Thế nhưng, bàn tay Nhậm Diệc lại nhẹ nhàng đặt trên vai Ân Tử Dương, hắn trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc chỉ nói một câu: “Huynh đệ tốt.”
Ân Tử Dương khẽ giật mình, không biết vì sao trong lòng bỗng dâng lên
một loại tình cảm ấm áp, cảm giác này giống như máu mủ ruột rà, lan đến
từng ngõ ngách trong cơ thể, hắn không tự chủ được mà cong cong khóe
môi, vui vẻ hô: “Nhậm đại ca!”
Ân Dã Thần lặng lẽ buông lỏng sự đề phòng, ánh mắt nhìn Nhậm Diệc khẽ
dao động, một câu ‘huynh đệ tốt’ vừa rồi chất chứa quá nhiều tình cảm,
khiến hắn không thể một lần nữa cảm thấy hoài nghi, cái người tên Nhậm
Diệc này, vừa rồi thật sự là muốn giết hắn sao? Hay là cảm giác của hắn
đã sai rồi, hắn ta căn bản không có sát ý đối với mình mà chỉ là do mình cảm giác sai thôi?
Nhưng dù thế nào thì nhìn thái độ của hắn ta đối với Ân Tử Dương cũng
khiến Ân Dã Thần yên lòng, trực giác hắn cảm nhận được, Nhậm Diệc sẽ
không làm hại Ân Tử Dương.
Tiếp đó lại thấy Tiểu Phàm gật đầu một cách mãnh liệt, Nhậm Diệc đã
chính thức gia nhập với đám bọn họ, bắt đầu dạo bước trên phố.
Hôm nay tâm tình của Nhậm Diệc do dự không yên, tâm tư của Ân Dã Thần
thì trước giờ vẫn luôn phức tạp khó đoán, còn Tiểu Phàm thì cho dù có
thông minh nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, Ân Tử Dương thì trời
sinh trước giờ vẫn luôn lạc quan vui vẻ, cho dù có học sơ qua một chút
võ công nhưng cũng chỉ ở mức thường thường trung đẳng.
Bởi vậy bốn người đều không phát hiện, sau khi bọn họ rời đi, một ánh
mắt âm hiểm tàn nhẫn tràn đầy sát khí đang gắt gao nhìn chằm chằm vào
hướng đi của bọn họ.
(Tác giả: Tình tiết câu chuyện đang dần dần hé mở, Nhậm Diệc, thật ra
chính là anh ruột của Ân Tử Dương, chú ý, là anh ruột!)
http://***************.com/images/smilies/icon_eat.gif
Đêm nay bầu trời quang đãng, dải mây xám nhạt như muốn bao trùm lên cả
một vùng bao la thần bí, những vì tinh tú phủ kín cả bầu trời, chớp lóe
chớp lóe, vô cùng rực rỡ, ánh trăng sáng tỏ lặng lẽ đem từng tia sáng
phủ lên khoảng đất bên dưới, tựa như trầm mặc, lại mênh mông vô tận.
Bên trong Ly vương phủ bỗng xuất hiện một bóng dáng quỷ mị, rất nhanh đã biến mất trong không khí, chỉ để lại một dư ảnh mơ hồ.
Bóng dáng Ân Dã Thần biến mất rất nhanh, vững vàng đáp xuống một góc tối của Ly vương phủ, hắn cẩn thận quan sát bốn phía.
Đối với Ly vương phủ, hắn đã vô cùng quen thuộc, vậy nên chỉ cần tùy
tiện xác định địa điểm, sau đó nhảy lên thì ngay lập tức đã biến mất.
Tiểu Phàm nói sư phụ của bé ở tại lầu Thúy Trúc của Đông uyển, mà bên đó lại là hậu viện, chỉ cần rẽ vài đoạn hành lang là đã đến lầu Thúy Trúc
rồi.
Nhậm Diệc. Trong lòng Ân Dã Thần lẩm nhẩm cái tên này, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Lai lịch của hắn ta quả là thần bí, Ân Dã Thần tin chắc trực giác của
mình không sai, tuy Nhậm Diệc đối với Tiểu Phàm và Tử Dương vô cùng thân thiết nhưng chỉ cần đối mặt với mình thì hắn lại cảm nhận được Nhậm
Diệc mơ hồ nổi lên sát ý.
Chỉ là hắn ta che giấu rất giỏi, thế nên chỉ cần hắn vừa phát giác ra
một chút manh mối thì Nhậm Diệc lập tức thay đổi, ngay cả một chút cảm
giác còn sót lại cũng chẳng còn.
Tình hình như vậy khiến hắn thật không an lòng, hắn chưa từng gặp một
người khó có thể khống chế như vậy, rốt cuộc trên người Nhậm Diệc đang
che giấu bí mật gì? Tại sao hắn ta lại muốn giết mình?
Hắn lo lắng Nhậm Diệc tiếp cận Tiểu Phàm là có mục đích, vì thế đêm nay
hắn mới không quản ngại mà tự mình lén vào Ly vương phủ, âm thầm điều
tra cái người tên Nhậm Diệc này.
Nhanh chóng vượt qua dãy hành lang, Ân Dã Thần cẩn thận lẻn vào lầu Thúy Trúc, lại phát hiện trong lầu không có một bóng người, Nhậm Diệc cũng
không có ở trong phòng.
Lúc này đã qua canh ba, trễ như vậy mà hắn lại không ở trong phòng, quả nhiên là có điều kỳ lạ!
Ân Dã Thần cười lạnh, từ trên lầu nhảy xuống, đang chuẩn bị rời đi, định bụng đêm mai lại đến điều tra thì chợt, trong đêm tối vang lên một âm
thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức khó có thể nghe được.
Thính lực của Ân Dã Thần rất tốt, hắn đã từng dùng vải đen bịt kín mắt
mình để tập võ suốt ba năm ròng rã, vậy nên cảm giác của hắn nhạy bén
hơn người tập võ bình thường gấp vài lần, chỉ cần một chút gió thổi cỏ
lay thì cũng không thoát khỏi mắt hắn.
Ân Dã Thần cẩn thận xác nhận phương hướng, phát hiện âm thanh đó phát ra từ khu rừng trúc phía sau lầu Thúy Trúc, mũi chân lập tức nhón lên, cẩn thận vọt tới.
Rừng trúc cực kỳ rậm rạp, ánh trăng cũng chỉ có thể len lỏi qua một vài
khe hở trên từng kẽ lá, khiến cho cả khu rừng trúc thoạt nhìn có vẻ u
ám, Ân Dã Thần đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào bóng người phía
trước.
Trong rừng trúc, Nhậm Diệc mặc một bộ đồ trắng, ánh trăng hắt lên vạt áo hơi mở rộng, rọi lên bóng dáng có chút mờ nhạt, lúc sáng lúc tối.
Hắn lẳng lặng nằm trên một cành cây khô, một tay gác ở sau đầu, ngưng
mắt nhìn ánh trăng le lói khuất sau những tán lá, lặng người thật lâu.
Ân Dã Thần biết rõ Nhậm Diệc là cao thủ khó lường, hắn điều chỉnh hô hấp của mình xuống mức thấp nhất, âm thầm che giấu bản thân, thế nhưng lại
cảm thấy không ổn, dù thế nào thì cũng rất dễ dàng bị hắn ta phát hiện.
Ân Dã Thần do dự một chút, dù gì bây giờ hắn cũng chưa hiểu rõ con người Nhậm Diệc thâm sâu cỡ nào, nếu chưa gì đã bứt dây động rừng, chỉ e hậu
quả sẽ không thể lường nổi, vậy nên hắn quyết định rời đi trước, sau này sẽ tìm cơ hội quay lại điều tra.
Sau khi hạ quyết tâm, Ân Dã Thần cũng không do dự nữa, lập tức chuẩn bị
rời đi, thế nhưng ngay lúc này, Nhậm Diệc lại đột nhiên mở miệng.
“Mẹ, hôm nay con đã gặp được Tử Dương rồi.” Giọng nói của Nhậm Diệc rất
bình thản, không buồn không vui, thế nhưng lại khiến cho bước chân của
Ân Dã Thần trở nên cứng nhắc, hắn ngừng lại, đứng nguyên tại chỗ, tựa
như dưới chân đã mọc rễ, không có cách nào nhấc lên được.
Tử Dương? Vì sao hắn ta lại nhắc tới Tử Dương? Mày kiếm của Ân Dã Thần
càng thêm nhíu chặt, đứng từ xa nhìn về phía Nhậm Diệc, ánh mắt lóe lên
một tia sáng mơ hồ.
Khóe môi Nhậm Diệc lặng lẽ cong lên, đôi mắt hơi nheo lại, giống như
đang suy nghĩ điều gì: “Đệ ấy rất anh tuấn, lúc cười lên rất đẹp, rất
giống người.”
Gió đêm nhẹ nhàng lay động trên tà áo trắng, vài lọn tóc của Nhậm Diệc
cũng theo đó mà lay động: “Đệ ấy còn gọi con là đại ca đấy. Nhớ năm ấy
lúc mẹ con mình rời đi, Tử Dương cũng chỉ vừa mới biết đi chập chững,
còn có thể nói bập bẹ được một vài từ, ngày đó đệ ấy chỉ thích chạy theo phía sau con, để con nắm tay dẫn đi, vậy mà, chỉ mới một cái chớp mắt,
19 năm đã trôi qua.”
Giọng nói của hắn đột nhiên trầm xuống, lại mơ hồ mang theo một chút bi thương, lặng lẽ ngập tràn.
“Thế nhưng, đệ ấy đã không còn nhận ra con nữa rồi. . . .”
“Thời gian lâu như vậy, lần đầu tiên gặp lại, ngay cả chính bản thân con cũng không dám nhận quen biết với đệ ấy.”
Hắn khẽ thở dài, giơ tay che đi đôi mắt, nặng nề lẩm bẩm: “19 năm, ngày
ấy gặp lại cậu, con đứng ở nơi đó, thấy cậu đã già đi rất nhiều, trong
lòng con rất đau, ông ấy cũng không nhận ra con, mẹ à, mẹ còn nhớ cậu
không, còn nhớ ông ấy không? Bây giờ ông ấy đã là thừa tướng, nhà họ
Hướng bây giờ là dưới một người trên vạn người rồi.”
Nhậm Diệc trầm thấp nói, mà Ân Dã Thần đang đứng cách đó không xa lại tựa như bị sét đánh, hóa đá ngay tại chỗ.
Hắn ta và Tử Dương . . . có . . . quan hệ thế nào?
Còn cả cậu . . . Hắn ta gọi Hướng thừa tướng là cậu . . .
Mà mình, cũng gọi Hướng thừa tướng là cậu, chẳng lẽ hắn ta . . . hắn ta và Tử Dương là huynh đệ ruột?
Đúng rồi! Hắn nhớ rồi, sau khi Hạ Thiên hồi kinh, nàng và hắn ta đã từng gặp hắn và cậu ở trên quan đạo, khi đó hắn và cậu đang ngồi trong xe
ngựa, vẻ mặt của Nhậm Diệc lúc nhìn thấy cậu vô cùng quái dị, chẳng lẽ,
hắn ta thật sự là một người con khác của mẫu phi?
Sắc mặt Ân Dã Thần đột nhiên tái nhợt! Không! Tuyệt đối không có khả
năng! Toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, mẫu phi của hắn chỉ có hai
người con trai, đó chính là hắn và Tử Dương, Nhậm Diệc sao có thể. . . .
Khuôn mặt Ân Dã Thần cực kỳ khiếp sợ, khiếp sợ tới mức hầu như đã quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình, quên mất phải ẩn thân.
Mà giờ phút này Nhậm Diệc cũng đang chìm trong bi thương, mức độ cảnh
giác cũng đã hạ xuống cực điểm, hoàn toàn không phát hiện ở một nơi bí
mật gần đó còn có một người, sau khi nghe được những lời nói của mình
lại khiếp sợ không thôi!
“Mẹ, mẹ nói xem, con có nên tương nhận (nhận thân thích) với Ân Tử Dương hay không?” Giọng nói của Nhậm Diệc thấp đến mức dường như chỉ cần một
cơn gió nhẹ cũng đủ để xua tan đi, giọng nói lặng lẽ tựa như đang thở
dài: “Có nên nói cho đệ ấy biết, con mới thật sự là ca ca của đệ ấy
không? Mẹ nói, đệ ấy có tin con không?”
Giọng nói của hắn thấp dần, cho đến khi tất cả đều trở nên yên tĩnh, hắn cũng trầm mặc không nói nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên cành cây khô, mặc
cho gió thổi, mặc cho ánh trăng le lói, hắn đều thờ ơ với mọi thứ xung
quanh, tựa như đang chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau đó, hắn cũng không nói gì nữa, Ân Dã Thần lảo đảo
nghiêng người thoát khỏi rừng trúc, bước chân của hắn trở nên bối rối,
nói là rời đi, nhưng thật sự là hắn đang muốn chạy trốn.
Giờ phút này, cho dù thế nào thì nội tâm của hắn cũng không thể bình
tĩnh lại, cả đời này ít khi nào hắn lại trở nên bối rối như vậy, lần đầu tiên là bảy năm về trước, khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Thiên bên trong mật
thất, cũng đã bảy năm trôi qua rồi.
Con người hắn đối với bất cứ chuyện gì cũng đều thờ ơ lạnh nhạt, chỉ trừ những người hắn thật sự quan tâm, ngoài ra thì chưa bao giờ có bất cứ
chuyện gì có thể nhiễu loạn nội tâm của hắn, thế nhưng đêm nay, thế
nhưng đêm nay hắn thật sự rối loạn.
Thế nên hắn vừa rời khỏi Ly vương phủ đã chạy thẳng đến phủ tả thừa tướng.
Bây giờ đã là canh tư, trong phủ tả thừa tướng, ngoại trừ vài tên gia
đinh đang đứng gác đêm thì tất cả mọi người đều đã ngủ say, Ân Dã Thần
tựa như một u hồn, cứ thế mà tiến vào trong phủ, trực tiếp đi đến bên
cạnh giường của tả thừa tướng – Hướng Hải Thiên.
Mặc dù tuổi tác của Hướng Hải Thiên đã lớn, thế nhưng sự nhạy bén và
tính cảnh giác vẫn không hề mất đi, khoảnh khắc Ân Dã Thần xuất hiện bên trong phòng mình, ông ta đã bị đánh thức ngay lập tức, vội vàng nhìn
chằm chằm vào bóng đen bên cạnh giường, lạnh lùng hỏi: “Ai?!”
“Cậu . . .” Ân Dã Thần trầm thấp gọi một tiếng.
“Thần nhi?” Hướng Hải Thiên sững sờ, lập tức bật dậy đốt nến, quả nhiên
trông thấy Ân Dã Thần trong bộ đồ đen, ông không khỏi nghi ngờ hỏi: “Sao cháu lại ăn mặc thế này?”
Lúc riêng tư, Hướng Hải Thiên và Ân Dã Thần đều dùng cách xưng hô dựa
trên thân phận trưởng bối, nhưng chỉ cần ra khỏi phủ thừa tướng, Hướng
Hải Thiên vẫn đối xử với Ân Dã Thần và Ân Tử Dương dựa theo phép tắc,
vậy nên Ân Dã Thần và Ân Tử Dương đối với ông lại càng thêm tôn trọng và hiếu kính.
Ân Dã Thần ngồi xuống bên cạnh bàn trà, cố gắng bình phục lại nội tâm
đang khó có thể đè nén, từ từ mở miệng nói: “Cháu có thể hỏi cậu một
chuyện không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...