Hồ Thủy Linh ngủ hơn một ngày, nàng đi được đến bếp thì cũng vừa lúc lên đèn. Hạ nhân thấy nàng đến thì vội vàng hành lễ, Lý tổng quản đang dặn dò đám hạ nhân phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho Vương Gia nhanh như chớp chặn nàng ngay tại cửa.
“Hồ tiểu thư, tiểu thư đã tỉnh, Vương Gia có dặn tiểu thư cứ dùng bữa trước, hôm nay có thể Vương Gia sẽ về trễ.”
“Cảm ơn Lý tổng quản. Ta muốn vào trong một chút.”
Hồ Thủy Linh mỉm cười nói, chỉ chỉ bên trong, thái độ hòa nhã khác hẳn vẻ hách dịch khó chịu cách đây một tháng khiến Lý tổng quản có chút mờ mịt. Lão hẳn nhiên chẳng biết được chuyện nàng từng bị hoán đổi, chỉ đơn giản nghĩ có lẽ Hồ tiểu thư đã phục hồi trí nhớ, đầu vẫn cúi thấp, đúng mực nói.
“Tiểu thư, có gì cần cứ phân phó cho hạ nhân, tiểu thư vào bếp e rằng sẽ làm bẩn áo của tiểu thư.”
“Bẩn thì giặt lại là sạch, ta muốn làm ít thức ăn cho Vương Gia.”
Lý tổng quản không chờ nàng nói thêm câu nào, ngay lập tức ra lệnh hạ nhân dọn sạch một góc bếp cho nàng, sau đó phân phó hai nha hoàn nhanh tay lẹ chân ở lại phụ giúp. Hồ Thủy Linh ở Định Vương phủ dù là giả hay thật cũng ít khi xuất hiện ở những địa phương thế này, nên hạ nhân ở phòng bếp nhìn nàng có chút e sợ, tự động dạt hết ra một góc, không muốn chọc đến vị chủ tử tương lai còn chưa biết đáng sợ hay không này.
Hồ Thủy Linh cũng không phải dạng người xởi lởi thích làm quen, mặc ai nhìn thì nhìn, nàng vừa xắn tay áo làm ít thức ăn vừa nghĩ đến khuôn mặt vui vẻ của Phụng Phi Vũ, tâm trạng lại càng thêm phần hứng khởi, miệng vô thức lẩm nhẩm một bài hát nào đó nàng từng được nghe. Trời càng lúc càng tối, mấy món ăn của nàng cũng sắp xong, lũ hạ nhân từ e sợ chuyển sang tò mò, lại bị mùi thơm của thức ăn dẫn dụ, kẻ đứng người ngồi lại thêm mấy cái đầu lấp ló nhìn những đĩa thức ăn lạ mát mà len lén nuốt nước miếng.
“Các ngươi làm gì mà tụ tập ở đây thế? Mau đi làm việc, Vương Gia sắp về rồi.”
Lý tổng quản đạp tuyết bước vào gian bếp, sẵn giọng ra lệnh. Hồ Thủy Linh nghe giọng hắn cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ phách long lanh vui vẻ. Nàng vội vàng dặn dò Y Y, Y Yên vài câu, sau đó cũng chẳng nhớ đến bộ dạng có chút lem luốc của mình, nhấc váy chạy vội ra cổng Định Vương phủ.
Phụng Phi Vũ vừa đặt chân bước xuống khỏi xe ngựa thì đã thấy một bóng dáng cao gầy nhào tới ôm cứng lấy hắn.
“Vũ.”
Phụng Phi Vũ yêu chiều nhìn nàng làm nũng trong vòng tay hắn, vuốt mái tóc hơi rối của nàng hỏi.
“Linh Nhi, đã ăn gì chưa?”
Hồ Thủy Linh lắc nhẹ đầu, ngước mắt nhìn hắn, một dạng nũng nịu.
“Chưa, còn chờ chàng về. Không phải chàng nói sẽ về trễ sao?”
Phụng Phi Vũ buồn cười đưa tay gạt đám bột mì còn dính trên trán nàng.
“Nhớ nàng nên ta về sớm. Nàng làm gì mà như con mèo thế này?”
Hồ Thủy Linh lè lưỡi làm mặt xấu, sau đó vui vẻ nắm tay hắn kéo về phòng, hấp háy mắt tinh nghịch.
“Về phòng đi rồi biết.”
Phụng Phi Vũ vừa bước vào phòng, thấy mấy món ăn lạ mắt đã được dọn sẵn thì hơi ngạc nhiên tính mở miệng hỏi thì đã bị nàng kéo ngồi xuống ghế. Hồ Thủy Linh rất ra dáng một người vợ đảm, tự tay cởi áo choàng của hắn xuống đưa cho Y Y, sau khi phất tay bảo mọi người đi khỏi mới chậm rãi rót cho hắn một ly rượu nóng.
“Vũ, hôm nay ta tự tay xuống bếp nấu cho chàng vài món, chàng ăn thử xem.”
Phụng Phi Vũ nhìn ly rượu trong tay nàng rồi lại nhìn Hồ Thủy Linh, đôi mắt ân ẩn nét ranh ma hiếm thấy, giọng hắn lạnh nhạt vang lên.
“Linh Nhi, nàng đây là muốn chuộc tội dám chuốc mê dược bổn vương?”
Hồ Thủy Linh bị nói trúng tim đen, hơi giật mình một cái, rượu sóng sánh suýt đổ ra ngoài, khuôn mặt hồng hồng ngượng ngùng, nàng chớp mắt vô tội.
