Tống Ứng Diêu nhìn nàng cao hứng như vậy, cũng theo nàng tươi cười rạng rỡ: “Đàn đặt tên cho tiểu công chúa đi”
Phương Đàn ngẩng đầu sờ môi lắc lắc đầu: “Không, nàng đặt đi. Ta lâu như vậy không đặt tên là vì chờ nàng về”
“Chờ ta đặt sao?” Tống Ứng Diêu nghe nàng nói như vậy liền bắt đầu thật lòng suy nghĩ một cái tên, bỗng nhiên trong lòng bốc lên một chữ, nàng kích động hướng về Phương Đàn: “HI có được không?”
“Phương Hi?” Phương Đàn thì thầm.
“Hi, ánh sách tươi mới“. Tống Ứng Diêu gật gù, ngón tay xoa xoa tóc nâu trên cái trán non mềm của Phương Hi ôn nhu nói: “Đứa bé này tuy rằng sinh ra bất hạnh, thế nhưng hi vọng nàng sau này lớn lên có thể mang đến cho chúng ta ánh sáng và hạnh phúc”
“Nhất định sẽ như thế“. Phương Đàn tính kỹ càng rồi, nàng nhất định sẽ bảo vệ hai mẹ con các nàng không để ai thương tổn.
“Đàn cảm thấy thế nào?” Tống Ứng Diêu trưng cầu ý kiến Phương Đàn.
Phương Đàn sửa tư thế của con gái trong lòng ôm thẳng lên, một lớn một nhỏ mặt đối mặt với nhau, mũi chạm mũi: “Vậy thì gọi Phương Hi”
Cũng mặc kệ trẻ con có nghe hiểu được hay không hiểu lời của nàng, Phương Đàn vẫn nói với con: “Hi nhi, sau này gọi con là Phương Hi có được không?”
Phương Hi dường như nghe hiểu nàng nói, có thể là bị nàng chọc cười nên a a y y kêu to, bàn tay nhỏ bé hợp lại cùng nhau vỗ vỗ.
Phương Đàn nhìn thấy tiểu công chúa vỗ tay, nghiêng mặt sang mừng rỡ nói với Tống Ứng Diêu: “Nàng xem công chúa nghe hiểu lời ta nói, còn vỗ tay nữa kìa”
Tống Ứng Diêu biết đây chỉ là hành động vô ý của Phương Hi nhưng lại không đành lòng phá vỡ tâm tình vui vẻ của Phương Đàn, nàng cười phụ họa: “Xem ra Đàn và tiểu công chúa thật sự có duyên”
Phương Đàn nghe xong càng vui hơn, lại cùng Phương Hi vui đùa một trận, Tống Ứng Diêu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng hài hòa, trong lòng cũng cảm thấy được thỏa mãn.
Bất tri bất giác trời đã khuya, Phương Đàn dần cảm thấy mệt mỏi ngáp một cái, Tống Ứng Diêu thấy vậy khuyên bảo: “Nếu mệt thì nghỉ ngơi”
Phương Đàn liếc mắt nhìn ngọn nến cảm thấy canh giờ vẫn còn sớm, muốn cùng Phương Hi chơi thêm một lúc: “Không có chuyện gì, còn sớm”
Tống Ứng Diêu sợ nàng cứng rắn chống đỡ, cố ý nghiêm mặt: “Xem ra Đàn có mới nới cũ người. Có con gái liền không muốn thê tử”
Phương Đàn mặt không biến sắc tiếp tục ghẹo Phương Hi, vừa đùa vừa hững hờ nói rằng: “Hi nhi, mẫu phi tức giận rồi làm sao bây giờ a?”
Mình là vì nàng nha, mà nàng còn đối xử với mình như vậy. Tống Ứng Diêu khiêu khích Phương Đàn, ôm cánh tay nhấc đôi lông mày, quanh thân toả ra hàn khí: “Nếu nàng không ngủ, vậy tối nay nàng ngủ với con gái, ta đi thư phòng“. Nói xong xoay người liền muốn đi.
