"Nhược Thiên từng nói dưới ánh trăng chiếu sáng, sẽ có chia ly."
Bạch Quý nhớ rất rõ lời nói của vương gia, bởi vì lúc nói ra câu nói ấy thì gương mặt của người rất buồn, rất cô đơn. Hình ảnh nụ cười đau thương khiến hắn đau lòng vô cùng.
Không lẽ lời vương gia nói là sự thật sao? Hắn không muốn.
Tiếng khóc thảm thiết vang vọng khắp một vùng rộng lớn không một bóng người làm cho lòng người đau đớn.
"Bạch Quý, sao ngươi lại ở đây" giọng nói có vẻ mệt mỏi đáp lại tiếng khóc đau đớn trong đêm tối.
Nhược Thiên nàng đang ở sâu dưới nước thì lại nghe thấy tiếng nói của ai đó rất quen thuộc đang gọi mình. Hình như trong tiếng gọi còn mang vẻ bi thương đến tan nát tâm can. Nhưng mà ở cái nơi hẻo lánh quái quỷ này chứ. Ai ngờ lúc nàng ngoi lên thì lại thấy hình dáng thống khổ bi thương của kẻ mà nàng yêu cơ chứ.
Bạch Quý, rất xin lỗi đã xem ngươi là ma.
--- ---------
Tiếng nói mệt mỏi đánh thức Bạch Quý ra khỏi nỗi đau của mình. Trước mặt hắn là người sao?.
Nhẹ nhàng đi lại hình dáng của người mà hắn thầm thương. Khẽ đưa tay lên gương mặt bám nước lạnh lẽo, vuốt nhẹ, cái lạnh của gương mặt làm cho hắn run lên. Lạnh quá ! Cả người ướt hết, vương gia, rốt cuộc người đã làm gì.Nhưng đây là người bằng xương bằng thịt không phải ma.
Nở nụ cười vui mừng. Vương gia không rời xa hắn, không rời xa hắn.
"Vương gia, người không chết, người không chết" vui mừng ôm chặt hình dáng xinh đẹp kia. Phải rồi, vương gia nhất định sẽ không bỏ hắn một mình.
"Được rồi, ta đưa ngươi về phủ" chỉ lạnh nhạt nói ra một câu nhẹ nhàng trước sự vui mừng của Bạch Quý. Nàng đang rất mệt, không muốn nói gì ngay lúc này.
Cả ngày hôm nay đã ở dưới nước rồi, Nhược Thiên thật sự rất mệt mỏi. Nhưng mà cũng đáng, tâm tình của nàng đã dịu đi một ít rồi. Đã lâu rồi không điên loạn một lần, nhưng điên loạn tới chết đi sống lại nhiều lần như thế này thì Nhược Thiên nàng sắp biến thành xác sống rồi.
Nhược Thiên mạnh bạo ôm chặt eo của Bạch Quý chuẩn bị dùng khinh công đưa hắn cùng về phủ. Ở đây gió to, không khéo một lát không chỉ nàng mà cả hắn cũng bị cảm lạnh mất.
"Ừm....vương gia, Bạch Quý có chuyện muốn nói" giọng nói đầy ngại ngùng, gương mặt đỏ lên trông rất đáng yêu. Hôm nay hắn muốn cùng nàng thổ lộ, hắn thừa nhận rồi, hắn không yêu vương gia trước kia mà hắn yêu nàng- người từ nơi khác đến.
"Để mai hẳn nói, hôm nay ta mệt" lạnh lùng buông ra câu nói, sau đó lại dùng khinh công đi về phủ.
Nhược Thiện giận Bạch Quý?
--- ------ ---
Vừa về tới phủ thì trời đã rất khuya. Không gian im lặng, chỉ có tiếng xào xạt của cây trong gió.
Nhược Thiên đang tính đi kiếm chiếc giường để thỏa mãn cơn buồn ngủ đang chờ mình. Đang tính đi vào phòng thì cảm thấy vạt áo của mình như bị cái gì đó níu lại. Xoay mặt lại thì thấy tay Bạch Quý đang nắm chặt không buông.
"Bạch Quý, có chuyện gì?" nàng muốn ngủ, nàng muốn ngủ. Có chuyện gì thì mai hẳn nói, nếu muốn từ chối tình cảm của nàng thì cũng phải đợi tới khi nào nàng đỡ mệt thì hãy nói có được không, hôm nay nàng rất mệt nên không có sức nghe đâu.
"Vương gia đang giận Bạch Quý?" mặc dù vương gia không nói gì, gương mặt cũng không có gì là trông giống giận hắn. Nhưng tại sao người lại lạnh nhạt với hắn như vậy, hắn sợ.
Kéo Bạch Quý vào lòng mình, khẽ hôn vào tóc hắn để trấn an. Nàng sủng hắn còn không hết thì làm sao lại ghét hắn. Chỉ là hôm nay nàng muốn tránh hắn để ổn định lại cảm xúc của mình thôi.
"Bạch Quý, ngươi đừng nghĩ bậy, đi ngủ đi" bỏ lại một câu quan tâm đơn giản nhưng cũng đủ khiến lòng người trở nên ấm áp hơn hẳn.
--- ------ -------
Ánh nắng khẽ chui qua khe cửa. Một ngày mới lại đến.
Nhược Thiên khẽ xoay mình nhưng hình như có gì đó đang níu mình lại. Hình như cơ thể không theo ý mình, nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Cảm thấy hơi khó thở, rất nóng trong người lại còn rất nhức đầu. Chết tiệt! Bị bệnh rồi. Không lẽ hôm qua bị dính gió nên bây giờ lại bị cảm?
Tiếng mở cửa vang lên....két..... Có người bước vào phòng.
Bạch Quý hôm nay tự tay nấu bữa sáng cho vương gia vì hắn biết rất rõ ngoài bữa sáng ra ngài sẽ rất ít khi ăn thêm bữa nào nữa. Nếu không ăn sáng đầy đủ thì nhất định sẽ rất dễ đói.
"Vương gia, Bạch Quý đem thức ăn cho người" đặt đồ ăn lên bàn rồi đi lại chiếc giường rộng lớn chỉ có một người nằm.
Hình như sắc mặt của vương gia không được tốt lắm thì phải. Rất xanh xao, gương mặt không có chút sắc nào cả. Nhẹ nhàng đưa tay lên trán Nhược Thiên. Nóng quá. "Vương gia, ngài không sao chứ" giọng nói quan tâm đầy lo lắng, vương gia có chuyện gì thế này.
"Bạch Quý, gọi thái y" giọng nói mệt mỏi vang lên đầy khó khăn, sau đó có chuyện gì xảy ra thì nàng không biết. Hoàn toàn chìm vào hôn mê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...