Cỗ kiệu lung la lung lay, Tiểu Vũ xốc khăn trùm đầu đỏ thẳm lên thở hổn hển một hơi, lén vén mành kiệu lên đưa đầu nhỏ ngó ra ngoài. Nhưng không đợi nàng nhìn thấy cảnh vật, chỉ cảm thấy cả người trầm xuống, hỉ kiệu dừng lại rơi xuống đất.
Gì gì vậy? Đến rồi hả?
Trong lòng như vậy nhất tưởng, Tiểu Vũ đã chạy nhanh cái cấp trên khăn tọa thẳng thân mình.
Bên ngoài hò hét nháo nháo, không cần xem cũng biết khẳng định có rất nhiều người vây xem. Tiếng pháo vang lên, chỉ nghe thấy có người hô câu gì đó, trong lúc nhất thời tiếng ồn ào bỗng dưng yên tĩnh lại.
“Tam Vương gia? Sao người lại xuất hiện ở đây vậy?”
Tiểu Vũ không dám xốc khăn đỏ lên, chỉ có thể vãnh tai tới gần màn kiệu, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài. Giọng nói này nàng nghe rất quen, nhưng không phải là của vị phu quân mà nàng muốn lập tức bái đường, Lam Diệp Tử kia!
Tam Vương gia sao? Hả! Mỹ nam cũng đến đây sao? Ách... Hắn là hẳn là phải tới rồi, dù sao cũng là gả muội muội mà! Thời điểm muội muội gặp nạn, hắn chẳng quan tâm, nhưng bây giờ hắn lại rất tích cực trong chuyện ăn không uống không này! Không cùng tiểu hoàng đế ngồi chờ ở chỗ khách quý, mà chạy đến cửa làm gì?
Lòng Mỗ Vũ nghi hoặc, mà giờ phút này cũng Diệp Tử Lan đang nghi hoặc.Chỉ là ngoài nghi hoặc ra, hắn còn có chút khẩn trương. Bởi vì theo như lới nói lúc trước của tiểu hộ vệ, thì tam Vương gia cũng có lòng giúp bọn họ, cho nên mới đưa ra này kế hoạch. Nhưng trong kế hoạch không có nói là tam Vương gia sẽ đích thân đến đón nha! Không phải nói hắn chỉ đề kế hoạch mà không tham dự sao? Như thế nào này lại không ở bên cạnh Hoàng Thượng, mà chạy đến nơi này?
Điệp Vũ đã muốn vụng trộm trốn ở trong phòng, tân nương tử từ lúc bước ra trong cỗ kiệu đến lúc bái hoàn đường đưa vào động phòng, đều không có người nào thấy được dung mạo của nàng. Hết thảy đều ở trong kế hoạch. Chỉ cần qua khỏi hôm nay, hắn và điệp Vũ đã tu thành chính quả, dù sau này bệ hạ có trách tội xuống, hắn cũng không oán không hối hận!
Thoáng nắm chặt hai tay, Diệp Tử Lan quyết định tạm thời trước không để ý tới chuyện Lưu Quang đột nhiên xuất hiện, dưới ánh mắt thúc giục của quản gia, hắn cất bước đi đến kiệu hoa. Nhưng vừa bước lên một bước, đột nhiên tay lại bị Lưu Quang bắt lấy. Hắn khó hiểu quay đầu, chỉ nhìn thấy dường như ở giữa tròng mắt của Lưu Quang hiện lên hồng quang (ánh sáng màu hồng), tiếp theo, ánh mắt của hắn lập tức tối sầm lại, cái gì cũng không biết được...
“Vô Thường!”
Lưu Quang dùng ý niệm gọi người nào đó có tên như vậy ra, mở mắt ra, đã muốn biến thành dáng vẻ của một người khác.
Tiểu Bạch đảo cặp mắt trắng dã, nhận mệnh đỡ lấy thân thể của người nào đó, thoáng xê dịch về phía bên cạnh.
Lão đại à...Lần sau, cảm phiền ngươi khi muốn dùng ly hồn thuật, thì hãy thông báo trước cho ta một tiếng được không? Hơn nữa nếu ngươi muốn mượn thân thể của Diệp Tử Lan kia, cũng đừng chạy tới cửa rêu rao như vậy được không? Hiện tại thân phận ngươi khác rồi, ngỗ nhỡ có người tìm đến gần ngươi, người này lại cứng rắng không lên tiếng chao hỏi, thì làm sao ta có thể giải quyết công bằng cho ngươi đây?
Hoàn toàn không nhìn nội tâm oán giận của mỗ Bạch. Lưu Quang, giờ phút này chình là Diệp Tử Lan! Vuốt vuốt lại hỉ phục đỏ thẫm ở trên người, dưới ánh mắt chớp chớp nhắc nhỡ của quản gua, rốt cục đi tới trước kiệu hoa.
Theo lời nói cùa bà mai, đá cửa kiệu, vén màn kiệu lên, đỡ Tiểu Vũ từ trong kiệu hoa đi ra. Một đường pháo nổ vang, đi vào đại sảnh của Diệp phủ.
Khóe miệng giương lên một nụ cười nhàn nhạt,nhìn chăm chú những người liên can ở xung quanh, cúi đầu ba lạy làm lễ bái đường. Tiếp theo khi thấy thiên hạ hổng sam kia đỡ vào phòng, thì rốt cục trong lòng cũng có chút an tâm nhắm mắt lại, rời khỏi người của Diệp Tử Lan.
Bốp! Đập cây quạt một cái, người nào đó lại thành hình dáng của một mỹ Vương gia tiêu sái, mỗ Bạch không nói gì nhìn trời. Mà Diệp Tử Lan cũng mờ mịt nhiên khi bị kéo đi mời rượu, không rõ vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Như thế nào ý thức lại phục hồi, đều đã bái đường rồi hả?
Bọn nha hoàn dẫn Tiểu Vũ đến bên giường trong phòng, liền đóng cửa lại lui xuống. Chân các nàng vừa bước về trước, thì giây tiếp theo Tiểu Vũ đã kéo khăn voan xuống, đồng thời cũng thở phào một hơi, nhỏ giọng la lên nói: “Lục công chúa? Lục công chúa??”
Tủ quần áo nhẹ nhàng bị người đẩy ra, không biết là do bị ngột thở, hay là do lần đầu tiên làm việc xấu lòng lo ngay ngáy. Mà giờ phút này sắc mặt vốn tái nhợt của Mộ Dung Điệp Vũ lại có chút ửng hồng, có vẻ càng thêm xinh đẹp động lòng người.
“Ta, ta ở trong này!”
Thấy được người, Tiểu Vũ nhếch miệng cười, lập tức đưa tay cởi quần áo ra. Vừa cởi vừa nói: “Tốt lắm! Nhiệm vụ của ta sẽ dừng ở đây! Kế tiếp các người hãy động phòng thật tố, rồi sống thật hạnh phúc đi!”
Hai chữ động phòng này, nháy mắt khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Duing Điệp Vũ càng thêm hồng nhuận. Dù e lệ, nhưng cũng không quên muội muội của mình, có chút lo lắng mở miệng nói: “Phiêu Tự nàng... Thật sự sẽ không có việc gì chứ?”
Lại nói tiếp, hôm kia từ miệng của Tiểu Vũ biết được, khi biết được thực ra người mà thập tứ đệ tứ hôn là muội muội, nhất thời nàng lại có một loại ý niệm muốn buông tha ở trong đầu! Nếu như là người khác, có lẽ nàng sẽ có chút lo lắng. Nhưng đây là muội muội... Nàng tin tưởng nhất định có thể khiến cho Diệp công hạnh phúc!
Mà khi vừa có ý nghĩ này ở trong đầu, thì tiểu hộ vẹ tên Tiểu Vũ kia lại kéo ống tay áo của nàng. Không hề dùng giọng điệu ác độc để diễn trò như lần đầu gặp mặt nừa, mà là thật sự tức giận rống với nàng. Nói là nếu nàng còn có ý niệm buông bỏ để thành toàn cho người khác này trong đầu nữa, thì nàng ta sẽ thật sự bóp chết nàng!
Ánh mắt như vậy, giọng điệu như vậy. Làm Mộ Dung Điệp Vũ cảm giác được những lời nàng nói là thật sự. Nghĩ đến, nàng vốn là người xa lạ, trong lúc vô tình biết được chuyện xưa của nàng. Đã có lòng hỗ trợ, cũng có biện pháp. Nhưng nếu như nàng cũng không chịu thua kém, mà muốn buông bỏ, thì người giúp nàng, sẽ thương tâm đến cỡ nào!
Trong lòng có quyết định, làm việc nghĩa không được chùn bước. Thấy Tiểu Vũ xuất hiện ở trong này, kế hoạch hẳn là thực thuận lợi. Nhưng lúc sự tình bị vạch trần, đến lúc đó muội muội ở lại trong cung, nên làm thế nào cho phải...
“Gì! Ngươi nói thất công chúa hả! Không cần lo lắng, đến lúc đó sự tình bị vạch trần, ta sẽ tự tìm tiểu hoàng đế để tự thú! Nói là tất cả chủ ý đều là do ta đưa ra, là ta đã đánh thất công chúa bất tỉnh, tự mình thay thế nàng lập gia đình.”
Tiểu Vũ nói dễ dàng, nhưng Mộ Dung điệp Vũ lại có chút ngây ngẩn cả người!
“Cái gì!? Chuyện này, này không được đâu! Thế thì ngươi sẽ phạm tội khi Quân.Sẽ bị chém đầu đấy!”
Giờ phút này, Tiểu Vũ đã cởi hỉ bào, nàng cười hì hì, thần thần bí bí nói: “Không sợ! Ta còn chưa hưởng thụ xong cuộc đời tươi đẹp của mình, còn chưa lừa gạt được mỹ nam! Sinh mệnh cực kỳ tốt! Không dễ dàng chết như vậy đâu!”
“Nhưng, nhưng mà...”
Mộ Dung điệp Vũ há mồm còn muốn nói gì đó, lại bị Tiểu Vũ vẫy tay đánh gãy.
“Đừng có nhưng mà nhưng mà nữa! Mau chóng mặc quần áo vào đi, an tâm chờ tướng công của ngươi tới kéo khăn voan đi! Về sau hãy sống thật tốt, đừng luôn tiêu cực như vậy! Ta đã hoàn thành sứ mệnh rồi, cũng nên đi thôi! Chúng ta núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, có duyên sẽ gặp lại!”
Nói xong, mỗ Vũ lẻn đến trước cửa sổ, thò đầu ra nhìn trài nhìn phái. Sau khi xác định không có người, xoay người nhảy ra. Phất phất tay với Mộ Dung Điệp Vũ trong phòng, vừa định đóng cửa sổ lại để chuẩn bị rời khỏi, trước mắt chợt tối sầm. Đó là một bộ y phục dùng che trên người nàng lại. Nhưng vị ném vào vị trí không đúng, nên đã che kín đầu của nàng rồi!
Trong lòng lộp bộp một tiếng, ngay tại lúc nàng thiếu chút nữa kêu ra tiếng th. Miệng bị người đúng lúc che lại, giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai.
“Cô nãi nãi của ta! Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!”
“... A a? Tiểu Hắc hắc?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...