Editor: Melodysoyani
Trên nóc nhà, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đang thanh thản nằm phơi nắng.
"Ca! Chuyện này, phơi nắng ấy...... Ta thì không sao cả, ngược lại là huynh, da trắng như vậy, bị rám đen thì sẽ không tốt lắm đâu!"
Mỗ Bạch trợn trắng mắt:"Đệ đừng quan tâm mù quáng nữa! Da Ca ca ta trắng bẩm sinh! Dù có bị rám đen cũng sẽ trắng trở lại. Dưới địa phủ không có mặt trời, tất cả ánh sáng dưới đấy đều do lão đại sử dụng pháp thuật biến ra, không thể sánh được với ánh mặt trời ấm áp của thế giới loài người. Lần này cứ coi như hai huynh đệ ta được nghỉ phép du lịch, hãy thừa dịp rỗi rã khó có được này, tận hưởng một chút đi!"
Tiểu Hắc nghe hắn nói như vậy, cũng không ở nhiều lời nữa. Nằm ở trên nóc nhà lắng nghe tình hình bên dưới, lại không nhịn được nói: "Ca! Chúng ta thật sự không cần phải xuống xem một chút sao? Hình như xảy ra chuyện gì rồi đó!"
Mỗ Bạch trợn trắng mắt lần nữa: "Hắc Hắc à! Không phải " ca " nói đệ rồi sao, đệ đừng quan tâm mù quáng nữa! Có lão đại ở đó, có chuyện gì mà không thể xử lý được chứ! Còn đến phiên đệ phiền muộn sao? Đệ đấy! Không có việc gì thì đến học hỏi Tiểu Thôi một chút, nhìn người ta bình tĩnh hơn đệ nhiều chưa kìa! Cả ngày không ra ngoài mà núp trong thư phòng, ta thấy nếu ngày nào đó người trong vương phủ này đột nhiên chết sạch, hắn cũng chỉ cười nhạt, quay đầu lại tiếp tục đi làm bảng báo cáo của hắn thôi!"
Tiểu Hắc khẽ gật đầu. Cũng phải! Tiểu Thôi nổi tiếng là " ca " bình tĩnh ở địa phủ mà, trừ lão đại ra, hắn là người bình tĩnh nhất. Chỉ là...... Thỉnh thoảng cũng có lúc xảy ra việc ngoài ý muốn.
Trời đất bao la, bảng báo cáo là lớn nhất! Vũ nha đầu đã từng rảnh rỗi ăn no không có việc gì làm thì đi tìm niềm vui, đã len lén chạy tới sau lưng mỗ Thôi đang vùi đầu làm bảng báo cáo, duỗi ngón tay út ra nhẹ nhàng nhấn một cái!
Pằng! Máy vi tính tắt, Tiểu Thôi bạo phát! Nếu không phải lão đại ngăn cản, hơn nữa đồng ý thêm tiền lương và số ngày nghỉ cho hắn, có lẽ Vũ nha đầu đã sớm bị hắn ăn tươi nuốt sống.
......
"Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc làm hại hai vị Vương Gia!"
Diệp Tử Khuynh nghiêm túc nói. Nhưng Lưu Quang lại làm như không thấy, vẫn tương đối thờ ơ như cũ.
Không khí có chút cứng ngắc, Tiểu Vũ lặng lẽ kéo ống tay áo của Túc Dạ, ý bảo hắn đến khuyên giải. Nhưng Túc Dạ lại nhún nhún vai, bày ra dáng vẻ thương mà không giúp được gì.
Ngươi là lá cây thối!
Tiểu Vũ khẽ nguyền rủa một tiếng, nhắm mắt đi lên phía trước hai bước. Vừa cười vừa nịnh nọt nói: "Vậy, chuyện là! Trước bớt giận ha ha..! Việc này..... Có phải ăn hết cải bó xôi là hết chuyện rồi hay không? Vậy ta ăn được không? Ta ăn nhé!"
Nói xong, Tiểu Vũ lập tức bưng cái đĩa trên bàn lên, cũng không cầm đũa, lập tức duỗi tay nhét hết vào trong miệng.
Quả nhiên hành động này khiến mọi người giật mình. Diệp Tử Khuynh cách nàng gần nhất chợt nhào qua, hất cái đĩa xuống mặt đất.
Một tiếng vỡ nát vang lên, Diệp Tử Khuynh đỏ mắt nhìn về phía Tiểu Vũ.
"Ngươi điên rồi! Trên tay ngươi vốn có độc, lúc này còn cầm đồ ăn, ngươi muốn chết phải không? Đầu óc ngươi có bệnh sao!"
Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái, vốn là muốn lập tức há mồm phản bác một câu, "Đầu óc ngươi mới có bệnh!", nhưng vừa thấy dáng vẻ xúc động của Diệp Tử Khuynh, lời nói muốn khạc ra lại nuốt về, bất đắc dĩ sửa lời nói: "Được rồi, thật ra thì đã bị ngươi đoán đúng. Mấy ngày trước đầu óc ta bị nước chảy vào, hình như chưa khôi phục thì phải!"
Diệp Tử Khuynh giận dữ nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt không cam lòng như cũ. Tiểu Vũ có chút sợ hãi vì bị nàng ta nhìn chăm chú, khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác tránh né tầm mắt của nàng ta.
"Tại sao?"
"...... hả?"
"Tại sao phải giúp ta?"
"......"
Tiểu Vũ lại nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn nàng, thấy hốc mắt nàng đỏ bừng, cố nén nước mắt chảy xuống. Không khỏi thở dài, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm có.
"Thanh Diệp Tử à! Ngươi thấy đó dù sao chúng ta cũng sống chung một thời gian. Mặc dù đường lối khác nhau, nhưng cũng chưa tới mức không thể nói chuyện với nhau. Tội gì phải lấy mạng của đối phương có phải không? Ta hiểu rõ tại sao ngươi phải hạ độc ở trên tay ta, cũng biết nguyên nhân ngươi oán hận ta. Nhưng ta tin tưởng ngươi thiện lương, nếu không mới vừa rồi cũng sẽ không đổ cái đĩa của ta."
Hừ! Diệp Tử Khuynh cười châm chọc một tiếng:"Bớt ở này giả mù sa mưa làm bộ như rất hiểu ta! Ta đường đường là thiên kim Thượng Thư, không cần một tiểu hộ vệ như ngươi thông cảm!"
Tuy là nói như vậy, nhưng Diệp Tử Khuynh lại lấy một bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra ném cho Tiểu Vũ. Ngay sau đó khẽ nhún người đối với Lưu Quang và Túc Dạ, giống như lúc nàng ta vừa tới vương phủ, cao ngạo ngẩng đầu rời đi. Hai tròng mắt đã lóng lánh nước mắt, nhưng rốt cuộc cũng không rơi xuống một giọt lệ ở trước mặt người khác.
Tiểu Vũ nhìn bóng lưng rời đi của nàng ta, trong lòng không khỏi dâng lên vẻ khâm phục. Nàng vẫn luôn cực kỳ bội phục những nữ nhân dám yêu dám hận, thắng phải thắng thật đẹp, thua cũng phải thua thật tuyệt! Cho dù trong lòng đều là không buông bỏ, đều không cam lòng, nhưng cũng sẽ không dễ dàng rơi một giọt nước mắt.
Không cần lo lắng cho số mạng tương lai của các nàng, họ sẽ không vì vậy mà nổi giận, ngược lại sẽ cố gắng sống tốt hơn. Như vậy nếu ngày sau còn có duyên gặp lại người yêu thuở ban đầu, nàng cũng vẫn có thể nghễnh đầu như cũ, dũng cảm nhìn thẳng hắn.
Nếu như nam tử hỏi một câu: "Mấy năm nay, trôi qua như thế nào?"
Nàng nhất định sẽ trả lời......"Trôi qua rất tốt!"
......
Nóc nhà, Tiểu Bạch nhìn Diệp Tử Khuynh bước ra cửa chính cũng không quay đầu lại, không khỏi lắc đầu lại mở miệng.
Tiểu Hắc không hiểu nhìn hắn: "Thế nào? Luyến tiếc nàng ta sao?"
Lần Mỗ Bạch chẳng thèm trợn trắng mắt, mà là trực tiếp đưa tay gõ thật mạnh vào đầu mỗ Hắc.
"Không phải luyến tiếc, mà là đột nhiên có chút cảm xúc dâng lên trong lòng mà thôi!"
