Tống Ứng Diêu đem Phương Hi đặt lên giường, bởi trời nóng nực nên Phương Hi không cần quấn chăn, hạ thân vẫn như trước bao bọc tã. Cái mông nhỏ vừa rơi xuống giường tứ chi lập tức không an phận loạn trảo lộn xộn xung quanh.
Phương Đàn nghiêng đầu: “Nàng làm sao ôm con đến đây?”
“Thiếp sợ buổi tối con gái lại khóc“. Sau đó Tống Ứng Diêu cũng ngồi vào bên giường, hai tay đỡ dưới nách Phương Hi che chở, sợ con gái ngã sấp xuống.
“Nếu con ở đây mà vẫn khóc thì sao?” Phương Đàn bĩu môi, chống thân thân thể muốn ôm Phương Hi, phát hiện bàn tay mình còn dinh dính bèn rời giường đi rửa tay.
Tống Ứng Diêu nhìn thấy chất lỏng trên tay nàng, da mặt mỏng không nhịn được lại hồng thấu. Ép buộc mình không thèm nhìn tới tay Phương Đàn tràn đầy tự tin nói rằng: “Sẽ không, con gái do thiếp dỗ, làm sao sẽ khóc.”
Phương Đàn lau khô ráo tay, lại trở về trên giường nằm nghiêng đối mặt với Phương Hi, bàn tay khều khều cái bụng nhỏ của con, vừa khều vừa giả bộ hung ác: “Dám cùng phụ hoàng cướp mẫu hậu, lá gan của con cũng lớn ha.” Phương Hi bị nàng chọt cười không ngậm mồm vào được, không ngừng hướng về Tống Ứng Diêu bên kia quơ tay. Tống Ứng Diêu vội vàng bao con lại, miễn cho con không cẩn thận bị rơi xuống giường đi.
Phương Đàn nằm nghiêng quá mệt mỏi, ngồi dậy tựa vào giường hỏi: “Buổi tối nếu như đói bụng, nàng làm sao có sữa cho con...” Ánh mắt đồng thời mang theo ám chỉ nhín trước ngực Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu trên mặt hiện đỏ ửng, tâm tư không biết oai chạy đi đâu, thúc Phương Đàn một cái: “Nghĩ gì thế”
Phương Đàn vô tội khoát tay chặn lại: “Ta không nói gì, chính nàng hiểu lầm rồi.”
“...” Tống Ứng Diêu xẹp miệng tùy hứng nói rằng: “Thiếp mặc kệ, đến lúc đó nàng ôm con tìm vú em đi”
“Ai nha ai nha, đây là có tình yêu mới thì vứt tình cũ nha” Phương Đàn ngước đầu nhìn nóc giường thở dài:“Ai, may là chỉ có một đứa, không phải vậy địa vị của ta còn không biết lưu lạc ở nơi nào”
Phương Hi ở bên cạnh nghe tiếng cũng ha há theo như muốn nói chuyện với các nàng, miệng nói y y a a, nướt bọt từ khóe miệng không ngừng tràn ra ngoài.
Tống Ứng Diêu oán trách trừng Phương Đàn một chút, vừa từ trong tay áo lấy khăn sạch ra lau cho Phương Hi, vừa hỏi Phương Hi: “Hi nhi có phải là cũng muốn nói chuyện cùng phụ hoàng và mẫu hậu không a”
Phương Hi há to mồm mặc cho lại Tống Ứng Diêu lau chùi, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn tay của nàng, cái khăn trên tay Tống Ứng Diêu thật sự làm Phương Hi khoái trá.
Sau khi lâu sạch cho Phương Hi, Tống Ứng Diêu thấy con muốn cái khăn nàng liền đưa cho con gái. Phương Hi cầm khăn cắn mấy cái, thấy ăn không được lại ném sang một bên. Con gái cùng Phương Đàn láo nháo, Tống Ứng Diêu tình cờ cũng sẽ tham gia vào cuộc vui nhưng thời gian nhiều chính là ở một bên lẳng lặng hai nàng chơi đùa, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
Hài tử tinh lực dù sao cũng không sánh được với đại nhân, Phương Hi náo loạn một hồi liền mệt mỏi, Tống Ứng Diêu ôm nàng ở trong đại điện đi tới đi lui, dỗ nàng ngủ. Còn quay về phía Phương Đàn làm động tác xuỵt xuỵt ra hiệu cho Phương Đàn nằm lên giường, còn nàng ôm Phương Hi vào bên trong giường.
Tống Ứng Diêu đắp kín mền cho Phương Hi rồi cũng nằm xuống, sau đó nhỏ giọng đối Phương Đàn: “Chúng ta cũng ngủ đi, ngày mai nàng còn phải vào triều.”
Phương Đàn thuận theo gật gù, tắt ngọn nến nằm bên cạnh Tống Ứng Diêu, đắp chăn cho ba người. Tống Ứng Diêu muốn che chở cho Phương Hi, Phương Đàn từ sau lưng ôm lấy nàng, sau đó thăm thẳm thở dài một hơi.
