Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Tiểu Liên cẩn thận giúp Nhàn phi bôi thuốc lên vết thương: “Nương nương, người ráng chịu thêm chút xíu, sắp xong rồi.”

“Đau quá . . . Ôi, nhẹ chút, đau chết ta rồi!” Nhàn phi nhe răng trợn mắt kêu thảm, muốn giơ tay chạm vào mặt mình nhưng rồi lại không dám, cả khuôn mặt đều sưng đỏ, đụng vào chỗ nào là chỗ đó đau muốn chết, chỉ có thể cố gắng mở to mắt để cho tiểu Liên bôi thuốc.

“Nương nương, thật không công bằng, người bị đánh ra nông nỗi này, vậy mà hoàng thượng lại còn bắt người chép phạt nữ tắc 100 lần, sao bọn họ lại có thể ức hiếp người như vậy chứ!

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Nhàn phi bỗng nhiên trầm xuống: “Hừ, tên tiểu tiện nhân kia, không xả được cơn tức này, bổn cung nhất định sẽ không để yên!”

“Nương nương định xử trí bọn chúng như thế nào?”

“Bổn cung sẽ tự có cách! Tiểu Liên, lấy cao ngọc quỳnh ra đây, mặt mũi của bổn cung đau muốn chết rồi, nếu đến ngày sinh nhật của thái hậu mà vẫn chưa khỏi thì bổn cung nhất định sẽ bằm thây thằng nhóc đó thành vạn đoạn!” Nhàn phi hung ác nói.

“Vâng, tiểu Liên đi lấy ngay!”

Tiểu Liên nhận mệnh xong thì chạy ra phía sau phòng ngủ. Chân trước nàng ta vừa bước đi thì trong cung Nhàn phi đột nhiên xuất hiện một người, người đó ẩn toàn thân dưới lớp áo choàng.

“Ngươi, ngươi là ai?” Nhàn phi lập tức bò dậy, nhìn chằm chằm vào người khoác áo choàng trước mặt, mở miệng định hô có thích khách.

Người nọ lại tiến lên phía trước điểm vào huyệt câm của nàng ta rồi nói: “Ta tới đây vì muốn làm một cuộc giao dịch với nương nương, bởi vì chúng ta đều có chung một kẻ thù, nếu như nương nương ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi giết người mà ngươi muốn giết, thế nào?”

Nhàn phi khẽ gật đầu.

Người nọ giải huyệt câm cho nàng ta: “Nương nương quả nhiên là người thông minh, ta thích hợp tác với người thông minh.”

“Ngươi nguyện ý giúp ta giết chết tên tạp chủng kia?” Nhàn phi rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, trực giác mách bảo người xuất hiện trước mắt này hẳn là cũng có việc cần mình trợ giúp, vì vậy nàng ta cũng không sợ hãi nữa.

“Đương nhiên.” Người khoác áo choàng phát ra tràng cười quái dị: “Mẫu thân của nó là kẻ thù của ta, ta cũng không ngại giải quyết cả hai mẹ con bọn chúng.”

“Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng đi.” Nhàn phi thản nhiên nói.


“Nương nương quả nhiên là người thẳng thắn.” Người khoác áo choàng bật cười, giọng nói chợt lạnh xuống: “Ta muốn mấy ngày tới có thể tùy ý ra vào trong cung để có thể nắm rõ địa thế nơi này, còn có một vài đồng bọn, bọn họ đều là trợ thủ của ta, ngươi phải nghĩ cách giúp bọn họ trà trộn vào trong này, đến lúc đó chúng ta sẽ đồng loạt ra tay giết chết hai mẹ con kia!”

“Không thành vấn đề, ngày mai có thể bắt đầu rồi!” Nhàn phi dứt khoát nói.

“Tốt lắm, ta sẽ chờ tin tức của nương nương!” Người khoác áo choàng hài lòng đứng dậy, phát hiện tiểu Liên đã trở về, ả ta rất nhanh đã biến mất, hệt như lúc xuất hiện.

“Chủ tử, làm vậy có ổn không?” Một bóng đen xuất hiện phía sau lưng người khoác áo choàng, giọng nói lạnh lùng, hơi thở tràn đầy sự âm hiểm.

“Hừ, để Nhàn quý phi trở thành cừu non ngu ngốc chịu tội thay cho chúng ta không tốt sao? Như vậy thì bọn chúng chỉ tra ra được Nhàn phi, còn chúng ta chỉ cần ngồi chờ ngư ông đắc lợi là được rồi!”

“Được, mọi việc đều nghe theo chủ tử!”

***

Sắp tới sinh nhật thái hậu, chẳng biết Tiểu Phàm định tặng lễ vật gì cho thái hậu nương nương mà lại tự giam mình vào trong phòng, cũng không cho bất kỳ ai bước vào, ngay cả Hạ Thiên và Ân Tịch Ly cũng không được vào.

Hạ Thiên bất đắc dĩ, đột nhiên nhớ tới những chuyện Ân Tịch Ly từng kể liên quan đến Nhậm Diệc, trong lòng nàng có chút bất an, nàng nhất định phải tìm Nhậm Diệc hỏi thử, nếu như hắn không chịu nói với nàng thì nàng sẽ đánh hắn, nàng nhất định phải điều tra ra sự thật!

Sau khi hạ quyết tâm, nàng nhấc chân bước đến lầu Thúy Trúc.

Lầu Thúy Trúc nằm bên cạnh khu rừng trúc, lúc đi ngang qua hoa viên thì đột nhiên lại xuất hiện một người, người đó là Ân Dã Thần.

Hắn mặc một bộ quần áo đen tuyền, đôi mắt trong veo, lạnh lùng mà cao ngạo, ánh mắt sâu thẳm tựa như đại dương mênh mông, lúc trông thấy nàng thì cũng chợt dừng bước.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại kể từ sau cái lần hắn hôn trộm nàng ngày ấy.

Hạ Thiên không biết phải đối mặt với hắn thế nào, trong lòng thầm kêu không ổn, nàng vội vàng xoay người định bỏ đi.


“Hạ Thiên!” Nhìn thấy hành động của nàng, Ân Dã Thần tung người vọt lên, chặn ở trước mặt nàng: “Sao vừa thấy ta thì đã bỏ trốn?”

“Khụ khụ, cái này, không phải không phải, tại ta bỏ quên đồ ở chỗ người khác, đang định quay về lấy.” Hạ Thiên cười ha hả, kiên quyết không chịu thừa nhận việc mình muốn chạy trốn.

Nhưng đối với mỗi một hành động của nàng, Ân Dã Thần sao có thể không hiểu? Hắn biết rõ, thật ra là nàng đang muốn trốn hắn.

Trong lúc mơ hồ, hắn khẽ lên tiếng: “Hôm đó. . .”

“Hôm đó không có chuyện gì xảy ra hết!” Hắn vừa mở miệng, Hạ Thiên đã nhanh chóng cắt ngang: “Mà cho dù có thì ta cũng đã quên hết rồi!”

Ân Dã Thần lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt nàng, dường như muốn nhìn ra một tia cảm xúc nào khác ngoài sự lạnh lùng ẩn bên trong đôi mắt sáng long lanh.

Qua một lúc lâu, sau khi không có cách nào nhìn ra được tâm tư của nàng, hắn khẽ hé môi mỏng: “Vì sao?”

Nàng thật sự coi tất cả những chuyện này giống như mây khói, một khi đã tan biến thì không có cách nào trở lại sao?

Hạ Thiên xoay người, đưa lưng về phía hắn: “Ngươi hỏi ta vì sao, ta thật sự cũng không biết, vậy nên ta không biết phải trả lời ngươi thế nào.”

Nói xong, nàng cất bước chuẩn bị rời đi.

Ân Dã Thần nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay nàng: “Có phải là nàng vẫn chưa tin ta? Nàng vẫn cho rằng ta đang lừa nàng, đúng không?”

Hạ Thiên vẫn quay lưng về phía hắn, ngón tay của hắn vững vàng mà có lực, lại mơ hồ truyền đến cảm giác lạnh buốt, cảm giác đó cứ thế kéo dài, nhưng lòng hắn đã không còn an ổn.

“Ta thật sự yêu . . .” nàng.

“Dã Thần.” Đúng lúc này, Hạ Thiên lại cắt ngang lời hắn, nàng xoay người lại nhìn hắn rồi nở một nụ cười rạng rỡ: “Ta thừa nhận, ta đã từng thích ngươi.”


Trong phút chốc, ánh mắt Ân Dã Thần sáng lên.

Hạ Thiên lại tiếp tục nói: “Ngươi rất đẹp trai tuấn tú, trên người lại mang theo khí chất khiến cho người khác khó có thể làm lơ, ta cũng vậy, cũng đã từng đuổi theo bước chân ngươi, thậm chí, lúc ngươi nói chúng ta sắp thành thân, ta cũng đã thật sự muốn gả cho ngươi.”

Ân Dã Thần vội vàng cầm lấy tay nàng: “Chỉ cần nàng nguyện ý, bây giờ cũng có thể!”

Hạ Thiên lắc đầu, mỉm cười: “Chỉ là, kiểu thích đó không phải là loại cảm giác khắc sâu trong lòng, đó chỉ là cảm giác muốn theo đuổi một cái gì đó tốt đẹp.” Nàng lặng lẽ rút tay về: “Ngươi biết không? Khoảnh khắc khi ta biết mình bị ngươi phản bội, phản ứng đầu tiên của ta không phải là phẫn nộ, cũng không hề tức giận, mà chỉ là thở phào nhẹ nhõm. . .”

Nàng mỉm cười đón lấy ánh mắt hoang mang của hắn rồi lại nói tiếp: “Ta thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ với lòng mình, rốt cuộc thì ta đã có lý do để cự tuyệt thành thân với ngươi rồi.”

“Hạ Thiên . . .” Cổ họng Ân Dã Thần siết chặt, trong lòng khẽ nhói đau.

