Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

(người đến ko có ý tốt)

Hạ Thiên giật mình: “Không phải chứ, đại thúc? Chàng, chàng, chàng . . . Ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói lung tung đâu?!”

Tử Dương và Nhậm Diệc là huynh đệ ruột? Trời ạ! Tin tức này cũng quá kinh hãi rồi! Nếu tin này mà bị truyền đi thì kinh thành sẽ chấn động đến mức nào?

Nếu Nhậm Diệc thật sự là huynh đệ ruột của Ân Tử Dương, vậy thì chỉ có hai đáp án, đáp án thứ nhất, Nhậm Diệc cũng là hoàng tử, nhưng vì sao lại không có ai biết đến vị hoàng tử này, mà cho tới bây giờ hắn mới xuất hiện? Lại còn là một người dân bình thường nữa?

Đáp án thứ hai, nếu bọn họ là huynh đệ ruột, như vậy, Ân Tử Dương rất có thể không phải là hoàng tử, nói cách khác, sao hắn lại có thể có một vị huynh đệ là dân thường như Nhậm Diệc chứ?

Nhưng cho dù là đáp án nào, một khi đã bị truyền ra thì cũng đủ để khiến toàn bộ dân chúng trong kinh thành náo loạn.

Hạ Thiên thật không dám nghĩ đến những đáp án chấn động lòng người như vậy, càng không dám tưởng tượng một câu nói đùa của mình lại trở thành sự thật.

Chả trách Nhậm Diệc và Tử Dương lại giống nhau như vậy, đến ngay cả vết bớt cũng giống nhau, chả trách vừa mới quen mà Nhậm Diệc lại tốt với Tử Dương như vậy, như chỉ hận không thể đem toàn bộ thế giới đưa vào trong tay Tử Dương. Thì ra tất cả cũng bởi vì bọn họ là huynh đệ ruột! Trên người chảy chung một dòng máu.

Nhưng mà. . . “Đại thúc, nếu Tử Dương với Nhậm Diệc là huynh đệ ruột . . . vậy Dã Thần và Nhậm Diệc cũng là huynh đệ ruột rồi, sao Nhậm Diệc lại muốn giết huynh đệ của mình chứ?” Hạ Thiên nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra: “Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm.”

Ân Tịch Ly khẽ thở dài: “Điều này ta cũng không hiểu.” Đây cũng là chuyện mà Ân Tịch Ly nghĩ mãi không ra, nếu Nhậm Diệc thật sự là huynh đệ ruột của bọn họ, vậy thì tại sao lại có thể trở mặt thành thù được?

Nhưng có lẽ cái bí mật này chỉ có một mình Nhậm Diệc mới biết.

***

“Sư phụ, mẫu thân nói sắp đến sinh nhật của bà nội thái hậu rồi, người nói Tiểu Phàm phải tặng cái gì mới tốt đây?”


Phủ thất hoàng tử, trong đình nghỉ mát, Ân Tử Dương mỉm cười nằm dài trên ghế quý phi, bên cạnh là Tiểu Phàm đang ríu ra ríu rít như chim sẻ, quấn lấy Nhậm Diệc bàn về vấn đề quà tặng cho thái hậu.

Mấy ngày nay, không chỉ riêng Tiểu Phàm ở lại nơi này mà ngay cả Nhậm Diệc cũng thế, trên danh nghĩa hắn nói là để bảo vệ cho Tiểu Phàm, nhưng cũng chỉ có hắn mới biết là vì hắn lo lắng cho thương thế của Ân Tử Dương, cho nên hắn không muốn rời khỏi Ân Tử Dương dù chỉ một tấc.

“Còn phải xem con muốn tặng cho bà ấy lễ vật gì nữa, mà con cũng nên suy nghĩ kỹ một chút, người ta là thái hậu nương nương đấy, nhất định phải tặng lễ vật có giá trị một chút, đừng để mình mất mặt.” Nhậm Diệc ngồi bên cạnh đề nghị.

Tiểu Phàm bĩu môi: “Nhưng mà mẫu thân nói là không có tiền, còn nói là bà nội thái hậu đối với Tiểu Phàm rất tốt, bảo Tiểu Phàm phải tự mình chuẩn bị lễ vật tặng cho bà nội thái hậu.”

Mẫu thân quá keo kiệt rồi, rõ ràng bé đã đem toàn bộ số bạc đưa cho mẫu thân, vậy mà mẫu thân còn nói mình nghèo. Tiểu Phàm ấm ức suy nghĩ trong lòng.

Đương nhiên là bé cũng không biết vị phụ vương vĩ đại kia còn cho mẫu thân của bé thêm một triệu lượng bạc để chuẩn bị mua lễ vật, nếu biết thì bé nhất định sẽ tức giận tới nỗi ngay cả món đậu hũ thúi mà mình thích nhất cũng nuốt không trôi.

Ân Tử Dương cười cười, nhịn không được mà xen vào nói: “Tiểu Phàm, hoàng tổ mẫu là người tin Phật, không thích chúng ta phung phí, vậy nên đệ cũng không cần phải đặt nặng vấn đề quà cáp, chủ yếu có lòng là được rồi.”

“Có lòng?” Nói vậy thì có thể không cần tốn bạc đúng không?

“Tử Dương nói không sai.” Nhậm Diệc lập tức phụ họa: “Con có thể chuẩn bị một phần lễ vật để tặng cho thái hậu là được rồi, không cần mua thứ gì quý giá, nhưng nhất định phải làm cho thái hậu thích, như vậy mới có thể khiến bà ấy vui vẻ, lại không cần phải lo lắng về chuyện quà cáp nữa.”

Tiểu Phàm đảo mắt, dường như nghĩ ra thứ gì đó, mặt mày lập tức hớn hở: “Con đã nghĩ ra lễ vật để tặng cho bà nội thái hậu rồi!”

“Hả? Là gì vậy?” Ân Tử Dương tò mò hỏi.

Nhậm Diệc cũng hiếu kỳ nhìn Tiểu Phàm, tò mò không biết bé sẽ chuẩn bị lễ vật gì đây.


“Hì hì, không nói cho hai người biết đâu, ta phải tạm thời giữ bí mật!” Tiểu Phàm ra vẻ bí mật, sau đó còn nói thêm: “Thất ca, để chuẩn bị lễ vật cho bà nội thái hậu, Tiểu Phàm phải bế quan! Ngày mai không thể đến giúp huynh rồi.”

Ân Tử Dương mỉm cười xoa xoa đầu nhỏ của bé: “Đi đi, thất ca đã sớm khỏe hẳn rồi, chỉ tại mọi người cứ lo xa, lúc nào cũng bắt ta phải nghỉ ngơi.”

Hắn ra vẻ tức giận trừng mắt lườm Tiểu Phàm và Nhậm Diệc, ngày nào cũng bị bắt ở nhà nghỉ ngơi, cho dù có người bên cạnh cũng vô cùng nhàm chán.

“Haha. . .” Nhậm Diệc chỉ cười mà không nói gì.

“Thất hoàng tử điện hạ!” Quản gia vội vàng từ đại sảnh chạy vào.

“Hả? Lão Lý, có chuyện gì vậy? Sao lại kích động như thế?” Ân Tử Dương nhẹ giọng hỏi.

“Thất hoàng tử điện hạ, Nhàn phi nương nương tới đây.” Quản gia thở hổn hển nói.

“Mẫu phi?” Ân Tử Dương giật mình, thân thể khẽ cứng lại, Nhậm Diệc có thể cảm thấy hắn rõ ràng là có chút sợ hãi và khẩn trương, đôi mắt không khỏi trầm xuống.

Nữ nhân kia . . . rốt cuộc đã xuất hiện rồi sao.

“Mau đi mời mẫu phi.” Một lát sau, Ân Tử Dương vội vàng nói.

“Không cần, bổn cung đã tới rồi.” Một nữ nhân có vóc người duyên dáng đang thong thả bước vào đình nghỉ mát, theo sau là một đám cung nữ.


Đây là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, dù cho tuổi tác đã qua ngưỡng 40 nhưng da thịt vẫn còn trắng nõn như thiếu nữ, không thấy được một chút nếp nhăn nào, mỗi một hành động đều toát lên vẻ cao quý và tao nhã, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo vẻ lạnh nhạt hờ hững.

Ân Tử Dương vội vàng từ trên ghế quý phi đứng bật dậy, cúi người hành lễ: “Tử Dương bái kiến mẫu phi.”

Nhàn phi hờ hững nhìn hắn, khoát tay nói: “Ngươi còn đang bị thương, không cần đa lễ.”

“Tạ mẫu phi.” Ân Tử Dương lén lút nhìn nàng ta một cái, sau đó cánh tay rũ xuống hai bên giống như tảng đá nặng ngàn cân, không cách nào nâng lên nổi.

Từ nhỏ hắn đã có cảm giác sợ hãi đối với Nhàn phi, hắn cũng không hiểu tại sao, hắn khát vọng được nàng ta yêu thích rồi lại sợ mình được nàng ta yêu thích.

Mà từ nhỏ, Nhàn phi đã không quan tâm đến hắn, thậm chí còn có thể nói là hoàn toàn không chào đón hắn, tất cả mọi tình thương đều dành cho Ân Dã Thần.

Từ khi trở thành con thừa tự của Nhàn phi, chỉ cần Ân Dã Thần muốn gì đều được nấy, chỉ cần Ân Dã Thần nói một câu thì cho dù đó có là trăng sáng trên trời thì Nhàn phi cũng sẽ hái xuống cho hắn, nhưng mà Ân Tử Dương thì lại không được như vậy, hắn luôn bị hắt hủi, đôi lúc còn bị Nhàn phi đánh mắng, vì vậy đối với Nhàn phi, trong lòng Ân Tử Dương vẫn luôn có loại cảm giác sợ hãi.

Mọi người trong cung đều không hiểu, rõ ràng Ân Tử Dương và Ân Dã Thần là hai huynh đệ, cũng đều là con thừa tự của Nhàn phi, vậy mà tại sao Nhàn phi chỉ thương mỗi một người?

Thật ra Ân Tử Dương vẫn luôn tự hỏi mình cái vấn đề này, nhưng mà lâu dần, hắn cũng đã thích nghi, hắn cho là mình không được thông minh tài giỏi như tam ca, vậy nên mới không thể khiến cho Nhàn phi yêu thương.

“Các ngươi là ai? Nhìn thấy Nhàn phi nương nương sao không hành lễ?” Cung nữ đứng sau lưng Nhàn phi đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng chất vấn Nhậm Diệc và Tiểu Phàm.

Tẩm cung của Nhàn phi nằm ở nơi xa xôi trong hoàng cung, mỗi lần Tiểu Phàm tiến cung thăm thái hậu đều là ngồi trên long liễn (*) của hoàng thượng đi thẳng đến tẩm cung của thái hậu, bởi vậy, tuy rất nhiều phi tần trong cung biết Ly vương điện hạ có một đứa con trai nhưng lại không biết mặt mũi của đứa bé đó thế nào, cho nên cũng không nhận ra, mà Nhậm Diệc thì trước giờ chưa từng vào cung, cho nên các nàng cũng chưa từng trông thấy Nhậm Diệc, vậy nên không biết hai người bọn họ là ‘điêu dân’ từ nơi nào đến đây, lại dám không để Nhàn phi vào trong mắt như vậy.

(*) Long liễn: xe rồng của vua, phía trước có 6 con ngựa kéo, thân xe khắc hình rồng, được khảm vàng bạc đá quý, thể hiện rõ sự xa hoa và tôn quý của hoàng gia. Thường thì long liễn chỉ có hoàng thượng vs hoàng hậu ms được ngồi :v ở đây Tiểu Phàm cũng dc ngồi là hỉu r` he =))

Từ lúc Nhàn phi xuất hiện, trong mắt Nhậm Diệc đã dâng lên sát ý rét lạnh pha lẫn một chút khó hiểu, chẳng qua là hắn đã che giấu rất tốt, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, đừng nói là hành lễ, chỉ sợ ngay cả một câu hắn cũng khinh thường không thèm nói ra.

Còn Tiểu Phàm chỉ ngơ ngác chớp mắt vài cái, tò mò nhìn cung nữ tiểu Liên: “Tại sao lại phải hành lễ?”


Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, trực giác đã nói với bé rằng bé không thích bà ta, nhất là sau khi biết rõ bà ta là mẫu phi của thất ca, trong lòng bé lại càng cảm thấy chán ghét hơn.

Bé vĩnh viễn sẽ không quên vẻ mặt cô đơn và đau khổ của thất ca khi nhắc tới nữ nhân này, hừ, bà ta đối xử không tốt với thất ca thì tại sao bé lại phải hành lễ với bà ta?

Nhậm Diệc làm lơ khiến khuôn mặt của tiểu Liên biến sắc, sau đó lại nghe Tiểu Phàm nói vậy, nàng ta lập tức cười lạnh: “Các ngươi thật to gan, dám vô lễ với Nhàn phi nương nương, quả thực là không còn coi vương pháp ra gì! Thất hoàng tử điện hạ, ngươi* còn không mau bắt hai tên này lại để trị tội!”

(*) Ừm, nói 1 chút, chỗ này hẳn là ‘ngươi’ đấy, ko phải ‘người’ hay ‘ngài’ trong cách xưng hô lịch sự hay tôn kính đâu nhé -_- … mụ nội nó, 1 con nô tỳ mà cũng dám nói như v. vs hoàng tử -_- chẳng qua ATD nó hiền, chứ gặp ADT hay ATL thì xong cmnr -_-

“Không phải.” Ân Tử Dương vội vàng giải thích: “Bọn họ là . . .”

Ân Tử Dương còn chưa nói hết câu, Nhàn phi đã hừ lạnh một tiếng: “Xem ra Tử Dương đối với mẫu phi như bổn cung có vẻ rất bất mãn, bổn cung lo lắng cho thương thế của ngươi nên đã đặc biệt xin phụ hoàng của ngươi cho phép xuất cung đến thăm, không ngờ ngươi lại dung túng cho đám điêu dân này nói lời vô lễ với bổn cung!”

Sắc mặt Ân Tử Dương tái nhợt, vội vàng cúi đầu nói: “Mẫu phi, hoàng nhi tuyệt đối không có ý đó.”

Nhậm Diệc cười lạnh trong lòng, bà ta tới thăm? Nếu bà ta thật sự quan tâm đến Tử Dương thì lúc nghe tin Tử Dương bị thương đã đến thăm nó rồi, sao phải đợi đến bây giờ mới xuất hiện? Dối trá!

“Nếu ngươi đã không có ý đó thì lập tức sai người bắt hai tên điêu dân này lại đi!”

Tiểu Phàm có chút tức giận, bé bước ra từ phía sau lưng Ân Tử Dương, ánh mắt đầy chán ghét nhìn chằm chằm vào Nhàn phi: “Cái bà lão này! Bà căn bản cũng chả phải đến đây để thăm thất ca, bà rõ ràng là đến để thăm dò thì đúng hơn! Hơn nữa, bà dựa vào cái gì mà bắt ta và sư phụ? Chúng ta không có làm gì phạm pháp nha!”

Một câu ‘bà lão’ vừa vang lên từ trong miệng của Tiểu Phàm, đối với nữ nhân mà nói, tuổi tác chính là kẻ thù lớn nhất, mà Nhàn phi lại là nữ nhân trong chốn thâm cung, ngày đêm mong mỏi được nhận sự sủng ái của hoàng đế, không thể chịu được cái gọi là hoa tàn bại liễu, không thể chịu được mình kém hơn so với người khác! Một tiếng ‘bà lão’ này quả thực cũng giống như vừa ném cho Nhàn phi một cái tát, nàng ta tức giận đến xanh cả mặt, bàn tay cũng run lên.

“Ngươi, ngươi, ngươi, cái thứ tiện nhân này. . . Ngươi dám gọi bổn cung là bà lão . . . bổn cung nhất định phải giết chết ngươi, nhất định phải giết chết ngươi!”

“Người đâu! Lôi cái tên tiện nhân này xuống, đánh 100 trượng cho ta!”

Nhậm Diệc cười gằn, tiến lên che trước mặt Tiểu Phàm, hung hăng ngang ngược nói: “Ai dám đả thương đồ đệ của ta?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui