Cuối cùng đã dỡ trại, vốn dĩ tâm trạng phải rất vui vẻ nhưng bây giờ…
Buồn bực ngồi trên lưng ngựa, Mặc Vũ tức giận tới mức cả người run lên, người ta làm phụ nữ có thai thì được cưng chiều này nọ, còn nàng thì bị kẻ khác hành hạ. Liếc một cái, con ngựa này đúng là bò như ốc sên, chậm kinh khủng. Nàng cũng từng kháng nghị rất nhiều lần nhưng bọn họ đều bỏ qua hết ý kiến của nàng, ngày nào đi được mười dặm cũng dừng để nghỉ một lát, vài trăm dặm thì nghỉ lâu hơn, với cái lý do vô cùng tốt đẹp là bảo vệ thai nhi, thật đúng là không còn gì để nói.
Kết quả là làm cho tiếng trách móc của toàn quân vang lên bốn phía, hừ, nàng biến thành tội nhân thiên cổ mất rồi. Sầu não nhìn lên bầu trời, nàng sắp điên rồi, tốc độ như vậy thì không biết khi nào mới tới Mai Lĩnh đây, quay lại nhìn ba nam nhân bên cạnh, bộ dạng đều khẩn trương như nhau, thỉnh thoảng hết nhìn đông tới nhìn tây, lén lén lút lút, người không biết còn tưởng sắp xảy ra đại họa gì. Nhưng nghĩ tới việc bọn họ vì mình mà không tiếc giảm tốc độ hành quân thì lòng nàng thấy thật cảm động, kiếp này có thể gặp được những người bạn như họ, Mặc Vũ nàng có chết cũng không nuối tiếc.
“Khởi bẩm Vương gia, phía trước đã là Mai Lĩnh.”
“Ừ, Lam Anh, huynh đưa một đội kỵ binh tới thăm dò một chút. Truyền lệnh của ta, toàn quân dựng trại ở đây.”Thượng Quan Kỳ không đợi Mặc Vũ mở miệng mà cướp lời luôn.
Mặc Vũ khó chịu lườm hắn, hắn quay lại hung dữ nhì, nhướn mày nhìn vào bụng nàng, nhắc nhở rằng: Không được làm tổn hại tới đứa bé. Haizzz, thói đời đúng là đen tối, có ai ngờ đâu nàng đường đường là một Vương gia mà lại lâm vào nông nỗi như vậy, thảm hại quá mất thôi!
Buồn bực nhảy xuống ngựa, Mặc Vũ đi dạo ở xung quanh vùng lân cận, ngắm nhìn phong cảnh, hít thở không khí trong lành, tuy rằng tốc độ hành quân rất chậm nhưng ngồi mãi trên ngựa cũng không tốt, huống hồ bây giờ nàng không còn một mình nữa, đứa con này, nhất định nàng phải sinh ra nó an toàn. Lại sờ lên bụng lần nữa, Mặc Vũ nở nụ cười sung sướng, thất thần nhìn về phương xa bình yên. Con à, không biết cha con thế nào rồi, chúng ta cùng nhau phù hộ cho cha có được không?
“Cấp báo…” Trong lúc mọi người đang bận bịu thì một binh sĩ cưỡi ngựa lảo đảo chạy tới trước mặt Thượng Quan Kỳ, Mặc Vũ tò mò đi tới.
“Quân sư, phía trước có mai phục của quân địch, Lam Tướng quân đã bị bao vây ở Mai Lĩnh.”
“Cái gì?” Mặc Vũ đi lên túm lấy cổ áo binh sĩ.
“Thế hiện giờ thế nào rồi?” Thượng Quan Kỳ bình tĩnh hỏi hắn.
“Quân địch quá đông, e rằng tình hình không ổn.”
“Mặc Phong, huynh bảo vệ Vũ nhi cho tốt, ta và Dương tướng quân sẽ đi cứu viện.” Thượng Quan Kỳ nói xong liền nhảy lên lưng ngựa.
“Không được, ta cũng muốn đi.” Nàng ngăn ngựa của hắn lại, nói một cách kiên định.
“Ngài đừng có làm loạn, ngài đừng quên bây giờ mình không còn là một người nữa.”
“Không, ta muốn đi, ở đây ta không yên tâm, để ta đi có được không?” Nàng cầu xin hắn.
“Nhưng mà…” Hắn còn định nói gì đó nhưng không chống lại được ánh mắt chân thành của Mặc Vũ, thở dài, “Được rồi, trăm sự phải cẩn thận.” Nói xong thúc ngựa đi.
Nhảy lên ngựa, nhìn bụng mình một lát rồi kiên quyết kẹp chặt bụng ngựa, “Ùy..”
Con à, hãy phù hộ ẹ được bình an…
Chợt nghe thấy tiếng ai kêu ở phía đằng xa, tim Mặc Vũ đập thình thịch, lại phải nhìn thấy cảnh máu tanh lần nữa, nuốt nước bọt, nàng tiếp tục phi tới chỗ phát ra âm thanh.
“Quân địch đừng có ngang ngược, quân Phong quốc đã tới!”
Mặc Vũ phi thẳng tới chỗ Lam Anh đang chém giết, “Lam Anh, huynh sao rồi?”
Lam Anh quỳ một gối xuống, tóc tán loạn, một tay nắm lấy thanh kiếm đang cắm trên mặt đất, tay kia đã bị thương, thấy Mặc Vũ thì hắn giật mình sững sờ tại chỗ, “Sao nàng lại tới đây, nàng không muốn sống nữa sao?” Hắn không hiểu nữ nhân này đang nghĩ gì nữa, đang mang thai mà còn dám tới, sao Thượng Quan Kỳ không ngăn cản lại?
“Nếu huynh xảy ra chuyện thì biết làm thế nào, không nhìn thấy huynh bình yên vô sự thì sao ta yên tâm nổi?” Nói xong thì chặn một nhát kiếm của một binh sĩ giúp hắn.
Mạnh mẽ chém vào kẻ đang định tấn công Mặc Vũ, hắn ôm lấy nàng một cách thận trọng, “Có những lời này của nàng, Lam Anh ta dù chết cũng đáng.”
“Hai người đang làm gì thế hả? Có gì cần nói thì sau hẵn nói, không muốn chết thì tập trung cho ta nhờ, đây không phải trò đùa.” Thượng Quan Kỳ một bên tức giận mắng bọn họ, lửa cháy tới nơi rồi mà còn không tập trung.
“Nếu nàng không muốn một thi thể hai tính mạng thì tốt nhất dốc hết sức cho ta, nghe rõ chưa?” Hắn quay lại rít lên với Mặc Vũ.
“Ờ.” Nàng vung kiếm lên lần nữa, chạy ào vào quân đội đang chém giết nhau, “Cẩn thận” Nàng hô to một tiếng, kiếm đã đâm thẳng vào kẻ đang định đánh lén Thượng Quan Kỳ.
Thượng Quan Kỳ quay đầu lại gật đầu tỏ ý khen ngợi nàng, Mặc Vũ hiểu ý cười, sau đó tiếp tục lao vào chiến trường hừng hực lửa.
Lửa, điên cuồng thiêu đốt khắp nơi, bước vào cuộc chiến ác liệt, nó càng không kiêng nể gì cả. Lúc này thể lực của Mặc Vũ đã không thể chống đỡ nổi, nhưng nàng hiểu rõ, bây giờ không phải lúc để gục ngã, tiếng kêu than vang dội khắp trời đất, âm thanh tàn sát thảm thiết, nàng không nhìn thấy, nàng cũng không nghe được, nàng điên cuồng giết, nàng không biết đã chém bao nhiêu nhát đao, giết bao nhiêu người, hai bên rốt cuộc là địch hay là bạn nàng cũng không rõ, nàng chỉ biết nàng phải dốc sức bảo vệ đứa con của mình, ý thức đã dần dần tan biến, lắc đầu, nàng phải tỉnh táo, không thể gục ngã, tuyệt đối không thể gục ngã…
“Mặc Phong ta đã tới, quân địch hãy mau chóng đầu hàng.” Mặc Phong cưỡi ngựa tới với vẻ phong trần mệt mỏi.
“Tùng tùng…” Đây là tiếng trống rút quân của địch, tướng sĩ Hoa quốc nghe thấy tiếng trống thì đều tháo chạy.
Mặc Vũ thở phào nhẹ nhõm, may mà Mặc Phong tới đúng lúc, bằng không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Vũ nhi, sao rồi?” Ba nam nhân cùng chạy tới, lo lắng quan sát cả người nàng.
“Hãy an táng…những binh sĩ này!” Nói xong rồi ngã xuống, mất đi tri giác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...