Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
Hung hăng ở trong lòng tự khinh bỉ bản thân, lúc này Hạ Thiên mới điều chỉnh lại tâm trạng của chính mình cho thật tốt.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn túm được cánh tay của nàng, một giọng nói ôn hòa từ phía sau truyền đến: “Lén la lén lút, ngươi định làm gì?”
Hạ Thiên sửng sốt, từ từ quay đầu lại, chỉ thấy Ân Tịch Ly khoác một chiếc áo choàng, dáng vẻ nhàn rỗi đang đứng ở phía sau lưng mình.
Hạ
Thiên hoảng sợ, vội vàng đem con rắn giấu ra phía sau: “Không, không có
gì.” Nàng cười gượng: “Haha, đại thúc, ngươi tắm xong rồi sao? Người ta
đang chuẩn bị tới kỳ lưng cho ngươi nha, dĩ nhiên, ngươi muốn kỳ cọ ở
phía trước cũng được. . . . “
Nàng cười haha, một bàn tay cầm con rắn, cố gắng giữ chặt ở phía sau mình. Con rắn này vô cùng dũng mãnh,
thân thể lại trơn trượt, có vài lần Hạ Thiên cũng suýt túm không được
nó, để cho nó suýt chút nữa thì bò ra ngoài.
Ân Tịch Ly hoài nghi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng: “Thật không? Vậy ngươi đang giấu
cái gì sau lưng vậy?” Hắn sẽ không tin nha đầu kia lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
“Sau lưng ta? Không có gì đâu!” Hạ Thiên nâng cao
giọng: “Ta nào có giấu cái gì, chỉ là. . . . chỉ là tay của ta bị chuột
rút nên không xoay được. . . .”
“Chuột rút à. . . .” Ân Tịch Ly à một tiếng thật dài, rõ ràng là không tin, từng bước một đến bên cạnh
nàng: “Cũng may, lúc nhỏ bổn vương cũng đã học qua một chút y thuật, có
thể giúp ngươi.”
“Không cần không cần!” Hạ Thiên vội vàng nói,
hắn tiến lên một bước ngắn, nàng lùi về sau một bước dài, sau lưng toát
hết mồ hôi lạnh: “Ta không sao, thật ra, thật ra chuột rút chỉ bị một
hồi thì sẽ không có việc gì, nghỉ ngơi một chút thì sẽ hết thôi.”
“Vậy sao?” Ân Tịch Ly nhìn nàng cười như có như không, đột nhiên hắn phát
hiện dáng vẻ không được tự nhiên lúc đang viện cớ của nha đầu kia, lại
đặc biệt đáng yêu, chẳng lẽ nàng không biết, con rắn nàng giấu sau lưng
đã lòi ra cái đuôi mà hắn đã sớm nhìn thấy sao?
Trông thấy Hạ
Thiên đã lui về đến sát bên cạnh hồ nước nóng, Ân Tịch Ly đột nhiên nở
nụ cười xấu xa, tiếp tục tiến về phía trước một bước thật dài.
Không ngoài dự liệu của hắn, Hạ Thiên lại lui về phía sau một bước dài: “Đúng vậy đúng vậy! Cho nên, đại thúc, không, Vương gia đại thúc, nếu ngươi
đã tắm xong thì lấy quần áo ở đằng kia, tay của ta đang bị chuột rút,
không thể hầu hạ ngươi được rồi. . . . . “ Hạ Thiên vừa cười vừa nói,
hoàn toàn không biết mình đã lui đến sát bên cạnh hồ nước nóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...