“Vương Gia, thiếp biết tội rồi.”
Chén rượu lại đưa đến gần nhưng đã bị Phụng Phi Vũ đẩy nhẹ ra. Hồ Thủy Linh biết lần này Phụng Phi Vũ giận không nhẹ, hắn hiếm khi xưng bổn vương với nàng, nay lôi cách xưng hô cao cao tại thượng kia ra rõ ràng muốn uy hiếp nàng. Đã ham vui gây họa cùng tên yêu nghiệt nào đó, Hồ Thủy Linh cũng chỉ có thể mềm mỏng vuốt giận cho hắn, hơi bĩu môi ủy khuất.
“Vương Gia, thiếp biết tội rồi mà. Thiếp cũng đâu có nỡ xa Vương Gia, nhưng mà Hoàng thượng bảo hai “người kia” chắc chắn sẽ xuất hiện ở kinh thành chờ xem kịch hạ màn, Vương Gia không thể vắng mặt. Mạc Kỳ Phong cùng Nguyệt đóng giả chàng cầm quân không phải chuyện lạ, nhưng trận ở Nam Sơn thành cũng quan trọng không kém, thiếp đi theo nhất định sẽ có thể nhờ đến quân Thanh Miêu, không thể không đi. Vương Gia, đừng giận nữa mà.”
Phụng Phi Vũ vẫn một mặt lạnh lùng ngồi nghe nàng nói, một cái nhíu mày cũng không có. Hồ Thủy Linh mấy khi hai tay cung kính dâng rượu như thế, cầm một hồi cũng mỏi nhưng cũng không dám bỏ xuống. Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, nàng hơi đảo mắt một vòng, giở chiêu ăn vạ khác.
“Ai da, con ơi, phụ thân con không chịu tha thứ cho mẹ, mẹ con biết làm sao đây?”
Hồ Thủy Linh đặt ly rượu xuống bàn, ôm bụng quỵ người xuống lớp thảm dày, khóc như thật. Phụng Phi Vũ chỉ tính lạnh mặt dọa nàng đôi chút, thấy nước mắt của nàng thì đã mềm nhũn, chưa kể nghe nàng gọi “con ơi” một tiếng thì giật mình, vội vội vàng vàng bước đến kéo nàng ôm vào lòng.
“Nàng… nàng vừa nói gì? Con… nàng… nàng đã…”
Hồ Thủy Linh phút trước còn khóc nháo phút sau đã nín bặt hé khuôn mặt tinh nghịch ráo hoảnh đang giấu sau tay, lè lưỡi.
“Hì hì, chưa có…”
Phụng Phi Vũ chưa kịp mừng đã bị nàng tạt ngay một thùng nước lạnh, vẻ hân hoan liền biến sang giận dữ. Còn chưa kịp phát tác đã bị nàng vươn tay ôm cứng lấy cổ, đem câu nói lúc trước quăng trả lại cho hắn.
“Chưa có rồi sẽ có.”
Hồ Thủy Linh thất sách mới dùng cách đem đứa con tưởng tượng ra dọa hắn, thực tâm cũng hiểu Phụng Phi Vũ mong muốn có một gia đình thực sự của riêng hắn như thế nào. Nàng thôi giỡn cợt, ôm xiết lấy hắn, thâm tình nói.
“Vũ, ta xin lỗi chàng, đừng giận. Ta nhớ chàng vô cùng. Vũ.”
“Linh Nhi. Ta cũng rất nhớ nàng.”
Phụng Phi Vũ cuối cùng cũng đành đầu hàng, tiểu nhân nhi trong lòng hắn quan trọng đến nhường nào, cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, hắn làm sao dám giận nàng lâu. Hắn thở dài một tiếng rồi vòng tay ôm nàng thật chặt, như muốn khảm nàng vào tâm can, để nàng biết hắn là có bao nhiêu yêu thương, nhớ nhung nữ nhân bất trị như nàng.
“Vũ, uống chút rượu cho ấm người đi.”
Hồ Thủy Linh ngồi nguyên trong lòng hắn, hai tay nâng ly rượu đưa đến gần miệng. Chỉ thấy hắn cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai tinh tế đáng yêu của nàng, thầm thì.
“Dùng miệng của nàng.”
Vành tai nhạy cảm của nàng nhanh như chớp đỏ ửng, nàng mím môi liếc hắn một cái, dùng khẩu hình miệng mắng “Sắc lang” nhưng cũng vô cùng ngoan ngoãn nâng ly rượu uống sạch, sau đó ngậm lấy môi hắn, chậm rãi mớm chỗ rượu kia cho hắn. Rượu nồng, tình say, rượu hắn đã nuốt từ lâu mà môi nàng hắn cũng chẳng chịu nhả. Phụng Phi Vũ dồn bao nhớ thương hờn giận vào nụ hôn cuồng nhiệt đầy cuống quýt của mình, môi lưỡi dây dưa, càng hôn càng thấy cơ thể nóng bừng lên. Hồ Thủy Linh bị hôn đến mơ hồ, đến khi hắn rời khỏi môi nàng, nàng vẫn có chút luyến tiếc, rướn cổ ngậm lại môi hắn, dùng đầu lưỡi nghịch ngợm vẽ một đường.
“Tiểu quỷ!”
Phụng Phi Vũ run lên một cái, ở trong miệng nàng gầm lên nhè nhẹ, cuối cùng cũng bị nàng chọc cho dục hỏa khó tắt, bỏ luôn cả bàn thức ăn ngon miệng, quyết định ôm nàng về giường chén sạch sẽ tiểu yêu tinh đáng ghét kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...