Vương Gia Ngoan Nào
Ngày hôm sau nàng trực tiếp dẫn theo Tuyết nhi và A Trúc ra ngoài.
”Tiểu thư đi thẳng rẽ phải sau đó quẹo trái chính là Túy Nguyệt Lầu“.A Trúc
chỉ đường cho tiểu thư nhà mình.(Nàng và Tuệ Anh ngày hôm qua đã được
giáo chủ phái tới để bảo vệ tiểu thư)
”Được ta biết rồi,còn sớm chúng ta vừa đi vừa ngắm cảnh.”Y Lâm thuận miệng đáp liền đi về phía trước.
Trong đám người một người đang bán hàng rong tay cầm một tiểu nam hài 4,5
tuổi quát to:“Ngươi ăn kẹo mà không trả tiền à, muốn chết sao.Cái đồ
không có mẹ như ngươi còn sống làm gì“.
”Buông ta ra,ta không có mẹ
thì liên quan gì tới ngươi.Buông tay ta sẽ bảo người mang tiền tới trả
ngươi“.Tiểu nam hài không khóc lóc kêu la mà chỉ lạnh lùng nói,âm thanh
uy nghiêm,quần áo măc trên người toàn là loai tốt,toàn thân thoát ra khí thế vương giả.
”Ai mà tin lời của ngươi nói được chứ,một đứa không
có mẹ.ngươi không có bạc cũng được,cởi hết quần áo ra đưa cho ta.”Người
buôn đó 1 tay giữ tiểu hài tử,mắt thì chăm chăm vào y phục của nó.
”Đưa quần áo cho ngươi ta mặc gì cho nên không được”Tiểu nam hài liền cự tuyệt nói.
”vậy đừng trách ta không khách khí”Vừa dứt lời hắn liền vuơn tay ra định cướp.
”Khoan”Y Lâm gọi hắn,kinh thường nhìn hắn,một người lớn cư nhiên lại đi bắt nạt 1 đứa trẻ,huống chi mọi người đều thấy,bộ y phục này không biết mua
được bao nhiêu thứ nữa.
”Bảo Bảo con đi đâu vậy mẫu thân tìm con nãy
giờ, con làm ta lo quá”Nàng bước tới bên cạnh tiểu hài tử nhẹ ôm nó vào
lòng tay xoa xoa đầu nó trìu mến.
Tựa đầu vào vai nàng nó chợt muốn khóc.Hóa ra có mẹ lại hạnh phúc như
vậy,vòng tay ấm áp,giọng nói dịu dàng...những thứ đó như chạm sâu vào
lòng nó vậy.nó chỉ muốn như thế này mãi thôi.
Thấy nàng nói là mẫu
thân của hài từ này người buôn chột dạ không nghĩ tới tên nhóc này lại
có mẹ,nhung nghĩ mình đúng hắn mạnh miệng nói.”Con ngươi ăn kẹo của ta
không trả tiền,mau trả tiền cho ta ta còn phải buôn bán“.
”Được hết bao nhiêu ta trả cho ngươi“.Nàng không thèm nhìn hắn đáp.
”Mười quan tiền”hắn gian xảo nói.
”Muốn ta trả tiền trước hết xin lỗi con ta còn không thì đừng nghĩ tới”Lạnh lùng nhìn hắn nàng nói.
”Xí có li nào lại thế” Hắn trợn mắt lên nhìn nàng.
”Ngươi nói con ta không có mẹ,định cướp y phục,lại con lừa giá bán ngươi muốn
ta kiện lên quan phủ hay là xin lỗi con ta rồi nhận tiền tùy ngươi chọn
thôi“.
Không muốn dính đến quan phủ hắn đành phải làm theo ý nàng xin lỗi tiểu hài tử.
”Cho ngươi không cần thối lại”Y Lâm ném ra một lắm bạc vụn.
Tên buôn vội vã cúi người nhặt tiền xong nhanh chóng rời đi.
”Tiểu Bảo mau về nhà đi”Y Lâm nhẹ nói.
”Con sẽ trả bạc lại cho người“.
”Không cần về nhà đi“.Dứt lời nàng quay người bước đi.
”Người làm mẫu thân của ta được không?'ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn nàng nó không muốn nàng cứ thế mà rời đi.
Bàn tay nhỏ bé không có lực đang cố gắng giữ tay nàng lại.Nàng nhận thấy
đứa trẻ này rất khao khát có một ngừơi mẹ.Nàng hiểu cái cảm giác này,bất giác muốn che chở bảo hộ đứa trẻ này.Thực ra có thêm 1 người con cũng
rất hạnh phúc mà đứa trẻ này lại rất đáng yêu khả ái vì vậy nàng quyết
định:“Được từ giờ trở đi con sẽ là bảo bảo của ta.Bây giờ ta dắt con đi
ăn ngon“.Một lớn một bé dắt tay nhau tung tăng đi khắp các sạp hàng vui
vẻ cừơi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...