Tiểu Hắc vuốt chỗ đau bị gõ, nghi ngờ hỏi: "Có chút cảm xúc dâng lên trong lòng??"
"Ừm! Có chút cảm xúc dâng lên trong lòng!" Tiểu Bạch nói, ánh mắt dần dần bay xa:" Cảm xúc của ta chính là phía sau Diêm đại nhân, luôn là có một loại năng lực làm cho người ta không thể không bội phục!"
"...... À?" Tiểu Hắc hiển nhiên lại mờ mịt: "Năng lực gì?"
Tiểu Bạch nhớ lại những gì đã trải qua, chậm rãi nói: "Rõ ràng chỉ là một nha đầu tầm thường, trừ việc gây họa ra, công phu chỉnh người cũng là hạng nhất. Chỉ có một nha đầu như vậy, vài ba lời đã khiến Mạnh bà vui lòng. Nguyên nhân ở đâu ấy hả? Cũng bởi vì nàng là người đầu tiên ở địa phủ dám nói canh của Mạnh bà khó uống! Sau lại đi ra ngoài Thu Hồn với hai huynh đệ chúng ta, ta nhớ rất rõ ràng, hình như là có một ông lão ở viện mồ côi đã chết rồi, sau khi nha đầu kia trở lại lập tức buồn bực không vui, ngồi ở trên cầu nại hà làm ra dáng vẻ như muốn nhảy sông vậy. Kết quả thế nào ư? Lão đại tự mình ra mặt đi tìm nàng, còn vì vậy để cho nàng đi bắt quỷ với Chung lão đại, thậm chí còn dẫn theo hai huynh đệ mình! Mặc dù ta rất không bằng lòng thừa nhận, nhưng không thể không nói, thật ra thì bắt đầu kể từ lúc đó, hai huynh đệ ta suy bại trở thành hộ vệ riêng của nàng!"
"Ừ!" Tiểu Hắc khẽ gật đầu: "Nhưng những chuyện mà huynh nói có liên quan gì đến chuyện có năng lực không thể không bội phục chứ?’
Tiểu Bạch đưa tay gõ lên đầu mỗ Hắc một cái nữa.
"Không có sao? Ta nói nhiều như vậy mà đệ không nghe ra được ý gì hả? Ai, không phải là " ca " nói đệ rồi sao, cái người này đầu óc đúng là......"
Sắc mặt Tiểu Hắc trầm xuống, khó chịu nói: "Này! Có chuyện nói chuyện! Đừng lấy chuyện đầu óc không được thông minh của đệ ra đùa! Đệ biết rõ đệ đần, trời sanh đó! Nhưng huynh đã biết rõ đệ đần, còn nói nhiều lời mà đệ nghe không hiểu như vậy, vậy sao có thể trách đệ chứ!"
"Được được!" Tiểu Bạch khoát khoát tay: "Ca phục YOU! Nói đơn giản cho ngươi! Ý của ta là, ngày đầu tiên Tiểu Vũ mới đến Địa phủ, đã thu phục Mạnh bà! Sau đó không lâu lắm, lại thu phục hai huynh đệ chúng ta! Tiếp theo sau đó, thì thu phục Chung lão đại và Tiểu Thôi! Cuối cùng, còn thành công lừa gạt lão đại đến tay! Còn có Thiên đế, Quỳnh Hoa tiên tử, hai con tiểu yêu tu luyện trong bỉ ngạn hoa kia. Hiện tại lại là Diệp Tử Khuynh này! Đây hết thảy là tất cả, chẳng lẽ đệ không cảm thấy rất thần kỳ sao? Vũ nha đầu giống như có năng lực thần bí vậy, rõ ràng không hề làm gì cả, nhưng lại luôn có thể biến chuyện không thể thành có thể, luôn làm cho người ta không ngờ tới! Đây chính năng lực là làm cho người ta không thể không bội phục!"
"Phải ha......" Mỗ Hắc nháy mắt mấy cái."Vừa nghe huynh nói như thế, hình như là thật sự có chuyện như thế!"
"Ai......"
Mỗ Bạch lại thở dài một tiếng: "Không phục thật không phục! Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu! Mấy huynh à sao lại nâng nàng trên tay vậy chứ......"
~ Hết chương 18~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...