Vương Gia, Ngài Quá Phận Rồi!

Nghe được tin tức mình phải gả cho Hiên vương, Lâm Hinh Nhân ngồi trong phòng vừa uống trà vừa suy tư.

Nghĩ tới Hiên vương có thỉnh cầu như vậy thật ra Lâm Hinh Nhân đã dự liệu trong đầu, thật không nghĩ tới Tây Môn Tĩnh Hiên vì bảo vệ thái tử mà có thể làm tới bước này, thay thái tử cưới một nữ nhân như nàng thanh danh của hắn nhất định sẽ giảm.

Xem ra Hiên vương này là một người có trách nhiệm, chẳng để tâm đến thanh danh của mình, có thể bảo vệ được thái tử, cho phủ thái sư một câu trả lời công bằng, không làm mất phong thái hoàng gia, hơn nữa giữ được Thanh Viên vương triều yên bình trong lúc đó cân nhắc đưa ra cách giải quyết tốt nhất. Một câu của hắn liền giải quyết hết được mọi mâu thuẫn.

Tuy rằng vẫn được toại nguyện trở thành hoàng thất, tuy rằng có thể đền bù cho phủ thái sư thể diện đã bị mất, nhưng lại đẩy Lâm Hinh Nhân vào tình thế hoàn toàn bất lợi.

Tây Môn Triệt vốn không có năng lực, Lâm Hinh Nhân đối với hắn chẳng để tâm, căn bản ở phủ thái tử không sợ gặp phải bất lợi, nhưng Tây Môn Tĩnh Hiên thì lại khác.

Đến Hiên vương phủ đó, Lâm Hinh Nhân không thể không đề phòng, huống lại ở trong tình huống như vậy, bị Tây Môn Tĩnh Hiên chính miệng thỉnh cầu tứ hôn, dựa vào thái độ bảo hộ thái tử của Tây Môn Tĩnh Hiên, thật không dám bảo đảm hắn sẽ không vì thái tử mà làm ra những chuyện nhằm vào mình, đây nói đơn giản là khó ứng phó hơn thái tử.

"Tiểu thư, nhất định là phu nhân ở trên trời ngày ngày phù hộ cho tiểu thư, cho nên mới để cho tiểu thư làm Hiên vương phi, chờ sau khi tiểu thư xuất giá, Yên Nhi muốn tới Vạn An tự dâng hương tụng kinh cho phu nhân, cám ơn phu nhân thật tốt." Yên Nhi sau khi nghe được tin tức, hưng phấn chắp tay trước ngực nói.

"Yên Nhi cũng nghĩ gả cho Hiên vương tốt hơn so với thái tử à?" Lâm Hinh Nhân nhìn bộ dạng kích động của Yên Nhi nhẹ nhàng cười hỏi.


"Chính phi so với sườn phi đương rồi là hơn rồi, người xem trừ bỏ hoàng hậu nương nương, đến ra cả quý phi so ra cũng kém Hiên vương phi, gả cho thái tử, chưa hẳn có thể làm hoàng đế, nhưng làm Hiên vương phi là có thể nhìn thấy trước mắt rồi." Yên Nhi kể lể

"Hiên vương tuổi cũng không nhỏ đi? So với thái tử còn lớn hơn vài tuổi, thế nhưng vẫn không có thú vương phi, ngươi không thấy kì quái sao?" Lâm Hinh Nhân nhắc nhở Yên Nhi vấn đề này

Hiên vương trời sinh tính lãnh đạm, đối với nữ nhân tuy rằng không bài xích, nhưng cũng không thể nào động tâm. Cho dù các vị đại thần có dùng trăm phương ngàn kế để đưa con gái mình vào trong Hiên vương phủ, nhưng đều bị coi như thiếp thất, xưng là phu nhân trong phủ, không có ai được cưới hỏi đàng hoàng, ngồi lên vị trí vương phi.

Lúc này đây việc thú Lâm Hinh Nhân vào phủ được coi là chuyện đại hỷ lần đầu tiên của Hiên vương phủ

Thái độ của Tây Môn Tĩnh Hiên với vị trí vương phi đến tột cùng là gì? Có thể bỏ trống vị trí này trong nhiều năm như vậy, liền chỉ cần một câu nói liền để cho nàng ngồi lên vị trí vương phi đi?

"Cái này...... " Yên Nhi đối với câu hỏi của Lâm Hinh Nhân nhất thời chưa tìm ra câu trả lời, suy nghĩ một chút rồi nói, "Nhất định là Hiên vương vẫn chưa chọn được một người thích hợp, có tiểu thư nhà nào có thân phận sánh được với ngài? Tiểu thư là đích nữ phủ thái sư, hơn nữa bên cạnh Hiên vương không phải là không có nữ nhân, chẳng phải trong phủ của hắn có vài vị phu nhân đó thôi!"

Nói cách khác thân thể của Hiên vương không có vấn đề

Nghe Yên Nhi nói xong, Lâm Hinh Nhân cười cười. Là Yên Nhi suy nghĩ đơn giản hay là nàng lo nghĩ quá nhiều? Dù sao nàng cũng nàng cũng cảm thấy quyết định của Tây Môn Tĩnh Hiên quá đột ngột.

