Đến thời điểm ban đêm đi ngủ Tống Ứng Diêu ngồi trước bàn trang điểm dỡ trâm gài tóc xuống mới chợt nhớ tới lời Tống phu nhân buổi sáng đã nói, nàng đưa mắt thông gương đồng trước mặt phản xạ nhìn thấy Phương Đàn trên người chỉ mặc y phục đơn giản tuyết bạch đang chuyên chú trên bàn nhỏ đặt cạnh giường hết sức chuyên chú xem tấu chương, tình cờ còn cầm bút đỏ ghi ghi chép chép.
Nàng đưa ánh mắt trở lại trong gương nhìn mình, đôi mắt sáng ngờ giả vờ lơ đãng hỏi: “Nghe nói tiền triều giục Đàn tuyển phi?”
Phương Đàn nghe tiếng ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một chút, tay vịn cái cổ lay lay lại tiếp tục cúi đầu: “Ừ, những lão già kia nhàn rỗi quá mà, xem ra ta phải tìm chuyện cho bọn họ làm”
Tống Ứng Diêu thả cây trâm trên đầu xuống cười trêu: “Nếu không Đàn nạp thêm mấy phi tử đi, cho hậu cung khỏi quạnh quẽ...”
Phương Đàn cười đánh gãy lời của nàng: “Ta nếu như dám nạp phi, người đầu tiên xù lông nhất định là nàng”
Tống Ứng Diêu muốn nhịn xuống nụ cười nhưng bất giác lại ko kiềm chế được, ngạo kiều hừ hừ hai tiếng: “Coi như hoàng thượng tự biết thân biết phận”
Phương Đàn đầu bút lông dừng lại, con mắt xách ngang: “Nàng nếu như lo lắng hậu cung quá quạnh quẽ, vậy chúng ta sinh thêm vài đứa nữa là được”
Tống Ứng Diêu nghiêng vai hướng về nơi Phương Đàn ngồi ngoa nguýt không đáp lời, tiếp tục sơ tóc, khóe mắt lơ đãng đảo qua gương mặt của mình trong gương đồng phát hiện trên mặt có thêm vài điểm màu trà lấm tấm rất là chướng mắt.
Nàng kề sát gương xem kỹ mấy chổ tàn nhang kia, ngón tay ở phía trên xoa xoa làm da dẻ sát đỏ, mà những đốm kia vẫn không phai mờ. Nàng xác định mấy đốm kia không phải là do bất cẩn vấy bẩn, vậy chính là từ khi mang thai mới xuất hiện. Tuy rằng chỉ có vài điểm nhưng Tống Ứng Diêu trên mặt từ xưa đến nay trắng nõn nà, đột nhiên có vài điểm như thế liền cảm thấy buồn phiền.
Tống Ứng Diêu càng xem càng chướng mắt, thừa lúc Phương Đàn không chú ý bên này, ngón tay chấm một điểm phấn trắng che lấp đến khi không nhìn thấy những vết lấm tấm kia nữa nàng mới thoả mãn ngưng tay.
Nhìn lại vào gương một lần nữa, thu dọn tóc tai, may là mang thai nhưng không có béo phì lợi hại, chỉ là đem quãng thời gian do nôn ọe ốm o lúc trước bù đắp lại mà thôi, không phải vậy nàng cũng không dám đối mặt với Phương Đàn.
Tống Ứng Diêu đứng dậy một tay chống nạnh, một tay che bụng bầu đi tới trước giường, Phương Đàn đưa tay đỡ nàng ngồi bên cạnh, tập mãi cũng thành quen liền làm chổ dựa cho nàng.
“Đàn...” Tống Ứng Diêu đầu dựa vào vai Phương Đàn ôn nhu gọi.
“Sao?” Phương Đàn nghiêng đầu đáp.
“Đàn, nghe nói mang thai sẽ trở nên xấu xí“. Tống Ứng Diêu rù rì: “Nếu như ta cũng xấu đi, nàng có ghét bỏ ta không?”
“Làm sao ghét cho được?” Phương Đàn không chút nghĩ ngợi đáp. Nàng biết người mang thai mẫn cảm, khi thì sẽ phát một chút tính khí kì lạ, cho nên ngoại trừ vào triều sớm, Tống Ứng Diêu nếu không thấy nàng liền nghĩ nàng lạnh nhạt với mình. Vì để chăm sóc tốt Ứng Diêu, Phương Đàn cố ý đem thư phòng dời vào bên trong tẩm cung, vừa bồi tiếp nàng vừa xử lý chính sự.
Tống Ứng Diêu thấy Phương Đàn trả lời nhanh nhẹn cho rằng nàng ấy trả lời qua loa, hừ một tiếng xoay chuyển thân mình trên lưng Phương Đàn: “Không tin”
Phương Đàn muốn vừa làm việc công, vừa muốn chăm sóc tâm tình của hoàng hậu nhưng nàng cũng không thể phân thân a. Cuối cùng lựa chọn tốt nhất là trước tiên dỗ dành hoàng hậu. Nàng thả bút xuống, nhắm một mắt mệt mỏi xoa xoa trán: “Không tin sao?”
“Ừm” Tống Ứng Diêu tức giận.
Phương Đàn nghiêng thân, tách cánh tay đang che bụng to của Tống Ứng Diêu quàng ra sau lưng mình, hơi hơi dùng lực một chút liền bám dính vào thân thể của nàng ấy, trán dán lên trán, ánh mắt nhìn thẳng nhỏ nhẹ nói: “Ta không phải đã nói bất luận nàng như thế nào ta đều yêu hay sao?” Đồng thời ngón tay xoa môi của nàng, lòng bàn tay di chuyển vân vê.
Tống Ứng Diêu ánh mắt né tránh: “Nhưng mà...”
Phương Đàn không chờ nàng nói thêm gì nữa, kéo đầu nàng ép về hướng mặt của mình ấm áp môi nghiền ép môi, đầu lưỡi không ngừng quấn quýt lấy nhau, dưới lưỡi cuồn cuộn không ngừng sinh ra nước bọt thoải mái khát khao của hai người.
Phương Đàn đầu lưỡi đảo qua mỗi góc trong miệng Tống Ứng Diêu sau đó mới buông nàng ra quay về tinh tế cười nói với Tống Ứng Diêu: “Hài lòng chưa?”
Coi như Phương Đàn trực tiếp dùng hành động bày tỏ tâm ý, Tống Ứng Diêu vẫn không hài lòng, nàng đứng lên: “Đàn xin lỗi...”
Phương Đàn sững sờ: “Làm sao vậy? Không đủ sao?” Nói xong lại muốn hôn nữa.
Tống Ứng Diêu dùng bàn tay ngăn cản môi nàng: “Nghe ta nói đã”
Phương Đàn duỗi đầu lưỡi ở lòng bàn tay của nàng nhẹ nhàng liếm một thoáng, Tống Ứng Diêu giống như bị chạm điện lập tức thu tay về, hai gò má sinh hồng.
Phương Đàn mặt đầy nụ cười đáp: “Được.”
“Gần đây tính khí không biết làm sao trở nên cổ quái kỳ lạ, động một chút là đoán mò, nghĩ nàng sẽ đổi lòng. Sau đó sẽ loạn phát, đến chính ta còn không chịu được...” Tống Ứng Diêu thùy đôi mắt giải thích. Nàng cảm giác mình càng ngày càng tùy hứng, động một chút là muốn nổi nóng với Phương Đàn, trước đây đoan trang bao nhiêu thì bây giờ vứt đi nơi nào chả biết.
Phương Đàn không chờ nàng nói xong đã vội ôm nàng lâu đến trong ngực, gò má dán vào trán của nàng si ngốc cười: “Ngự y nói nữ nhân mang thai tâm tình bất ổn, ta ban đầu còn chưa tin, bây giờ nhìn nàng bộ dạng này, không thể không tin nha”
Tống Ứng Diêu đẩy tay Phương Đàn ra, ngữ khí bất mãn: “Đàn đây là ở ghét bỏ ta sao?”
Phương Đàn vội vã đem cánh tay quàng trở lại dỗ dành: “Ta nào dám a, ta bị nàng ăn hiếp đây này”
Tống Ứng Diêu lúc này mới hài lòng. Phương Đàn nhìn bụng của nàng, bàn tay chuyển đến đỉnh bụng bầu cách chiếc áo lại cảm giác dưới tay đội lên. Đây là hài tử của các nàng, trên người các con chảy huyết mạch của các nàng.
Phương Đàn cảm thán: “Thật tốt.” Có người yêu, còn có con cái, cuộc đời của nàng thật viên mãn.
Tống Ứng Diêu để bàn tay che trên mu bàn tay Phương Đàn: “Đàn đoán xem con của chúng ta là giống nàng nhiều hơn hay là giống ta nhiều hơn? “
Phương Đàn suy nghĩ: “Nếu như con gái thì nên giống nàng, nếu như con trai thì nên giống ta, thật tốt phải không?”
Tống Ứng Diêu mê man: “Tại sao con gái không nên giống Đàn?”
Phương Đàn mím môi lắc đầu: “Không được, con gái phải dịu dàng, nhất định phải như nàng”
Tống Ứng Diêu nín cười trêu ghẹo: “Đàn lý nói Đàn không đủ dịu dàng?”
Phương Đàn đỏ mặt cũng không tiện nguỵ biện, trực tiếp thừa nhận: “Ta cũng có chổ dịu dàng...”
Tống Ứng Diêu nghe nàng nói như vậy không nhịn được xì bật cười. Phương Đàn dỗi hờn bấm bấm mũi của nàng.
Tống Ứng Diêu cười xong lại lay bàn tay Phương Đàn: “Đàn nghĩ con của chúng ta tên gọi là gì?” Sau đó đưa ngón tay vẽ vẽ lên lòng bàn tay Phương Đàn.
“Nàng không nghĩ ra sao?” Phương Đàn lòng bàn tay bị nàng ghẹo đến ngứa, đột nhiên nắm tay tay lại muốn tóm lấy ngón tay của nàng, lại bị nàng linh hoạt né tránh.