Phương Đàn ngẩng đầu lên mỉm cười, dùng cái tay nhàn rỗi kéo Tống Ứng Diêu trở lại ôm vào trong lòng trêu ghẹo: “Nàng lại cùng con gái tranh giành tình nhân”
Tống Ứng Diêu đưa lưng không muốn đối mặt với nàng, hừ một tiếng: “Đàn có mới nới cũ”
Phương Đàn không thể làm gì đành nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi được rồi đi ngủ“. Nàng nghiêng đầu làm mặt quỷ với Phương Hi, Phương Hi duỗi tay muốn đi quào vào mặt của nàng.
Phương Đàn thả eo Tống Ứng Diêu ra, vươn ngón tay cho Phương Hi bắt được. Sau đó nàng đứng dậy nói với Tống Ứng Diêu: “Ta đem con gái cho vú em rồi trở lại”
Tống Ứng Diêu không thèm để ý nàng, đầu chuyển hướng sang một bên khác.
Phương Hi cầm tay Phương Đàn nhưng đây không phải là thứ nó muốn nên ghét bỏ thả ra, lại hướng về mặt Phương Đàn chụp đến, Phương Đàn nắm chặt quả đấm nhỏ thấp giọng nói rằng: “Không nên nháo, bé ngoan ngủ đi, ngày mai gặp” Nói xong liền mở cửa gọi vú em đem Phương Hi đi.
Phương Hi không có được vật mình muốn nhếch miệng liền muốn khóc, nhưng ngay lúc đó lại rơi vào trong ngực quen thuộc của vú em, ngửi mùi sữa thơm lập tức không khóc, há mồm kêu to.
Vú em vỗ vào tả lót hòa ái nói rằng: “Tiểu nãi nãi của ta, làm sao vẫn còn quậy như thế”
Phương Đàn giúp Phương Hi yểm tã lót thật kín miễn cho gió thổi vào, đối với vú em tỉ mỉ dặn dò: “Chăm sóc quận chúa”
Vú em phát hiện Vương Gia thay đổi xưng hô với hài tử, trong lòng rõ ràng gật đầu liên tục: “Vâng thưa Vương Gia.”
“Vậy thì đi xuống đi.”
“Vâng.” Nói xong, vú em liền ôm Phương Hi rời đi.
Chờ Phương Đàn lúc trở lại đã thấy Tống Ứng Diêu nằm trên giường quay lưng ra bên ngoài. Nàng tắt nến trong phòng sau đó nhanh chóng lên giường kề sát sau lưng Tống Ứng Diêu: “Thật sự tức giận?”
Thật lâu không nghe Tống Ứng Diêu đáp lại, nàng liền hỏi lần nữa: “Nàng ngủ rồi sao?” Trong lòng biết Tống Ứng Diêu là đang giả bộ ngủ, tự mình giải thích: “Ta chỉ là lâu rồi không gặp Hi nhi, thật tưởng niệm hài tử, hôm nay vừa thấy nên chơi đùa liền quên thời gian...” Một câu giải thích xong liền không nói thêm lời nào.
Thấy Tống Ứng Diêu thực sự không để ý tới nàng, nàng cúi người hôn Tống Ứng Diêu: “Ngủ đi, Vương phi ngày mai gặp.” Nói xong cũng mạnh mẽ kéo Tống Ứng Diêu vào trong lòng, ôm lấy hông của nàng nhắm mắt lại.
Tống Ứng Diêu không tự chủ uốn éo người, mở mắt ra xoay người lại, nằm trên cánh tay Phương Đàn, sau đó đẩy nhích ra một chút nói: “Đừng ngủ, còn có việc muốn cùng nàng trò chuyện”
Phương Đàn mở mắt ra, khóe miệng mang theo ý cười hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đàn có nghĩ tới không?” Tống Ứng Diêu hỏi: “Nếu như chúng ta chỉ có mỗi mình Hi nhi, Hi nhi lại là con gái, sau này ngôi vị hoàng đế kế muốn thừa kế cũng phải gặp rất nhiều sóng dữ”
Phương Đàn trầm mặc một hồi mang hai tay ôm đầu Tống Ứng Diêu nhìn nóc giường thở dài: “Ta biết”
Tống Ứng Diêu xoay thân nằm thẳng nhìn Phương Đàn: “Cái kia Đàn muốn làm sao?”