Tống Ứng Diêu vốn muốn nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nghe được tiếng thở dài của Phương Đàn mở mắt ra hỏi: “Đàn có gì phiền lòng sao?”
Phương Đàn kề sát phía sau lưng nàng, nhắm mắt lại gò má sượt sượt mái tóc mềm mại: “Nếu như chúng ta cũng có thể có hài tử thân sinh thì tốt biết mấy”
Tống Ứng Diêu sững sờ, không biết nên nói cái gì. Phương Đàn thấy nàng không trả lời liền tiếp tục: “Ta rất muốn biết con sẽ giống ta hay giống nàng, có thể hay không như Hi nhi đáng yêu.”
“Hi nhi không phải giống Đàn sao ?” Tống Ứng Diêu mỉm cười, ở trong bóng tối Phương Đàn cũng không nhìn thấy nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được Ứng Diêu đang cười.
Phương Đàn vùi đầu ở cổ Tống Ứng Diêu, dùng cái trán cọ cọ làn da của nàng, trầm giọng: “Đáng tiếc Hi nhi không giống nàng”
Tống Ứng Diêu cố ý chuyển hướng cái đề tài bi thường này: “Vậy cũng không có chuyện gì a, nếu như giống ta lớn lên xấu xí thì sao bây giờ”
Phương Đàn bị nàng nói tới nhịn không được cười lên, Tống Ứng Diêu cảm giác được khóe môi Phương Đàn nhếch lên.
“Làm sao biết, nàng đẹp xinh như vậy mà“. Phương Đàn trả lời.
“Đó chỉ là trong mắt của nàng, vạn nhất người khác không cảm như vậy” Tống Ứng Diêu bĩu môi.
Phương Đàn giơ bàn tay sủng nịch xoa xoa đầu của nàng: “Mù mới nghĩ gì thế, mau nhanh ngủ đi.” Nàng hơi di chuyển thân thể, để cho hai người càng thêm gần kề.
Tống Ứng Diêu cảm thấy an lòng xuống. Chờ đến người phía sau hô hấp đều đặn, nàng nhẹ nghiêng đầu thấy người kia đã ngủ say mới nhẹ nhàng cầm tay của nàng, vậy mà không có tỉnh. Tống Ứng Diêu thanh tĩnh chậm rãi xoay chuyển , đem mặt đối mặt với Phương Đàn, tay kề sát gương mặt của nàng thấp giọng: “Cho dù biết chúng ta không thể có hài tử, cho dù đã có Hi nhi, nhưng thiếp cũng muốn sinh cho nàng một đứa trẻ”
“Đàn, nàng nói ta có phải tham lam quá hay không ?” Tống Ứng Diêu nói xong liền cảm giác viền mắt toả nhiệt, nháy mắt một cái nàng đem lệ ý nuốt vào trong.
“Không nghĩ Đàn cũng có suy nghĩ giống như ta“. Tống Ứng Diêu mỉm cười đến, khuỷu tay đẩy nhẹ thân thể hôn lên khóe miệng Phương Đàn: “Thật tốt”
Phương Đàn kỳ thực cũng không có ngủ, nghe Tống Ứng Diêu nói những lời này, trong lòng đột nhiên trào ra cảm giác bất lực.
Vĩnh Bình năm đầu, xã tắc được Phương Đàn chưởng quản bên cạnh có một tiểu quốc, bọn họ nghe nói triều đình nước láng giềng thay đổi hoàng đế, cho rằng có thể có lợi cho mình nên cùng thủ hạ quan chức thảo luận một phen, quyết định đặc phái sứ thần tới thăm dò tân hoàng đế, nhìn xem có gì lợi ích cho mình hay không.
Lúc Phương Hàng mới vừa đăng cơ, tất cả sứ thần được phái lại đây bái kiến Phương Hàng, Phương Hàng lần đầu tiếp sứ thần ngoại lai bái kiến, cao hứng vung tay lên liền tặng một đống quà cho bọn họ. Không một chút nào quan tâm đến việc quà tặng của hắn đắt giá trăm ngàn lần so với quà mà sứ thần mang đến đây.
Lần này khác, trước khi đi bọn sứ thần hỏi thăm tình hình tính cách của vị tân hoàng đế này, nghe nói Phương Đàn chỉ có một đứa con gái, là nhận nuôi, bọn họ liền vì hoàng đế chuẩn bị một món lễ lớn, hi vọng món quà này sẽ đổi được món khác giá trị liên thành.
Sứ thần mang theo phần đại lễ, không quản xa ngàn dặm đi tới kinh thành. Trước tiên không vội gặp quan chức đón tiếp, hắn để thuộc hạ lại dựa theo lời hoàng đế của hắn căn dặn một thân một mình ở kinh thành đi dạo một vòng, muốn thăm dò nội tình quốc gia này.
Nhìn kinh thành phồn hoa, bên tai nghe bách tính đối với tân hoàng đế ca công tụng đức. Sứ thần giật nảy cả mình, không nghĩ tới thời gian qua đi nhiều năm, trong kinh thành càng phát sinh biến hóa lớn như vậy, hắn nhớ tới hắn lần đến kinh thành tuy rằng phồn hoa nhưng vẫn âm u không thể tả. Đứng ở nơi nhỏ bé có thể bao quát khắp kinh thành, hắn thấy được quốc gia này đang dần dần trở nên mạnh mẽ. Sứ thần trong lòng nổi lên cảm giác nguy hiểm, cảm giác quốc gia của mình có thể sẽ bị đe dọa, nhưng trong đáy lòng của hắn bội phục vị tân hoàng đế này, có thể trong thời gian một năm đem nước nhà thống trị đến tốt như vậy, năng lực nhất định không hề tầm thường.
Mười ngày sau lâm triều, sứ thần và tuỳ tùng được thái giám dẫn vào Kim Loan điện. Buổi thượng triều còn chưa tan, văn võ bá quan đều còn ở Kim Loan điện, hắn cúi đầu đi vào bên trong, dư quang thấy biểu hiện nghiêm túc của bách quan ở hai bên, trong lòng bất giác lạnh lẽo.
Thái giám mang sứ thần đến hàng thứ nhất ngang với các vị đại thần, cùng hắn nói một tiếng sau đó liền lui xuống. Sau đó sứ thần cũng quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuổi“. Lúc quỳ xuống hắn lén lút mở mắt nhìn người tọa ở phía trên một chút.
Hắn rốt cục đã nhìn thấy tân hoàng trong truyền thuyết, hắn cảm thấy khí tức của người ngồi đó so với Phương Hàng trước đây là rất khác nhau, hắn phủ thấp thân thể quỳ trên mặt đất ngưỡng mộ sự uy nghiêm.
Trên đầu truyền tới âm thanh uy vũ: “Quân chủ của ngươi lần này phái ngươi đến đây là có chuyện gì ?”
Sứ thần trả lời: “Quân chủ của thần phái thần đến chủ yếu là bái kiến tân hoàng, vì bang giao của hai nước”
“Ừm.” Phương Đàn ngồi trên long ỷ nhìn xuống phía dưới.
Sứ thần lại nói một chút chuyện quốc gia đại sự của mình, trong lời nói đều có ý hi vọng Phương Đàn ban cho lễ vật.
Phương Đàn rõ biết mục đích trong lòng hắn, thuận miệng qua loa lấy lệ nói: “Trẫm đã rõ, nhưng là trẫm vừa đăng cơ...”
Hai người giằng co một trận, sứ thần tùy cơ ứng biến hỏi Phương Đàn: “Thần nghe nói hoàng thượng chỉ có một nữ nhi ?”
Các đại thần đều kinh ngạc nhìn về phía hắn, không hiểu hắn làm sao đột nhiên hỏi vấn đề thế này.
Phương Đàn cũng không biết hắn có ý định quái quỷ gì, cẩn thận hồi đáp: “Đúng vậy.”
“Hoàng thượng có cân nhắc qua tại sao hoàng thượng không có con hay không ?”
Phương Đàn ngẩn người, ứng đối như thường: “Việc này do trời, từ trước đến giờ cưỡng cầu không được.”
Các đại thần hít vào khí lạnh, không nghĩ sứ thần dám hỏi ra vấn đề này, nhất thời tức giận khó bình, nghiến răng nghiến lợi, rục rịch nghĩ muốn quát lớn sứ thần một phen, hắn coi Kim Loan điện là nơi nào, trên kia là người nào mà dám càn rỡ như thế. Nhưng nhìn đến Phương Đàn không có dấu hiệu nổi giận cũng không dám manh động.
“Hoàng thượng không sợ quốc gia không có người nối nghiệp?” Sứ thần lại bức khẩn một bước.
Phương Đàn nhíu mày, nhẹ như mây gió: “Trẫm còn trẻ.”
Sứ thần á khẩu không trả lời được, biết Phương Đàn sẽ không làm gì mình, phóng to lá gan hỏi tiếp: “Hoàng thượng có cân nhắc qua vấn đề của mình chưa?” Quân chủ của hắn cùng các đại thần nước hắn cũng từng nghiêm túc cân nhắc qua vấn đề này, nói hoàng đế không phong lưu bọn họ tuyệt đối không tin. Tuy rằng Phương Đàn bề ngoài chỉ có một hoàng hậu nhưng ai biết hắn ngầm có hay không Kim ốc tàng kiều. Nói không chắc chính là thiếu niên miệt mài quá độ thiệt thòi thân thể, dẫn đến hiện tại không có con.
Mà món lễ vật hôm nay hắn mang đến vừa vặn có thể hóa giải cảnh khốn khó. Hắn hiện tại đề cập đến bất quá cũng vì đại lễ này mà thôi.
Các đại thần trong lòng không nhịn được mắng hắn quản việc không đâu, này rõ ràng là chuyện của bọn họ, không cần một người ngoài đến quản. Rốt cục có người không nhịn được đứng dậy quát: “Làm càn! Ngươi sao dám nói với hoàng thượng như thế“. Trực tiếp hướng ra ngoài Ngự lâm quân ra lệnh: “Người đâu! Đưa sứ thần bất kính ra ngoài chém”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...