******************
Con người mà
Ai cũng sẽ có lúc cảm thấy cô đơn
Cũng có lúc cảm thấy tủi thân
Muốn được có ai đó ở bên
Chia sẻ vui buông, an ủi hộ
Nhưng rồi....
Họ chợt nhận ra sẽ chẳng có ai làm vậy với họ
Hoặc là họ đã từng có nhưng giờ thì không
*********************
Tối hôm đó, Vương Gia Hân thức suốt đêm cô không tài nào có thể chợp mắt được.
Cứ nghĩ cô sẽ cảm thấy có lỗi với anh nhưng nói ra cô cảm thấy nó nhẹ lòng hơn.
Suốt cả đêm người mà cô nhớ tới không phải là Lã Tử Nam mà là Dược Khải Minh, không phải là người vừa tỏ tình bị cô từ chối mà lại là người khiến cô đau lòng nhưng vẫn không thể ngừng yêu.
Vương Gia Hân đưa tay chạm vào chiếc nhẫn mà cô vẫn luôn đeo.
Nó minh chứng cho tình yêu của anh dành cho cô.
Không biết, sau này hai người có còn gặp nhau không.
Cô thực rất nhớ, rất nhớ anh, muốn được gặp anh lắm nhưng cô không thể.
******************
Tính ra cũng đã được nửa năm rồi, bụng cô ngày càng lớn, đi lại thật khó khăn, mỗi lần khám thai định kì. Nhìn ai cũng được chồng dìu đi hay có người thân mà cô thấy ghen tỵ.
Giá như cô có đủ can đảm, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho anh, hạnh phúc nói:
"Khải Minh, hôm nay khám thai định kì, anh đi với em nhé"
Hay chỉ đơn giản báo cho anh biết sự tồn tại của đứa nhỏ:
"Khải Minh, em có thai rồi"
Vậy thì tốt biết bao, nhưng mỗi lần cầm điện thoại lên cô lại run rẩy hạ xuống, cô không dám đối diện với anh, mỗi lần như vậy hình ảnh anh ôm người con gái đó mà gọi tên cô ta, lại khiến cô tức giận, không muốn cho anh biết về đứa con này.
**************************
Bàn tay cô chạm vào chiếc bụng đã nhô lên, chỉ còn hai tháng nữa thôi, một sinh linh sẽ trào đời, đứa bé này là lý do để cô tiếp tục sống.
Cô dịu dàng nói với đứa bé:
"Bảo bối của mẹ"
Cô đưa tay chạm vào khung ảnh chụp siêu âm của đứa bé:
"Khải Minh, đây là con của chúng ta, là con gái, em nhớ lúc trước anh đã từng nói con của chúng ta sau này sẽ hạnh phúc nhất, con gái sẽ xinh đẹp giống em, con trai sẽ mạnh mẽ giống anh, anh có vui không, anh sắp làm bố rồi đó"
******************
Càng nghĩ lại càng thấy tủi thân, anh đang ở đâu, có còn nhớ tới cô, mải mê suy nghĩ cuối cùng cũng đến lượt vô vào khám.
Cô từng bước vào phòng khám, mỉm cười với vị bác sĩ.
"Con của tôi khoẻ chứ?" Cô nhìn vào màn hình siêu âm.
"Đứa bé rất tốt, thời gian này gần kề đến ngày sinh vì vậy cô phải đi thật cẩn thận, đừng đi quá nhanh, nếu có thể, thì đi đâu hãy cứ để anh nhà đưa đi đừng tự đi một mình"
Bác sĩ nói.
"Anh nhà" từ này sao dùng với cô được, bố đứa bé còn không biết sự tồn tại của nó mà.
Thấy cô không nói gì, vị bác sĩ đó lên tiếng:
"Cô này, cô nghe tôi nói gì không?"
"Tôi không sao, tôi sẽ cẩn thận" cô cười.
**********************
Rời khỏi bệnh viện, hôm nay cô quyết định sẽ đi sắm đồ em bé
Tuy cô đã mua rồi nhưng vẫn thấy chưa đủ, còn một vài thứ cô chưa mua.
Bước vào quầy bán giầy trẻ em, cô để ý tới một đôi giầy nhỏ xinh màu hồng, cô mỉm cười, thử tưởng tượng đứa bé chập chững biết đi, từng bước từng bước mà không khỏi bật cười.
Cô túi lớn túi nhỏ đi vào thang máy,chợt khựng lại, Lã Tử Nam đang ở phía trước, sau ngày hôm đó hai người chưa có nói chuyện.
Đang loay hoay, Lã Tử Nam bước lại về phía cô, cô nở nụ cười với anh, như chưa có chuyện gì.
Anh giúp cô xách đồ, thấy anh bình thường như vậy, cô cũng cảm thấy đỡ áy náy phần nào. Hai người nói chuyện rất vui, mọi chuyện ngày hôm ấy như chưa từng xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...