"Khụ khụ!"

Một tiếng ho nhẹ cắt ngang cuộc trò chuyện của chủ tớ hai người, Yên Nhi nhanh chóng lui qua một bên, hành lễ với Lâm Bác đang đi vào trong phòng nói, "Lão gia, nô tỳ cáo lui."

Nhìn thấy Yên Nhi biết điều lui ra, Lâm Bác đi tới trước mặt Lâm Hinh Nhân

"Cha, mời ngồi." Lâm Hinh Nhân đứng dậy, nhường chỗ cho Lâm Bác

Ánh mắt Lâm Bác nhẹ nhàng đảo qua bước chân khập khiễng của Lâm Hinh Nhân, tuy rằng chỉ là bước một bước nhỏ, nhưng cũng làm cho hắn cảm thấy chướng mắt.

Từ trước tới nay, Lâm Bác đối với Lâm Hinh Nhân chính là thái độ lạnh nhạt, nàng sống như thế nào cũng không hỏi đến. Loại thái độ này cũng từ mẫu thân và nàng mà sinh ra.


Năm đó, nguyên phối(*) đại phu nhân của Lâm Bác cùng với nữ nhân hắn yêu thích nhất, nhị phu nhân lâm bồn cùng một ngày, kết quả trong phủ bị cường đạo đột nhập, nhị phu nhân cùng đứa trẻ vừa mới sinh ra chết thảm ngay tại chỗ, thi thể còn bị kẻ cắp cướp đi, đại phu nhân gắt gao bảo hộ con gái may mắn tránh được một kiếp, nhưng vì kinh hách quá độ nên lưu lại bệnh, nằm trên giường suốt, vài năm sau thì qua đời.

(*): vợ cả

Bởi vì nhị phu nhân đã chết, Lâm Bác thương tâm không thôi, sau đó liền mang theo gia quyến đi Bắc Cương, ở đó mười mấy năm, mà sau đó tam phu nhân đã trở thành đại phu nhân.

Cũng khó trách thiên hạ nghe đồn Lâm Hinh Nhân là sao chổi, mà ngay cả trong lòng Lâm Bác cũng đổ hết mọi tai họa lên đầu Lâm Hinh Nhân, hai đứa nhỏ ra đời cùng lúc, nhưng nàng lại có thể may mắn sống sót trên bất hạnh của người khác, mang đến xui xẻo cho Lâm gia, làm cho nữ nhân hắn yêu nhất chết.

Lâm Bác biết rõ thái độ của mình đối với Lâm Hinh Nhân là không công bằng, nhưng lại không thể dành tình cảm của mình cho nàng, nhất là sau khi nàng rơi xuống vách núi trở thành phế nhân, căn bản không muốn tìm danh y chữa chân cho nàng, để cho nàng tự sinh tự diệt.

"Cha?"

Bắt gặp ánh mắt nhìn chằm của Lâm Bác, ngôn ngữ trở nên trì trệ, Lâm Hinh Nhân thử kêu một tiếng.

"Ân." Lâm Bác nhẹ nhàng gật đầu, trở lại dáng vẻ thường ngày, "Kết quả như vậy, ngươi đã vừa lòng?"

Lâm Hinh Nhân nhẹ nhàng cười, "Hinh Nhi biết phụ thân sẽ không để cho Hinh Nhi phải chịu thiệt thòi."


"Sẽ không thiệt thòi?" Lâm Bác nói, "Ta còn tưởng rằng, tương lai ngươi không có hi vọng, không nghĩ tới ngươi sẽ mượn địa vị của ta vì mình mà mưu cầu, ngươi cho rằng ngươi sẽ đảm đương được vị trí kia hay sao?"

"Phụ thân rong ruổi sa trường đã từng sợ thua trận bao giờ chưa?" Lâm Hinh Nhân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lâm Bác mỉm cười, "Phụ thân sẽ không sợ, Hinh Nhi cũng sẽ không."

Nụ cười kia không giống với của Lâm Khả ngọt ngào kiều diễm, cũng không giống dương dương tự đắc, nụ cười kia mang theo ý chí chiến đấu, làm cho Lâm Bác thấy rõ rằng nàng không sợ.

Lâm Bác hơi nhíu mày, chăm chú nhìn Lâm Hinh Nhân, là do hắn cho đến tận bây giờ chưa bao giờ quan tâm đến đứa con gái này sao? Vì cái gì mà hắn không phát hiện ra điểm này của nàng?

Lâm Hinh Nhân đem tất cả những nghi hoặc của Lâm Bác thu hết vào đáy mắt, nhưng là không thèm để ý chút nào.

Nàng sẽ rời khỏi Lâm gia, mặc dù vì sư phụ nên bất đắc dĩ mới phải ở lại, nàng vẫn sẽ nhường nhịn mẹ con Liễu Tùy Hương, tỏ vẻ ôn nhu yếu đuối, âm thầm tập võ trong phòng.

Cho nên, những lúc thường ngày, trên mặt Lâm Hinh Nhân vẫn lộ ra vài phần tính cách thật sự.

Edit & Beta: Trà sữa vị bạc hà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui