Editor: Melodysoyani.
Lúc đêm khuya vắng người, người trên giường khẽ nhúc nhích mí mắt, một lát sau, rốt cuộc cũng mở mắt ra. Đến khi nhìn thấy người nằm bên cạnh, thì mới giật nảy mình ngồi dậy.
Tú, Tú Liên….sao lại nằm ở bên cạnh hắn?
Trương Tiểu Hổ đưa tay gõ một cái đầu, cẩn thận nhớ lại chuyện trước đó.
Hắn nhớ...... Tiểu Vũ cô nương nói bọn họ cứ việc đồng ý nhận tội, đừng phiền não bất cứ chuyện gì cả. Sau đó...... Có một bóng dáng nam tử mặc hắc y như quỷ mị xông vào trong tù, sau khi ném cho hắn một bình sứ nhỏ để lại một câu nói rồi lập tức thần không biết quỷ không hay rời đi.
Tìm đường sống trong cõi chết!
Hắn là một tiểu tử nghèo không được ăn học, tự nhiên sẽ không thể hiểu được ý tứ của những lời này. Chỉ là ngược lại Tú Liên nghiêm túc suy tư chốc lát, sau đó đổ bình thuốc ra, chia cho hắn mỗi người nuốt một viên vào. Tiếp đó là một trận choáng váng mắt hoa, chuyện sau đó thì cái gì cũng không nhớ rồi.
Hôm nay, hắn tỉnh lại. Nhưng nơi này là nơi nào? Sao Tú Liên lại ngủ ở bên cạnh hắn?
" Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi hả?"
Trong bóng tối, có một giọng nói của nam tử vang lên. Trương Tiểu Hổ ngẩn người ra, nhìn về phía phát ra tiếng ở trong phòng, mượn ánh trăng mông lung có thể mơ hồ nhìn thấy có người đứng ở nơi đó.
"Ngươi là ai?"
"Người đưa thuốc cho các ngươi!"
Nghe vậy, Trương Tiểu Hổ thoáng buông lỏng cảnh giác: "Nơi này là nơi nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc bọn ta hôn mê?"
"Chủ tử đồng ý với người khác sẽ cứu các ngươi. Mọi câu hỏi, chờ sáng sớm ngày mai sẽ có người nói cho ngươi biết. Hiện giờ, ngươi nên nghĩ cách gọi nữ tử bên cạnh ngươi tỉnh lại mới đúng!"
Tú Liên? Trương Tiểu Hổ cau mày, Đúng vậy, lại nói hắn đã tỉnh rồi, vì sao Tú Liên vẫn còn ngủ say?
"Tú Liên thế nào? Vì sao còn chưa tỉnh?"
"Nàng trải qua quá nhiều chuyện, trong lòng đã tràn đầy vết thương. Thứ mà trước đó cho các ngươi uống là thuốc giả chết, theo như dược hiệu mà nói, cũng nên thức tỉnh rồi. Nhưng ngươi đã tỉnh mà nàng lại chưa tỉnh, đã nói lên không phải thuốc có vấn đề, mà là chính nàng có vấn đề!"
Trương Tiểu Hổ không hiểu lời nói của nam tử cho lắm, nghi ngờ nói: "Nàng có vấn đề ư? Xảy ra vấn đề gì chứ?"
"Không phải, là trong lòng nàng có vấn đề! Có thể nói là đã cảm thấy không còn gì lưu luyến với thế gian này, cho nên bản thân không muốn tỉnh lại nữa!" Giọng nam lộ ra một chút không kiên nhẫn:"Hiện giờ, ngươi phải nghĩ cách gọi nàng tỉnh lại. Ngoài phòng có người đang nghỉ ngơi, là ân nhân đã cứu các ngươi, có câu hỏi gì chờ sáng ngày mai hãy hỏi tiếp, tối nay xin đừng đi ra ngoài quấy rầy bọn họ!"
Nói xong, bóng dáng nam tử lóe lên, hoàn toàn biến mất ở trong bóng tối.
Ngoài phòng, Túc Dạ mặc y phục xanh đang đứng đón gió, bóng đen vọt đến đứng yên ổn bên cạnh hắn.
"Đêm đã khuya, sao gia còn chưa đi nghỉ ngơi?"
Túc Dạ nhếch môi lộ ra nụ cười khẽ: "À! Khó có dịp phái ngươi đi làm thuyết khách (người có tài thuyết phục), dĩ nhiên là muốn nghe một chút, xem ngươi làm cách nào để người ta thông suốt rồi. Không ngờ, vẫn còn chút nhân đức đó!"
Quỷ Tiêu nhướng mày, giọng nói lộ ra hơi giận: "Gia! Sau này loại này chuyện, hay là cứ giao cho Tịch Diêu đi làm đi. Người biết đó, ta thật sự không thích giao tiếp với người khác."
"Chao ôi ôi!" Túc Dạ khoát khoát tay: "Ngươi vẫn như thế, trốn tránh không phải là một cách tốt đâu! Đã nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên bắt chước cuộc sống của người bình thường mới đúng!"
Quỷ Tiêu lắc đầu: "Không cần! Có thể đi theo bên cạnh gia, đã là ơn đức lớn lao."
"Ai...... Ngươi đó!" Túc Dạ bất đắc dĩ than nhẹ: "Chuyện đã qua cứ để cho nó đi qua đi. Nếu ta đã cứu ngươi, để ngươi ở lại bên cạnh ta. Chính là hi vọng ngươi có thể có một bắt đầu mới!"
"Đa tạ gia ưu ái, chỉ là hôm nay thế này thì cũng đã đủ rồi, ta thật sự đã rất thỏa mãn!"
Ai......
Túc Dạ vừa khẽ than một tiếng. Nhớ tới mấy năm này từ lúc cứu Quỷ Tiêu, hắn (TD) cũng thường xuyên khuyên hắn (QT) bỏ qua quá khứ, nhưng mỗi một lần cũng như tối nay, không khuyên nổi, nói không thông.
Ánh mắt hữu ý vô ý liếc thanh đao ở sau lưng hắn, Túc Dạ bất giác lắc đầu một cái.
Số mạng thật sự là đáng sợ như thế! Có người sinh ra cẩm y ngọc thực (áo gấm cơm ngon), không lo ăn mặc, giống như hắn! Lại có người sinh ra đã bị cho là tai họa, không chỉ không ai chăm sóc, mà mọi người xung quanh còn muốn hắn chết. Chẳng hạn như, Quỷ Tiêu......
Lấy hai người ra so sánh, hắn đúng là đã rất hạnh phúc Nhưng cũng bởi vì như thế, hắn mới vì nam tử thanh tú, vận mệnh lại quá bạc bẽo này mà cảm thấy buồn đau.
"Giống như quỷ nhưng cũng không phải là quỷ, dù sao cũng còn nửa cái mạng là người!"
Chợt, hắn đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Tiểu Bạch. Thân thế của Quỷ Tiêu hắn không nói cho kẻ nào cả, biết điều bí mật này, cũng chỉ có một mình hắn. Trừ Quỷ Tiêu ra, thậm chí hắn còn không tiết lộ nửa chữ cho Tịch Diêu cùng nhau lớn lên từ nhỏ với hắn. Nhưng vì sao...... Vị tùy tùng kia của tam ca lại nói ra câu nói kia?
Nghĩ đến đây, Túc Dạ nhẹ giọng mở miệng: "Quỷ Tiêu, ngươi cảm thấy hai tùy tùng của tam ca thế nào?"
Quỷ Tiêu nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp đáp: "Thâm tàng bất lộ!"
"Hả? Làm sao thấy vậy?"
"Thứ nhất, võ công! Vừa rồi hai người bọn họ xuống núi lấy hành lý, khinh công cao tuyệt đối không kém hơn ta. Nói không chừng còn lợi hại hơn ta và Tịch Diêu! Thứ hai, ánh mắt! Nhìn rõ ràng là tuổi tác cũng không hơn chúng ta bao nhiêu, thế nhưng cặp mắt lại như đã nhìn hết tang thương, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu người khác."
Túc Dạ nghe vậy, thoáng trầm tư chốc lát, lại nói: "Vậy...... Tam ca thì sao?"
Quỷ Tiêu lắc đầu một cái: "Nhìn không thấu!"
Ô! Túc Dạ không nhịn được bật cười: "Ngay cả ngươi cũng nhìn không thấu sao?"
"Gia nói đùa! Bàn về kiến thức từng trải, ta không sánh bằng gia. Nếu như ngay cả gia cũng nhìn không ra, tự nhiên ta cũng nhìn không thấu. Nhưng mà nếu có thể có năng lực nhận hai người kia làm tùy tùng, nghĩ đến nhất định là không đơn giản."
Hai tay Túc Dạ chắp sau lưng, khẽ xoay người qua.
"Đúng! Rất là không đơn giản! Mặc dù ta và Tam ca không quen thuộc, chỉ là mấy ngày nay ở chung, ngược lại nói chuyện cũng rất hợp ý. Ta nghĩ...... Nếu như bọn họ thật thâm tàng bất lộ, là cao nhân thế ngoại. Nói không chừng có thể phá giải cho ngươi......"
"Gia!"
Quỷ Tiêu chợt lên tiếng cắt đứt lời của hắn: "Gia một lòng suy nghĩ cho Quỷ Tiêu, Quỷ Tiêu vẫn khắc sâu trong lòng. Nhưng về chuyện kia, kính xin gia đừng quản nữa. Ta đã thề cuộc đời này sẽ không rút đao, cho nên...... Xin mời gia không cần phí tâm."
"...... Thôi!" Túc Dạ nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái: "Đêm đã khuya, đi ngủ đi. Hi vọng ngày mai tỉnh lại, sẽ là một bắt đầu mới......"
"Dạ! Thuộc hạ cáo lui!"
......
"A!!!"
Một buổi sáng tinh mơ, mỗ Vũ thét lên một tiếng, khiến chim nhỏ chung quanh núi chạy như bay.
Tiểu Hắc nhanh chóng đẩy cửa phòng ra, lấm lét nhìn trái phải, cuối cùng đưa ánh mắt ổn định trên người Tiểu Vũ đang ngồi dưới đất. Thở dài nói: "Nói đi! Kêu cái gì đó?"
Tiểu Vũ khép miệng lại trừng mắt nhìn: "Ta lại ngủ thiếp đi à?"
Đầu Tiểu Hắc đầy vạch đen đáp lời: "Ừm! Nhưng mà bây giờ đã tỉnh rồi, hơn nữa nhìn tinh thần vô cùng tốt!"
Nắm tóc, mỗ Vũ lướt mắt nhìn chung quanh: "Những người khác đâu?"
"Đều đang hít thở không khí mới mẻ bên ngoài!"
...... A hả?
Tiểu Vũ lập tức bật lên: "***! Thế sao gọi ta cùng thở chứ?"
"Không phải thấy ngươi đang ngủ say sao! Sợ sau khi đánh thức ngươi, đừng nói hít thở không khí mới mẻ, chỉ sợ bị ngươi làm cho thiếu dưỡng khí luôn!" Tiểu Bạch nhảy ra từ sau lưng Tiểu Hắc, miễn cưỡng trả lời câu này. Thấy Tiểu Vũ nhướng mày, không khỏi vội vàng nói tiếp: "Ngươi mau ra đây đi, có hai người chờ không kịp muốn dập đầu tạ ơn ngươi kìa!"
Nghe vậy, tròng mắt Tiểu Vũ sáng lên trong nháy mắt.
"Hai người? Chẳng lẽ là......"
"Ra xem một chút đã biết!"
Mỗ Bạch lười phải chơi trò giải đố với nàng, tóm cổ mỗ Hắc bên cạnh lách người đi trước!
~ Hết chương 30~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...