Phương Đàn không muốn Tống Ứng Diêu vì những này không quan hệ khiến nàng buồn rầu, thuận miệng đáp: “Giờ đã không còn sớm, sau này mình nói tiếp”
“Những người khác biết Hi nhi tồn tại thì sao?” Tống Ứng Diêu ở trong bóng tối ánh mắt sáng ngời.
“Nàng muốn cho con gái giống như ta hay sao?” Phương Đàn đoán đúng ý đồ của nàng, lắc đầu thở dài một hơi: “Con đường này quá khổ, ta không hy vọng Hi nhi đi theo ta”
“Ai kêu nàng đầu thai trong nhà đế vương đây?...” Tống Ứng Diêu giọng nói mang vẻ nhàn nhạt đau thương.
“Nàng nói cũng phải” Phương Đàn cười khổ “Ai kêu con gái đầu thai trong nhà đế vương đây?”
“Bất quá ta vẫn nên tính tương lai cho con gái trước mười mấy năm“. Từ trong lời nói Phương Đàn, Tống Ứng Diêu nghe ra như giọng người cha bình thường lo cho hài tử con gái.
Trong bóng tối, hai người cùng nhau trầm mặc.
Sau nửa ngày Tống Ứng Diêu mang theo ước ao hỏi Phương Đàn: “Đàn, nếu như chúng ta có hài tử, nàng có đối tốt với con như vậy không?”
Phương Đàn thật lòng suy nghĩ: “Sẽ như thế, mà có lẽ sẽ càng tốt hơn”
“Ừm.” Tống Ứng Diêu an tâm nhắm mắt lại, có câu nói này của Phương Đàn nàng cảm thấy được rồi.
Kỳ thực trước khi Phương Đàn chuẩn bị thu dưỡng Phương Hi đã nghĩ qua rồi, nếu như số mệnh các nàng thật sự chỉ có đứa bé này, nàng cũng hy vọng đứa bé này có năng lực chưởng quản thiên hạ mặc kệ là nam hay nữ, mặc kệ lực cản lớn bao nhiêu, Phương Đàn cũng sẽ trao ngôi vị lại cho nó. Không chừa bất cứ thủ đoạn nào, hi sinh bao nhiêu quân cờ, chỉ cần có thể đạt đến mục đích, bất luận làm cái gì nàng cũng đồng ý. Nàng sẽ như phụ hoàng của mình, cho dù người thừa kế kia không muốn cũng không được! Vì bách tính, nhất định phải hi sinh mấy người, nếu đứa con gái này là người của Phương gia, là chưởng quản thiên hạ, vậy thì chạy không thoát được vận mệnh.
Nàng có thể làm, trước khi nàng già đi phải tính kế hoạch vì đời kế tiếp nhiều tranh thủ một vài thứ. Nhân khẩu, thổ địa, của cải, dân sinh, binh lực không phải càng nhiều càng tốt, mà là càng cân bằng càng tốt, những thứ này cân bằng quốc gia mới có thể cường đại, nàng muốn duy trì chính là cái cân bằng này.
Cái nàng cầu không phải thiên hạ muôn đời, nàng biết cái gọi là muôn đời chỉ là tưởng tượng mà thôi, chưa từng có người nào ngàn năm bất tử, cũng không đời nào tồn tại mãi mãi mà không suy vong, cho nên nàng không cầu. Thế nhưng cho dù cái thiên hạ này sẽ diệt vong ở đời kế tiếp, nàng cũng muốn cho nó diễn ra chậm một chút.
Phương Đàn ở trong lòng tính toán, nghiêng đầu phát hiện Tống Ứng Diêu đã sớm ngủ, nàng nghiêng người nhẹ nhàng ôm lấy nàng ôn nhu nói: “Ngày mai gặp, Vương phi”
Ngày ấy sau khi Khan Thần Nhân bất tỉnh được Phương Đàn dặn dò đưa đi nghỉ ngơi. Vĩnh Ân liền để tiểu thái giám mang lão đưa đến Thái y viện, thái y nhìn thấy lão hôn mê cũng không kỳ quái, mấy tháng nay Khang Thần Nhân đã trở thành khách quen của thái y viện.
Thái y kiên trì bắt mạch chẩn đoán bệnh cho lão, xác nhận lão cũng không có gì lo ngại, kê vài toa thanh nhiệt giải độc liền sai người bưng lão trả về cho Vĩnh Ân.
Vĩnh Ân cũng không dám để lão lại trong cung, lập tức phái người đưa lão về nhà.
Mấy ngày qua đi, Khang Thần Nhân từ từ khôi phục, lại nhớ đến những câu nói của Phương Đàn khiến lão trằn trọc trăn trở, ăn ngủ không yên. Lão trước sau cũng không nghĩ tiên hoàng nếu như muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thành vương, vì sao phải đi một vòng lớn như thế. Lẽ nào cố ý trên đùa lão hay sao? Hoặc là Thành vương đang nói dối.
Nghĩ đến mới vài ngày mà cả người lão đều già đi rất nhiều, lão thu dọn y quan muốn đi tìm thành vương để hỏi rõ ràng, không nghĩ lúc này trong phủ lại phát sinh một việc lớn.
Con trai của lão trong phủ bắt được một tên gian tế, nghiêm hình tra tấn tên gian tế kia khai rằng hắn là người do Đại Thái Giám Thạch Tu bên cạnh hoàng thượng phái đến đây giám sát Khang Thần Nhân, Thạch Tu còn lệnh cho hắn tìm cơ hội thủ tiêu Khang Thần Nhân.
Lão trung thành tuyệt đối với hoàng thượng, không nghĩ sẽ được báo đáp như hôm nay. Biết được chân tướng, Khang Thần Nhân thổ huyết, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh nằm trên giường ngồi dậy không nổi.
Chờ thân thể khôi phục một chút tâm lực, lão nản lòng thoái chí hướng Phương Đàn cáo lão từ quan. Phương Đàn tìm mọi cách giữ lão lại nhưng lão nhất định không chịu. Phương Đàn không thể làm gì khác hơn là chuẩn tấu. Lão vừa được sự cho phép liền lập tức rời kinh thành, hồi hương dưỡng bệnh.
Khang Thần Nhân đi rồi các đại thần như rắn mất đầu, quân lính tan rã, lại không ai dám dị nghị Phương Đàn. Từ đó con đường đăng cơ của Phương Đàn được thông suốt.
Khánh nguyên năm thứ tư, khánh nguyên đế Phương Hàng bệnh nặng, thái y bó tay, trước khi lâm chung hoàng tử vẫn còn quá nhỏ không đủ đảm đương quốc gia, liền đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho em trai là Thành vương Phương Đàn.
Thành vương không đồng ý, tại triều đình đối với cái trọng thần hai lần từ chối ngôi vị hoàng đế. Lần cuối cùng nể tình huynh trưởng vì dân mà suy nghĩ, đồng thời cũng vì làm tròn nguyện vọng trước khi lâm chung của hoàng huynh, cố hết sức tiếp nhận ngọc tỷ.
Thành vương ngồi trên ngôi cao, sắc phong thành Vương phi vì là hoàng hậu. Truy phong Thái phó Văn Dương là Thanh chính thái sư, thụy hào văn trung.
Năm sau đổi tên triều thành Vĩnh Bình.
Một thiên hạ thịnh thế sắp mở ra.
Tác giả có lời muốn nói: này không phải kết cục!!! Này không phải kết cục!!!! Này không phải kết cục!!!
Chuyện quan trọng nói ba lần!!!
Bất quá cũng nhanh kết cục thôi...
*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...