Có chỗ ở miễn phí, Hạ
Thiên tội gì không ở, vừa không có tiền lại chẳng có sắc, đương nhiên
nàng sẽ không sợ gặp phải trộm, càng không sợ gặp phải cướp, nàng coi
chỗ này giống như là khách điếm miễn phí, có thể thoải mái mà tiếp tục
công việc buôn bán của nàng rồi.
“Tử Dương đang ở hoa viên, chúng ta qua đó đi.” Ân Dã Thần vô cùng tự nhiên nắm lấy tay nàng đi về phía hoa viên.
Hạ Thiên sửng sốt, trực giác muốn lùi về nhưng Ân Dã Thần lại không chịu
buông tay, hắn quay đầu lại nhìn thật sâu vào trong đôi mắt của nàng,
nhìn đến nỗi khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ bừng, lúc này hắn mới chịu buông
tay.
Tim đập loạn như nai con, Hạ Thiên có một loại cảm giác kỳ
lạ, trời ạ, nàng có thể gián tiếp cho là Tam hoàng tử nổi tiếng lãnh
khốc vô tình trong truyền thuyết đối với mình nhất kiến chung tình hay
không?
Đằng sau hoa viên, Ân Tử Dương nhàm chán nằm nhoài trên bàn đá, thở dài vô vị.
Tam ca nói đi tìm Hạ cô nương, kêu mình ở đây chờ, nhưng mà đã lâu như vậy, tại sao còn chưa thấy trở về?
Khuôn mặt hơi nhăn lại, nhac sắc trời sinh giống như một vưu vật khiến cho
hắn trông rất đơn thuần, sạch sẽ, thậm chí so với nữ tử còn đẹp hơn vài
phần.
Nhớ tới Hạ Thiên, khuôn mặt của Ân Tử Dương càng nhíu lại.
Hạ cô nương và nàng ấy tại sao lại giống nhau như vậy? Ngày ấy tại khách điếm, khi nhìn đến dung mạo thật sự của Hạ cô nương, không chỉ có hắn
khựng lại, đến ngay cả Tam ca cũng khó che giấu nổi sự kinh ngạc, trên
đời này tại sao lại có thể có hai người giống nhau như vậy? Hoàn toàn
giống nhau như đúc, tại sao lại có chuyện kỳ quái như thế được?
“Oa, con cừu nhỏ nằm ở đây thở dài buồn bã như vậy, con cừu nhỏ ở nhà nào mà lén lút chạy tới đây nha?”
Đang lúc Ân Tử Dương rơi vào trầm tư, một giọng nói trêu tức từ phía sau hắn vang lên, Ân Tử Dương sửng sốt, có chút kinh ngạc quay đầu lại: “Hạ cô
nương, ngươi tới rồi sao?”
“Sao vậy? Nhớ ta sao? Nhớ ta hay là
muốn ta mau chóng trở về để chữa bệnh cho Tam ca của ngươi?” Hạ Thiên
nhàn nhạt hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, nàng vô cùng đắc ý nhìn khuôn mặt
tuấn tú của Ân Tử Dương đã đỏ rực đến tận mang tai, tâm tình của nàng
bỗng trở nên tốt hơn vài phần.
“Chữa bệnh?” Giọng nói của Ân Dã
Thần mang theo một tia nghi hoặc, nhìn hai người bọn họ, tại sao hắn lại không biết mình bị bệnh từ khi nào vậy?
“A! Không có không có!
Hạ cô nương và Tử Dương đang nói đùa thôi.” Ân Tử Dương giống như một
chú nai con đang hoảng sợ, vội vàng lắc đầu đánh trống lảng, ánh mắt
nhìn về phía Hạ Thiên nháy liên tục mấy cái.
Đùa sao, nếu để cho
Tam ca biết hắn đã từng đặc biệt cầu xin Hạ cô nương chữa cho Tam ca cái bệnh này, lại còn gạt Tam ca, lén lút cho hắn uống không biết bao nhiêu là thuốc tráng dương, Tam ca nhất định sẽ vô cùng tức giận.
Tam ca mà tức giận thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, hắn không dám nói, tuyệt đối không dám nói đâu.
Hạ Thiên thông minh như vậy, ngay lập tức đã hiểu được sự lo lắng của Ân
Tử Dương, nàng khẽ liếc mắt nhìn Ân Dã Thần một cái, quả nhiên, nếu để
cho tên nam nhân nguy hiểm này biết được chuyện đó, Tử Dương là đệ đệ
của hắn, có thể miễn được tội chết, nhưng nàng chỉ là người ngoài, nói
không chừng, chỉ cần một đao là có thể giải quyết được nàng, vì thế, Hạ
Thiên cũng quay lại cười hô hố: “Đúng vậy, đúng vậy nha, đã lâu rồi
không gặp Tử Dương, người ta thiệt là rất nhớ hắn nha.”
Hai người liếc nhìn nhau, rồi lại cùng cười lên ha hả, đương nhiên, trong bụng có cái suy nghĩ gì thì cũng chỉ có hai người mới biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...