Tống Ứng Diêu đợi nàng ngửa bàn tay ra lại tiếp tục đưa ngón tay di di vào: “Hi nhi là tên ta đặt nên lần này cùng Đàn bàn luận“. Vừa nói nàng bắt đầu đùa vui với bàn tay Phương Đàn.
“Được, để ta suy nghĩ thật kỹ” Phương Đàn gật đầu.
Hi nhi lúc trước đặt tên có chút vội vàng, nhưng lần này nhất định suy nghĩ kỹ lưỡng. Lúc này lại còn phải chuẩn bị hai cái tên, đương nhiên là phải cố gắng làm tốt. Nàng bắt đầu xem qua (Kinh Thi) (Sở Từ) liệt kê ra mấy cái tên trên giấy sau đó để Tống Ứng Diêu lựa chọn.
“Trai gái đều muốn” Tống Ứng Diêu thêm vào.
“Được.” Phương Đàn thuận theo đáp ứng.
Nhắc tới Phương Hi, Tống Ứng Diêu do dự: “Con của chúng ta ra đời, hoàng thượng có bất công hay không?”
Phương Đàn thừa cơ hội nàng phân tâm, một phát bắt được ngón tay của nàng đặt ở bên môi hôn: “Nàng là nói Hi nhi?”
“Vâng“. Tống Ứng Diêu tùy ý để cho nàng hôn, gật gù.
Phương Đàn suy nghĩ một hồi, Tống Ứng Diêu mang thai hoàn toàn ngoài kế hoạch lúc đầu của nàng, nếu như cái bụng của Tống Ứng Diêu là song sinh miễn sao hai đứa sẽ có một đứa con trai, vậy Hi nhi liền không cần đến ngôi vị hoàng đế, có thể sống tự do. Nhưng nếu như hai đứa song sinh là con gái, vậy thì phải từ trong ba người con chọn ra một người... Nhưng ai sẽ thích hợp vị trí này...
Tống Ứng Diêu cho rằng nàng đang do dự hoặc là phỏng đoán tâm tư của mình, gọn gàng dứt khoát nói rằng: “Chúng ta ước pháp tam chương có được hay không?”
“Ước pháp tam chương?” Phương Đàn bị lời của nàng kéo cho tỉnh táo.
“Ừm“. Tống Ứng Diêu từ từ nói ra ý nghĩ của mình: “Chúng ta cho dù có con của mình cũng nhất định không thể bất công, đối với Hi nhi và con của chúng ta đều phải đối xử công bằng. Đàn, có được hay không?”
Ý nghĩ của nàng cùng Phương Đàn không hẹn mà hợp, Phương Đàn nở nụ cười: “Liền theo lời nàng đi”
Tống Ứng Diêu cũng cười tươi như hoa, dựng thẳng lên bàn tay: “Nói miệng không bằng chứng, vỗ tay làm tin.”
“Được” Phương Đàn sảng khoái cùng nàng vỗ tay một cái.
Đến thời điểm mang thai tám tháng, Tống Ứng Diêu nửa đêm đột nhiên bị chuột rút đau nước mắt chảy ra ngoài. Người còn chưa tỉnh hẳn, nàng muốn xoay người vò chân nhưng bị vướng bởi cái bụng quá lớn, tay không với tới chân. Chuột rút càng ngày càng đau, nàng chịu không nổi kêu lên một tiếng.
Sau đó cảm giác được người bên cạnh tỉnh lại, bên trong tẩm cung bất ngờ sáng ngời kích thích Tống Ứng Diêu vô thức đưa bàn tay lên che trước mắt. Nàng cảm giác ngón chân của chân bị chuột rút được người nào đó nhẹ nhàng kéo ra, trên bắp chân có thêm một đôi tay ấm áp không nhanh không chậm xoa nắn bắp thịt. Cơ bắp bắt đầu chậm rãi dãn ra, Tống Ứng Diêu cũng thoải mái rất nhiều. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được Phương Đàn bên tai của nàng nhẹ giọng dỗ dành: “Nàng ngủ đi, tốt hơn rồi”
Từ lúcTống Ứng Diêu mang thai tới nay kỵ thức ăn mặn, Phương Đàn cũng theo không ăn mặn. Ban đêm hầu như không có ngủ, thời khắc cảnh giác bên người Tống Ứng Diêu, chỉ cần Tống Ứng Diêu hơi động nàng liền tỉnh lại. Ban ngày lại phải lên triều, chỉ có thể thừa dịp nghỉ trưa mới an tâm ngủ một hồi. Vì lẽ đó Tống Ứng Diêu cái bụng càng lúc càng lớn mà Phương Đàn từ từ gầy gò đi không ít.
Nếu như không phải tình yêu chân thành, một người lạnh lùng đối với người ngoài lại có thể đối xử với mình như thế. Tống Ứng Diêu đóng chặt khóe mắt nước mắt đang tràn ra, không biết là vì quá đau hay vì nghĩ đến những chuyện khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...