải là nam tử mặc trang phục mày đen nhìn thấy ở trên đường sao! Làm sao hắn lại ở trong này! Quan sát ở khoảng cách gần, Vân Chỉ bị dung mạo phong hoa tuyệt đại này hấp dẫn đến thần hồn điên đảo, quả nhiên là đôi mắt ánh sáng lưu chuyển kia ẩn chứa những tia sáng sâu sắc, vừa nhìn thấy thì cảm giác như bị che bởi một tầng sương mỏng, không thể tìm tòi nghiên cứu ra, Vân Chỉ có cảm giác có chút gì đó không thích hợp, nhưng lại không tìm ra đó là chỗ nào.


Khi nàng đang nhìn chằm chằm mỹ nam thì mỹ nam cũng đang đánh giá Vân Chỉ, gương mặt trái xoan với làn da trắng mịn như nước, cặp lông mi nghiêng nghiêng như trăng rằm, đôi mắt trong trẻo, có thể nhìn thấy sự thăm thẳm bên trong, mũi như ngọc, răng đều như hạt bầu, môi như củ ấu, không ngờ rằng trên đời còn có người có dung mạo có thể so sánh với mẫu thân!

"Tỷ tỷ, dáng vẻ của ngươi thật đẹp mắt, ta nghĩ ta muốn hôn ngươi!" Nam tử hết sức say mê nhìn Vân Chỉ, khuôn mặt tuấn tú để sát phía trước khuôn mặt nàng, khoảng cách tuyệt đối không vượt qua được một tí tẹo, lúc này hai mắt hắn đang phát ra những tia sáng, trên miệng thì bắt đầu chảy nước ra.

Có thể nói câu nói không đầu không đuôi như vậy mà mặt không đỏ tim không đập mạnh đã phá vỡ không khí vốn đang yên tĩnh của mọi người, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trên, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Vốn dĩ Vân Chỉ đang nhìn chằm chằm nghiên cứu ánh mắt của nam tử kia thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói giống như của một đứa trẻ làm nàng hoảng sợ, lại nhìn vào con ngươi kia, đúng rồi, đây chính là cái không thích hợp, ánh mắt bóng đẹp nhưng lại âm u, trong lúc này như vực không đáy không thể nhìn thấu, nhưng có lúc lại như ánh mắt thuần túy của một đứa trẻ. Ách, người vừa rồi vùa nói cái gì vậy?

"A, ngươi không nói gì, tức là đồng ý nha.....!" Không đợi Vân Chỉ nhớ ra, một đôi môi mềm mại che lấy đôi môi nàng.

Như là sấm sét giữa trời quang, Vân Chỉ đột nhiên hiểu ra, trợn to đôi mắt nhìn người nào đó đang nhắm mắt hưởng thụ, cảm giác trên đôi môi có cái gì đó đang nhúc nhích, phản ứng đầu tiên chính là muốn đẩy đối phương ra, nhưng sau khi chấn tĩnh lại thì hành động đã không theo kịp đầu óc, rất không dễ dàng mới tìm được chút sức lực đẩy nam tử đang sỗ sàng trên người nàng ra.


Nam tử vẫn còn chưa thỏa mãn liếm liếm thêm trên đôi môi mềm mại kia rồi mới từ từ buông ra.

Mẹ ơi! Ở đâu ra cái tên đàn ông biến thái như vậy, vừa nhìn thấy đã phi lễ người khác, hắn chưa từng nhìn thấy phụ nữ hay sao! Hiện tại trong lòng Vân Chỉ đang vô cùng tức giận, lau khóe miệng một chút để chuẩn bị bão nổi lật bàn, không thèm để ý hắn dùng sựngu ngốc này làm đồ trang sức, trước tiên phải diệt tên biến thái này đã!

Đang chuẩn bị phát tiết lửa giận, thì một khuôn mặt tươi cười lại gần ngăn lại. Chỉ thấy tên nam tử vừa bị đẩy ra kia dai như một cái kẹo cao su kéo thế nào cũng không đứt, cười đến vô cùng sáng lạn.

"Tỷ tỷ thấy như thế nào? Các cô nương ở Di Hồng Viện đều nói kỹ thuật hôn của ta rất tốt nha!! Đúng rồi, tỷ tỷ đừng nóng vội, vừa rồi là Uyên nhi hôn ngươi, hiện tại ngươi có thể hôn lại ta rồi!" Nói xong thì nhếch cái miệng lên, như một đứa trẻ đang chờ kẹo.

Hắn, hắn, hắn...... Vân Chỉ đen mặt, đôi môi cứ mở rồi lại khép, tìm mãi không được từ nào để hình dung nam nhân trước mặt này!

Nàng thật sự muốn điên rồi, đây là tình huống gì, rõ ràng đây là một mỹ nam tuấn tú tuyệt luân, nhưng làm sao lại có lời nói và việc làm khác người như vậy, hắn là không phải người bình thường!


Từ từ, nếu nói hắn không phải người bình thường, thì người này............

"Xem ra Uyên nhi và Chỉ nhi rất tình đầu ý hợp đó! Việc hôn sự kia cũng coi là công đức viên mãn, ai gia cũng yên tâm rồi." Phía sau tấm mành truyền ra giọng nói trả lời nghi vấn trong lòng Vân Chỉ, sau đó âm điệu có chút trầm xuống: "Đúng rồi, vừa rồi Uyên nhi có nói đến Di Hồng Viện? Là ai như vậy lớn mật, dám mang Dự vương đến nơi ô uế như thế!"

Mặc Kỳ Uyên nhìn về vị trí Thái hậu, trong mắt biểu lộ là sự sợ hãi, đáng thương tội nghiệp khó xử nói: "Lưu Sản nói, không thể nói cho mẫu hậu biết hắn đưa Uyên nhi đến Di Hồng Viện."

"Lưu Sản...........Kéo xuống đánh 50 đại bản trừng trị tội không bảo vệ chủ nhân thích đáng."

Thái giám đứng sau Mặc Kỳ Uyên nghe thấy lập tức quỳ xuống, oan khuất gào khóc nói: "Thái hậu, oan uổng nô tài! Nô tài tuyệt đối không dám làm chuyện này, là do Vương gia nhớ lầm, không liên quan đến nô tài............" Cho dù có gào lên như thế nào thì cũng không có ai để ý đến hắn, không bao lâu sau thì có hai thị vệ kéo hắn ra ngoài.

"Được rồi, buổi tiệc bắt đầu đi!" Thái hậu tao nhã vung tay lên, âm nhạc tấu lên, buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Kỳ Uyên, Vân Chỉ chỉ muốn nhìn thấy sơ hở của hắn, nói hắn là kẻ ngốc thì hắn sẽ kẻ ngốc, nói hắn là kẻ điên thì hắn sẽ là kẻ điên sao? Vậy thì nụ hôn đầu tiên của nàng bị cướp đi thì sẽ tìm ai tính sổ đây!


"Tỷ tỷ, ngươi là nương tử của Uyên nhi đúng không? Thế có nghĩa là sau này có thể ngủ cùng Uyên nhi đúng không?" Một tay chống đầu, Mặc Kỳ Uyên cứ không biết sợ như vậy nghênh ngang đi vào đôi mắt đẹp đang phẫn nộ kia, không biết như thế nào, nhìn thấy đôi mắt đang hừng hực lửa giận kia trong lòng hắn liền cảm thấy rất cao hứng.

Như căn bản là không nhìn thấy ánh mắt có thể giết người của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên ở một bên vô cùng niềm nở đáp lời: "Nương tử, vì sao ngươi luôn nhìn chằm chằm Uyên nhi như vậy, là do Uyên nhi quá xinh đẹp nên khiến tỷ tỷ ghen tị đúng không? Nương tử không cần để ý, sau này Uyên nhi sẽ để cho nương tử mỗi ngày đều được nhìn, ngươi có thể coi nó như mặt mình để nhìn............"

Trời ạ! Người này sao lại có thể giống Đường Tăng thế! Chẳng lẽ là hắn thật sự bị điên sao? Vân Chỉ hỗn độn, đối mặt với cái tên Đường Tăng mỹ nam này, nàng không có chút khí lực chống đỡ nào cả!

Đúng lúc sắp chạm đến giới hạn của Vân Chỉ thì một giọng nói giải cứu nàng xuất hiện: "Buổi tiệc lần này là vì hôn nhân của Hoàng gia ta và Tướng Quân phủ, tuy rằng là nghe lệnh cha mẹ, lời mai mối cũng đã định, nhưng các bậc tiền bối để lại quy củ không thể làm trái, hiện tại hai đôi các ngươi đưa lễ vật cho nhau đi." Giọng nói của Thái hậu giống như hiệu lệnh của binh phù, động tác của mọi người ở đây đều đồng loạt ngừng lại, chờ đợi diễn trò ởgiữa sân.

Tặng lễ vật sao? Đúng rồi, chính là muốn tặng cho hắn cái túi gấm kia, một tay âm thâm cầm cái túi gấm đã sớm chuẩn bị trong tay áo, trong lòng Vân Chỉ thầm đắc ý, cuối cùng cũng tìm được phương pháp để trả thù hắn rồi! Hừ, để xem nàng chỉnh hắn như thế nào!

Trước tiên là Hoàng thượng và Thiên Đại Tuyết Ngưng tặng lễ vật cho nhau, có thể thấy được hai người chỉ như là đi ngang qua sân khấu mà thôi, Thiên Đại Tuyết Ngưng cố gắng tỏ ra xấu hổ để kiềm chế sự giận dữ đang tăng vọt, tặng một chiếc khăn tay thêu hoa tinh tế. Còn Mặc Kỳ Tẫn thì vẫn ngồi ở vị trí cũ bên cạnh các mỹ nam ái phi chàng chàng thiếp thiếp, miễn cưỡng vung tay một cái, một đám thái giám bưng lên mấy món trân bảo, nhìn qua cũng có thể thấy là bảo vật hiếm có!

HẾT CHƯƠNG 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui