Vương Gia, Ngài Quá Phận Rồi!

"Hình như là ở Thiên viện nơi các vị phu nhân đang ở." Yên Nhi kinh ngạc nói.

"Không cần quan tâm." Lâm Hinh Nhân không thèm để ý chút nào.

"Nô tỳ tới hỉ đường lấy đồ cưới." Yên Nhi nói.

Yên Nhi vừa đi khỏi, Lâm Hinh Nhân liền đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nói nhỏ, "Vào đi!"

Tinh Dao liền nhảy vào.

"Ngươi cũng nhìn thấy Hiên Vương đi ra ngoài?" Lâm Hinh Nhân nói, lúc trước nàng đã cố ý cảnh cáo các nàng, khi Tây Môn Tĩnh Hiên ở trong phủ thì ngàn vạn lần đừng xuất hiện, Tinh Dao không thèm để ý tới lời cảnh cáo của nàng, đã cho nàng biết Tây Môn Tĩnh Hiên vừa mới rời khỏi phủ.

"Dạ, thấy được từ rất xa, nhưng mà không dám đuổi theo." Tinh Dao gật đầu, có chút nghi ngờ hỏi, "Thiếu cung chủ, võ công của Hiên Vương thật sự lợi hại như vậy sao?"

"Công lực của hắn vượt xa ta, ta chỉ có thể luyện thành Thủy Nguyệt thần công mới có thể đối đầu với hắn." Lâm Hinh Nhân gật đầu trả lời, "Chỉ tiếc hiện tại sư phụ mang bệnh nặng trong người, ta không thể không lộ diện, các ngươi làm việc cũng phải cẩn thận."

"Vậy thiếu cung chủ ở lại Hiên Vương phủ chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?" Tinh Dao nhíu mày, "Nếu như vậy thì để cho ta giả dạng Yên Nhi ở lại đây đi, cũng có thể giúp được cho người."


"Hiện tại không được, Yên Nhi là một nữ nhân bình thường thật sự, trong lòng không có âm mưu, nàng có thể thản nhiên thoát khỏi sự nghi ngờ, như vậy cũng có thể trợ giúp ta che giấu thân phận, cho nên ngoài sáng có Yên Nhi, các ngươi tạm thời hay là ở trong tối đợi ta giao nhiệm vụ đi." Lâm Hinh Nhân nói.

"Vâng" Tinh Dao trả lời.

"Ngươi trước tiên đi điều tra xem trong kinh thành có ai có liên quan tới Nguyệt Hoa quốc, tìm hiểu xem là ai cấu kết với Nguyệt Hoa quốc, hoặc là ai đang nắm trong tay người của Nguyệt Hoa quốc." Lâm Hinh Nhân nói.

"Vâng." Tinh Dao nhận nhiệm vụ rời khỏi.

Lâm Hinh Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, đoán mục đích Tây Môn Tĩnh Hiên vừa mới sáng sớm đã ra khỏi phủ, hắn vội vã ra ngoài như vậy, đến cuối cùng là vì chuyện gì?

"Tiểu thư, tiểu thư, dọa chết người rồi!" Yên Nhi hốt hoảng chạy về.

"Làm sao vậy?" Lâm Hinh Nhân nhìn Yên Nhi đang thở hổn hển hỏi.

Yên Nhi vỗ vỗ ngực, "Vốn nô tỳ tìm quản gia giúp mang đồ cưới đến đây, thế nhưng quản gia lại vội vàng chạy tới thiên viện, nghe nói trong viện của Chỉ Kì phu nhân xuất hiên một thi thể nữ nhân, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chính là của Chỉ Kì phu nhân."

"Đi, đi xem." Lâm Hinh Nhân nói, xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng là tân Vương Phi vừa mới vào cửa mà lại không biết thì thật bất bình thường, huống chi đã trở thành nữ chủ nhân của vương phủ, nàng cũng nên ra mặt.

Yên Nhi đỡ Lâm Hinh Nhân tới sân viện của Chỉ Kì phu nhân, quản gia đã dẫn người tới, thấy Lâm Hinh Nhân tới đây, vừa sai người che thi thể lại, vừa chắp tay nói,"Vương phi, nơi này xin giao cho ta xử lí, xin người tránh đi."

"Quả nhiên là câu nói kia đã ứng nghiệm, mới vừa vào cửa đã xảy ra việc này, Chỉ Kì phu nhân đã bị dọa sợ, về sau không biết trong phủ còn xảy giả chuyện gì nữa."

Thanh âm không lớn, nhưng mà lại lọt vào tai Lâm Hinh Nhân.

Lâm Hinh Nhân nghiêng đầu, thấy một nữ nhân diện mạo xinh đẹp uốn éo eo nhỏ, nghịch lọn tóc ở trước ngực, nhìn thẳng vào mắt Lâm Hinh Nhân, còn cố ý hất cằm.

"Đó không phải là Thủy Tình phu nhân sao? Bồi bổn vương phi đến xem một chút." Lâm Hinh Nhân giống như không nghe thấy lời của Thủy Tình phu nhân, mỉm cười, nói.

Đối với ba vị phu nhân của Tây Môn Tĩnh Hiên, Lâm Hinh Nhân trước đó đã nắm được vài phần. Chỉ Kì phu nhân là cung nữ bên cạnh hoàng hậu, cố ý tặng cho Hiên Vương, thanh tú đoan trang, cư xử ôn hòa. Thủy Tình phu nhân là cháu ngoại của Trần thượng thư, tướng mạo xinh đẹp, cư xử chua ngoa. Mai phu nhân là lấy thân phận công chúa Nguyệt Hoa Quốc cống nạp cho Tây Môn Tĩnh Hiên, là nữ nhân không tầm thường, bình thường không nhiều lời.


Tổng hợp lại tư liệu, tuy rằng không ai giới thiệu, nhưng mà Lâm Hinh Nhân lúc này liền nhận nhận ra vị Thủy Tình phu nhân này, cũng nghe hiểu được ý tứ hàm xúc trong lời nói của nàng.

Thấy Lâm Hinh Nhân nói xong nhấc chân lên không được linh hoạt đi về phía trước, quản gia thoáng ngây người, liền vội vàng ngăn lại, "Vương phi, cảnh máu me, không nên nhìn thì tốt hơn."

"Ta là Hiên vương phi, Hiên vương phủ xảy ra chuyện, sao có thể không quan tâm?" Lâm Hinh Nhân phản đối nói.

"Tiểu thư, vẫn là không nên nhìn." Yên Nhi nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Lâm Hinh Nhân, nàng chẳng qua là đưa tiểu thư tới lấy thân phận vương phi đến góp vui, khiến cho mọi người biết vương phủ bây giờ và trước kia hoàn toàn không giống nhau, đã có vương phi, thế nhưng nàng không nghĩ tới Lâm Hinh Nhân cố ý muốn xem tử thi, biểu hiện như vậy có chút thái quá đi?

"Hiên Vương phủ đã bao lâu chưa xảy ra chuyện?" Giọng nói của Tây Môn Tĩnh Hiên đột nhiên vang lên.

"Tham kiến vương gia." Mọi người đều chắp tay nói.

"Trong lúc bổn vương không ở đây, từ cao đến thấp trong vương phủ đều do quản gia làm chủ, đây quy củ của Hiên Vương phủ, không ai có thể phá vỡ, kể cả ngươi." Tây Môn Tĩnh Hiên đi đến trước mặt Lâm Hinh Nhân, thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, dường như chưa có chuyện gì xảy ra, cho dù nàng vừa chọc hắn khiến hắn cảm thấy tức giận cũng không tồn tại, lạnh lùng xa cách.

"Vương gia hình như đã quên, chính miệng ngài đã thỉnh cầu hoàng thượng lập nô tì làm Hiên Vương phi, vương gia rong ruổi sa trường, lãnh binh đánh giặc thì quân lệnh như sơn, chẳng phải là tiểu nhân lật lọng, hiện tại đã có Hiên Vương phi, vì sao không thể làm chủ Hiên Vương phủ?" Lâm Hinh Nhân ngẩng đầu,cười nhạt hỏi ngược lại Tây Môn Tĩnh Hiên.

"Không tồi, bổn vương thừa nhận thân phận của ngươi, nhưng mà....... ngươi sẽ làm gì để xứng với thân phận này?" Tây Môn Tĩnh Hiên nhìn thấy thay đổi trên gương mặt nàng, hỏi.

Nàng lúc này và đêm qua cách trang điểm hoàn toàn khác nhau, để mặt mộc, không có nồng đậm kiều diễm, ánh mắt cũng là trong trắng thuần khiết không thấy một chút mê người phàm tục nào, cũng không nhìn thấy vẻ nhu nhược khi ở phủ thái sư, thoạt nhìn còn khiến người ta cảm thấy thoải mái một chút.

"Nô tì ban đầu gả vào vương phủ, đã làm điều gì không đúng vậy vương gia?" Lâm Hinh Nhân hỏi, Tây Môn Tĩnh Hiên dám ở trước mặt mọi người chỉ trích "nàng" hạ dược hắn.


"Ngươi nói đi?" Tây Môn Tĩnh Hiên hỏi lại.

Mọi người xung quanh ban đầu đều hứng thú tại sao lại có một cái xác chết ở đây, chuyển sự chú ý tới Hiên Vương cùng vương phi nói rất đúng, không có chỗ nào để soi mói.

"Nô tỳ không biết làm sao để xứng." Lâm Hinh Nhân vô tội nói.

Yên Nhi cố ý để cho mọi người nhìn thấy khăn trải giường, nàng cùng Hiên Vương động phòng chính là không có ngoài ý muốn, Tây Môn Tĩnh Hiên cũng không nói chuyện bị hạ dược, chẳng lẽ nàng lại nhận tội sao? Huống chi kẻ hạ dược cũng không phải là nàng.

Tây Môn Tĩnh Hiên vừa nói xong, lệnh cho mọi người dựng lỗ tai lên.

Lâm Hinh Nhân mở to hai mắt chăm chú lắng nghe.

"Muốn có đủ tư cách làm Hiên Vương phi, trước hết phải luyện công phu cho tốt, biểu hiện đêm qua của ngươi, bổn vương thấy rất bất mãn." Tây Môn Tĩnh Hiên nói từng chữ một.

Hai chữ "biểu hiện" trong miệng Tây Môn Tĩnh Hiên, làm cho Lâm Hinh Nhân bất giác nhớ đến chuyện trong mật thất, nhất thời hai gò má liền đỏ ửng, muốn che cũng không che được, chỉ có dưới đáy mắt có một chút buồn bực.

Edit & Beta: Bạc Hà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui