Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi

Sâu Thanh Miêu kỳ thực là một loài rắn lớn chỉ sinh sống ở sa mạc Thanh Miêu. Con nhỏ nhất đã dài hơn 3m, bề ngang còn lớn hơn cả một sải tay của người trưởng thành. Loài rắn này có màu vàng như cát sa mạc, cả ngày vùi mình dưới lớp cát tránh nóng, đến tối mới mò lên kiếm thức ăn. Sâu Thanh Miêu không có mắt, toàn bộ dựa vào khứu giác cực nhạy để tìm con mồi, nó có bộ hàm cực khỏe, một cú đớp cũng đủ nghiền nát một người lực lưỡng. Loài rắn này di chuyển rất nhanh, mắt thường khó mà nhìn thấy được nó, cho nên nó mới trở thành truyền thuyết vì chưa ai thực sự thấy được bộ dạng của nó. Lại thêm sâu Thanh Miêu là do bộ tộc Thanh Miêu nuôi dưỡng, là thánh thú bảo vệ vành đai của tộc Thanh Miêu, gặp chúng nghĩa là đã cách bộ tộc không xa. Cũng vì vành đai bảo vệ của lũ sâu này mà việc tìm đến được chỗ ở của bộ tộc Thanh Miêu vô cùng khó khăn. Chỉ những người thực sự hữu duyên mới kết giao được với họ, mà Phụng Phi Vũ chính là một trong số những người hiếm hoi đó. Hồ Hiểu Minh vừa nghe nói đến cái tên sâu Thanh Miêu liền khấp khởi mừng trong lòng, nhủ thầm.

“Mẹ, chúng ta sắp về nhà rồi!”

Nhưng nàng cũng để ý đến vẻ mặt căng thẳng của mọi người ở đây, không phải đã rải thuốc chống sâu Thanh Miêu rồi sao.


“Mạc huynh, đã rải thuốc rồi, chẳng lẽ có gì không đúng?”

“Tiểu tử ngốc nhà ngươi, thật tức chết ta mà. Thuốc là để xua sâu Thanh Miêu, là thuốc do chính tộc trưởng tộc Thanh Miêu tặng. Có thuốc mà chúng vẫn đến, ngươi nghĩ xem là có gì đó không đúng?”

Ra là thế, nàng đâu có biết cái loại thuốc bọn hắn xài là gì, hỏi chút không được sao? Hồ Hiểu Minh lén làm một cái mặt quỷ với hai gã nam nhân kia rồi cũng nhanh chóng đứng dậy nhìn quanh.

Nhờ vào ánh sáng mờ mờ của đống lửa, nàng có thể thấy rõ một số đụm cát lúc nổi lúc chìm trong bóng tối, không cần nói cũng biết, chẳng phải loài vật trong truyền thuyết kia sao? Có điều, có rất nhiều đụm cát chìm nổi biến dạng, nghĩa là có rất nhiều sâu Thanh Miêu đang tiến về phía ốc đảo, nàng chợt thấy lạnh cả sống lưng, nhiều như thế, bốn người bọn họ liệu có chống đỡ nổi hay không?

“Hồ đệ.” Phụng Phi Vũ chợt mở miệng vàng ngọc, ánh mắt rọi thẳng vào nàng đầy kiên định. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, chờ đợi. Chỉ thấy hắn cười một cách khó hiểu, bạc môi quyến rũ như cười như không, phun ra ba chữ nặng ngàn cân. “Tự bảo trọng!”


Ặc, cái đồ không biết thương hương tiếc ngọc, nàng thầm mắng, nhưng nghĩ lại mình một thân nam trang, thương với tiếc cái gì, hơn nữa tình huống trước mặt cho thấy đến bản thân hắn tự đối phó cũng không xong, hơi đâu lo cho cái tiểu tử vướng bận như nàng. Nàng thở dài một cái, làm một vẻ mặt run rẩy sợ hãi, nhưng ánh mắt lại kiên định không ngờ, đến Phụng Phi Vũ cũng vì ánh mắt ngời sáng của nàng mà sững người.

“Huynh cũng bảo trọng!”

Lời nàng vừa dứt, mặt đất càng run lên dữ dội, lũ lạc đà càng thêm phần hoảng sợ, giật mạnh dây cương, bỏ chạy vào bóng tối. Phi Hổ chật vật lắm mới giữ lại được một con, riêng Tùy Phong vẫn một mực bình tĩnh, tự động bước đến đứng cạnh Hồ Hiểu Minh như che chở. 

“Bên kia!”


Phi Hổ hô lớn. Một tiếng động lớn vang lên giữa không gian yên tĩnh, ngay cạnh chỗ Mạc Kỳ Phong đứng, một cái bóng khổng lồ chui lên từ lớp cát mịn, nhanh như chớp tấn công về phía hắn. Hắn ra tay cũng lẹ không kém, vung tay một cái, một lớp bột trắng tung ra, đánh chuẩn xác vào giữa đầu con vật kia. 

Một tiếng rống đinh tai vang lên, con sâu bị dính thuốc, đau đớn ngã ngược ra sau rồi lẩn nhanh xuống cát, để lại vài vệt máu dính nhớp màu đỏ đen. Lúc này, phía Phụng Phi Vũ cùng Phi Hổ cũng đã xuất hiện vài con, cả hai đều bình tĩnh đối phó. Vài tiếng rống lại vang lên, lũ sâu bị thương không ít, máu phun ra ướt đẫm cả chỗ cát xung quanh ốc đảo. Kỳ lạ là lượng sâu Thanh Miêu lần này đông đến dị thường, Phụng Phi Vũ vừa chống đỡ vừa suy nghĩ cách trốn thoát. Lượng thuốc họ mang theo không nhiều, cũng không nghĩ lại gặp phải tình cảnh bất thường thế này, nếu không tính đường rút lui, chưa qua một canh giờ, dù có là cao thủ võ lâm chỉ sợ cũng sẽ thành mồi ngon của lũ sâu khát máu lại khá tinh ranh kia.

Hồ Hiểu Minh lúc đầu nghĩ bản thân phải tự thân vận động, cũng đã chuẩn bị tâm lý, không ngờ cuối cùng lại thấy Mạc Kỳ Phong, Phụng Phi Vũ và Phi Hổ đều dồn nàng vào giữa, cũng không đến nỗi đẩy nàng ra nơi nguy hiểm thì lòng chợt thấy ấm áp. Hừ, cái gã vương gia thối, khẩu xà tâm phật. Nàng bĩu môi liếc hắn một cái, thấy ánh mắt luôn một mực tĩnh lặng của hắn nhăn nhíu lại, liền biết tình hình nguy hiểm hơn vẻ ngoài, tay càng cầm chặt hơn thứ vũ khí nàng vẫn giấu bên dưới lớp áo ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận