“Tìm người?” Đuôi lông mày của Ân Tịch Ly khẽ cong lên: “Dã Thần muốn tìm
người nào? Sao không trực tiếp nói với hoàng thúc một tiếng, ta sẽ cho
người đem đến tận phủ của ngươi, cần gì phải tự mình đến đây?”
Hắn kêu người dâng trà, mùi vị của trà U Hương tràn ngập, một làn gió nhẹ khẽ thổi qua, mang theo chút ý vị tự nhiên.
“Ngồi đi, nói cho hoàng thúc nghe, ngươi muốn tìm người nào?”
“Là. . . .” Ân Dã Thần trừng mắt nhìn Hạ Thiên, chuẩn bị mở miệng.
“A!” Hạ Thiên đột nhiên nhảy dựng lên cao ba thước, một tay ôm bụng, một tay vịn lên trên người Ân Tịch Ly, kêu to: “Ôi, ôi, cái bụng của ta đau. .
.đau quá, bụng của ta đau quá, nhất định là do buổi sáng ăn phải thức ăn hư, không được rồi không được rồi, ta sắp ra mất rồi, ta. . .ta. . .ta
đi nhà xí trước. . . . “
Vừa dứt lời, một tay nàng ôm bụng, một tay giơ lên, đẩy Ân Tịch Ly ra, co chân chạy.
Ánh mắt của Ân Tịch Ly ngưng tụ, lạnh lùng nói: “Muốn chạy sao?”
Bàn tay to lớn vung lên, mang theo một luồng gió rít gào, hắn đột nhiên túm lấy cái đuôi ngựa của nàng: “Nơi nào ngươi cũng đừng hòng chạy đến.”
Cứ như thế, ngón tay thon dài của hắn vừa chạm tới lọn tóc mềm mại, bàn
tay băng lãnh tóm được cái đuôi ngựa nhỏ của Hạ Thiên, nắm thật chặt,
xương khớp rõ ràng, như thể đang nắm toàn bộ thiên hạ.
“A!” Hạ
Thiên đau đến nước mắt lưng tròng, nàng mím mím môi: “Này này này, ngươi làm gì vậy? Đừng có kéo tóc ta, đau chết mất, mau buông tay! Đau chết
ta rồi!”
Ân Dã Thần gắt gao nhìn vào ánh mắt của Hạ Thiên, con ngươi đen nhuốm màu mực tỏa ra sự lạnh lẽo.
Âm khí.
Tà mị.
Rét lạnh.
Giống như đỉnh núi ở trên tòa núi băng sừng sững, tuyết đọng ngàn năm, muôn đời không thay đổi.
“Hoàng thúc, người ta muốn tìm, chính là nàng!” Hắn nói, giọng nói tà mị âm u, mang theo sự uy nghiêm vốn có của hoàng thất.
“Là cái nha đầu đáng giận này?” Nơi đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc, Ân
Tịch Ly trừng mắt nhìn Hạ Thiên, đôi môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm lãnh: “Nha đầu, ngươi cũng thật sự rất có bản lĩnh nha, trêu chọc gieo
mầm tai vạ khắp nơi!”
Hạ Thiên hô to oan uổng, đôi mắt to tròn,
sáng rực như những ngôi sao dấy lên hơi nước, lã chã chực khóc: “Ta. . . . .Người không biết không có tội, lúc trước ta không biết lai lịch của
hắn lại lớn như vậy. . . . .”
Đúng vậy nha, nếu sớm biết lai lịch của hắn lớn như vậy, một cước kia của nàng. . . nàng làm sao dám tiếp
tục đạp xuống? Nàng đã sớm chạy rồi. . .Bây giờ trong lòng nàng cảm thấy thật hối hận a.
“Hừ! Phải không?” Ân Tịch Ly rõ ràng không tin,
âm trầm nói: “Vậy tại sao ngươi biết rõ bổn vương là Vương gia mà lại
còn dám đối với bổn vương như vậy? Ngươi thật sự rất to gan!”
“Khụ khụ, cái đó, cái đó là bởi vì ta biết đại thúc. . . .Ách, biết Vương
gia người chính là Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền (*) , là một người có lòng khoan dung độ lượng, chắc chắn sẽ không so đo với nữ tử, cho nên. . . .cho nên. . . .”
(*) Tể tướng đỗ
lý năng xanh thuyền: bụng tể tướng có thể chống được thuyền – ý bảo phàm là người chức càng cao thì càng phải rộng lượng, bao dung.
Ân Tịch Ly trực tiếp xem như không nghe thấy lời nói của nàng, nhìn về phía Ân Dã Thần: “Vì sao ngươi lại muốn tìm nàng?”
Ân Dã Thần túm lấy đuôi ngựa của Hạ Thiên, cũng chưa từng buông tay: “Tính sổ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...