Hắn cho rằng, nàng thật sự thích hắn, cũng bởi vì thế cho nên hắn vẫn luôn kiên trì, chỉ cần nàng thích hắn thì cho dù có phải cướp lấy nàng từ tay hoàng thúc thì hắn cũng nhất định phải đem nàng trở về.

Bởi vì người nàng thích chính là mình.

Nhưng rồi, ngày hôm nay, nàng lại nói với hắn, rằng nàng chỉ thích hắn mà không phải là yêu, chỉ là thích thế thôi, không có gì nữa cả.

Ân Dã Thần lui về sau một bước, không nén nổi sự bi thương đang dần ăn mòn tâm trí của hắn.

“Mọi chuyện đã qua rồi, Tiểu Phàm cũng rất thích ngươi, ta hy vọng hai chúng ta có thể làm bạn tốt, ngươi hiểu không?” Hạ Thiên dằn lòng, kiên quyết nói ra, đau dài không bằng đau ngắn, nếu hôm nay đã gặp nhau thì cứ thế mà nói thẳng ra đi, để cho tất cả bọn họ đều được rõ ràng.

Nàng không muốn ai phải chịu tổn thương, kể cả Ân Dã Thần.

“Lẽ nào không thể . . . cho ta một cơ hội sao?” Ân Dã Thần nhìn Hạ Thiên, giọng nói cũng dần trở nên khàn đặc.

“Không thể, ta đã thích đại thúc, cũng muốn ở bên chàng ấy, trừ chàng ra, ta không thể nào thích thêm bất kỳ ai khác.” Hạ Thiên thấp giọng nói, phảng phất như mang theo một tiếng thở dài.

Quả nhiên là hoàng thúc sao . . . .

Ân Dã Thần cúi đầu, giấu đi sự bi thương hằn sâu trong ánh mắt, kỳ thực, hắn nên sớm nhận ra điều này, không phải sao?


Lúc nhìn ba người bọn họ quây quần ấm áp, đáng lẽ hắn phải nên sớm nhận ra, trên đời này, nếu không có tình cảm chân thành tha thiết, sao có thể có được nụ cười ấm áp dịu dàng đến thế, sao có thể có khung cảnh ấm áp dịu dàng đến thế?

Hắn đã sớm biết nàng căn bản không hề thích mình, nhưng vẫn luôn muốn tự lừa mình dối người, vẫn luôn cho rằng nàng đã đồng ý gả cho hắn thì cũng chứng tỏ là nàng thích hắn.

Nếu như lúc trước hắn cưới nàng, có phải mọi chuyện cũng sẽ khác đi?

Tiểu Phàm, có phải sẽ là con của hắn? Mà nàng, có phải sẽ trở thành thê tử của hắn, đúng không?

Một người, một lòng, đều đã mất, không còn gì nữa.

Hắn bỏ lỡ cơ hội thứ nhất, lại không ngờ là bỏ lỡ cả đời.

“Nếu đã không còn chuyện gì nữa . . . vậy thì ta, ừm, ta đi trước đây.” Hạ Thiên gãi gãi vành tai, cúi đầu nhìn xuống đất, nàng rất muốn rời khỏi bầu không khí áp lực này.

“Ít nhất, xin hãy để cho ta nói ra hết, có được không?” Ân Dã Thần hít sâu một hơi, giọng điệu đã khôi phục trở lại như lúc bình thường, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo tình ý nồng đậm.

“Khụ khụ, được rồi.” Hạ Thiên đành phải dừng lại, lúng túng đứng trước mặt hắn.

Ân Dã Thần ngưng mắt nhìn nàng, trong giọng nói có chút bi thương: “Ta sẽ chờ nàng, người con gái từng thích ta của bảy năm về trước, chờ nàng ấy mang trái tim ta quay về.”

Làn gió cuối thu nhẹ nhàng lướt qua, mang theo cái rét đầu đông, khẽ chạm vào trong tim, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng khiến người ta đau nhói.

Trước mắt nàng dần trở nên mơ hồ, tuy hắn đã từng phản bội nàng, nhưng hắn cũng thật sự đối với nàng rất tốt, cho dù là có mục đích hay không, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật là hắn từng đối với nàng rất tốt.

Kỳ thực, người thật sự có lỗi chính là nàng.

“Các người ở đây làm gì vậy?” Giọng nói lạnh nhạt của Nhậm Diệc vang lên từ phía sau bọn họ.

Hạ Thiên vội vã gạt đi một chút ẩm ướt vương trên khóe mi, quay đầu lại nói: “Không có gì nha, chúng ta chỉ đang tâm sự chút thôi, Dã Thần nhỉ?”

Nàng không muốn quan hệ mập mờ giữa mình và Ân Dã Thần bị người khác biết rõ, cũng không muốn tăng thêm sự xấu hổ giữa bọn họ, hắn có thể hiểu nỗi khổ tâm đó trong lòng nàng. Chỉ là, tâm tư của hắn, hắn biết, nàng cũng có thể hiểu được, tất cả mọi người đều có thể hiểu được. Bởi vì, hắn chưa bao giờ cố tình che giấu.

Ân Dã Thần nhìn nàng thật sâu, nhẹ nhàng chậm rãi gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui