(* di tình biệt luyến: lúc trước yêu một người nhưng sau lại yêu người khác.)
Chẳng qua cái ý nghĩ này nàng cũng chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi, cẩn thận le lưỡi, nàng ngượng ngùng nghĩ, mình còn chưa có đủ dũng khí để quang minh chính đại ăn đậu hũ của đại thúc đâu, chỉ là suy nghĩ, chỉ là suy nghĩ mà thôi.
“Nghĩ gì vậy, sao lại cười gian thế kia?” Tiếng cười khẽ của Ân Tịch Ly từ đỉnh đầu truyền xuống, hắn khẽ vuốt ve gò má của nàng, một tay khác vòng quanh eo nhỏ, cách một lớp quần áo trắng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo lưng nàng.
Lực tay của hắn rất dịu dàng, giống như đang che chở một bảo vật, bầu không khí tràn ngập sự ngọt ngào lãng mạn, loại cảm giác này hệt như bảy năm trước, cũng trong Phượng Hoàng lâu này, hai người bọn họ nói cười vui vẻ mà không phải kiêng nể điều gì.
“Nào có! Ai cười gian chứ!” Hạ Thiên không chịu thừa nhận, lầm bầm một tiếng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vui vẻ.
Nàng có một đôi mắt trong veo như nước, hàng mi dài che phủ cặp mắt sáng long lanh như hồ nước thu, một mảnh sương mù dâng lên trong mắt càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng thuần khiết, mỗi lần lông mi khẽ chớp lại giống như có một hòn đá vừa rớt xuống mặt hồ, nổi lên một chút gợn sóng lăn tăn đầy lôi cuốn, khiến Ân Tịch Ly xuân tâm nhộn nhạo, lại nhịn không được mà cúi xuống hôn nàng.
Hạ Thiên bị hôn, chỉ vùng vẫy tượng trưng vài cái, lại không thoát ra được sự bá đạo của hắn, nàng thoáng do dự một chút rồi lại chậm rãi thả tay xuống, ừm . . . dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị đại thúc hôn, hôn lần đầu cũng là hôn, hôn lần hai lần ba lần bốn cũng là hôn . . . .
Nàng cứ thế mà từ bỏ ý định giãy giụa, ngược lại, hai tay lại không tự chủ mà vòng lên cổ hắn, đắm chìm vào trong nụ hôn dịu dàng và ngọt ngào này.
Hạ Thiên chịu đáp lại khiến Ân Tịch Ly như được ủng hộ, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên người nàng càng không ngừng dao động.
Tay của hắn như một cây đuốc nóng rực, mỗi nơi hắn chạm vào đều khiến nàng như bị lửa đốt, cảm giác thật sự khó nói nên lời.
“Đại thúc . . .” Hạ Thiên nâng tay chống trước ngực hắn, đầu óc có chút mơ màng, trực giác bảo nàng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có chuyện xảy ra, nàng có chút khẩn trương sợ hãi.
“Đừng sợ.” Nụ hôn dịu dàng của Ân Tịch Ly không ngừng rơi xuống vành tai nàng, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ không làm nàng bị thương.”
“Ừm.” Khuôn mặt nàng đỏ rực, cứ như sắp chảy máu, nàng khẽ gật đầu, tim đập rất nhanh, đại thúc hôn nàng khiến nàng có cảm giác lâng lâng, hoàn toàn đã không còn tự chủ được, chỉ biết nghe theo hắn, nàng muốn cự tuyệt nhưng lại không làm được, bởi vì nàng cũng muốn cùng hắn trầm mê.
Hạ Thiên có chút hoang mang, vì sao cũng đều là hôn, thế nhưng lúc Ân Dã Thần hôn nàng, nàng chỉ cảm thấy bối rối, mà lúc đại thúc hôn nàng lại khiến cho nàng không nhịn được mà say mê như vậy?
Chẳng lẽ cái này gọi là thích? Nàng đã thích đại thúc sao?
Nghĩ tới đây, đột nhiên không biết nàng lấy khí lực ở đâu ra, thoát khỏi ngực Ân Tịch Ly, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: “Đại thúc, chàng vừa mới nói chàng yêu ta sao?”
Dục vọng bỗng chốc bị cắt đứt khiến trong lòng Ân Tịch Ly có chút bất mãn, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thiên, hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, đành bất đắc dĩ nói: “Sao vậy? Lời ta nói . . . nàng cảm thấy rất khó tin sao? Sao phải hỏi nhiều lần như vậy?”
Hạ Thiên đỏ mặt, cắn cắn ngón tay, ngượng ngùng hỏi: “Vậy, chàng nói yêu ta . . . Khụ khụ, là loại cảm giác gì?”
“Cảm giác gì?” Cái này mà cũng phải trả lời sao? Ân Tịch Ly nhíu mày ngẫm nghĩ: “Nàng hỏi cái này làm gì?”
Bây giờ hình như không phải là lúc để nói chuyện này nha? Ân Tịch Ly có loại cảm giác thất bại, chẳng lẽ không thể để cho hắn và nàng yên ổn ở cùng nhau sao? Sao lần nào nàng cũng sát phong cảnh như vậy chứ?
“Ai da, chàng nói đi mà!” Hạ Thiên chọt chọt vào ngực hắn, không tự giác lại mang theo vẻ làm nũng.
Ngay lập tức lại khiến cho Ân Tịch Ly xuân tâm nhộn nhạo, nghìn câu vạn chữ cũng không bằng một câu làm nũng của người trong lòng, hắn đành phải thở dài nói: “Kỳ thực, cũng không có cảm giác gì. . . .”
Hắn hắng giọng, có chút mất tự nhiên, nói: “Ừ thì, chính là không thích nàng thân thiết với nam nhân nào khác ngoài ta, ừm, lúc nào không nhìn thấy nàng, khụ, thì sẽ rất nhớ nàng, còn có. . . còn có . . .”
Hắn cứ ấp a ấp úng, lời nói lộn xộn, nhưng Hạ Thiên nghe thì lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, thì ra cảm giác của đại thúc đối với nàng là như vậy nha.
Còn nàng thì sao? Hạ Thiên nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ, lúc nàng không nhìn thấy đại thúc thì cũng sẽ luôn nghĩ đến hắn, nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn thì chỉ toàn nghĩ đến những lúc hắn bắt nạt mình, cho nên thường thường nàng sẽ chỉ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cho dù thế nào thì cũng là nhớ mà, phải không?
Vậy nếu như đại thúc thân mật với một người con gái khác . . . .
Hạ Thiên suy nghĩ một hồi rồi lại đột nhiên nhướng mày, trước mắt xuất hiện hình ảnh Ân Tịch Ly ôm một người con gái khác, nàng lập tức cảm thấy khó chịu. Không được! Nàng không thể để cho đại thúc thân mật với người con gái khác! Tuyệt đối không được!
Nói đi nói lại thì tất cả những cảm giác mà đại thúc nói, nàng cũng có, nói vậy, nàng cũng thật sự thích hoàng thúc rồi?
Nghĩ vậy, Hạ Thiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vì để tránh khả năng Ân Tịch Ly bắt cá hai tay, nàng nghiêm túc túm lấy vạt áo của hắn, trừng to mắt nhìn hắn, mở miệng ra lệnh hệt như một nữ vương: “Đại thúc, chàng nghe kỹ cho ta, không được ôm nữ nhân khác, không được hôn nữ nhân khác, cũng không được nhìn nữ nhân khác! Đúng rồi! Đặc biệt là cái người tên Liên Tĩnh kia! Tuyệt đối không được chạm vào nàng ta! Chàng đã nghe rõ chưa?”
“Nha đầu. . . .” Trên trán Ân Tịch Ly hiện rõ ba vạch đen, hắn trợn mắt nhìn nàng: “Đang yên đang lành, nàng nói chuyện này để làm gì?”
Hạ Thiên ôm cổ hắn, mở miệng nói to giống như là đang tuyên bố: “Bởi vì chàng là của ta! Ta không cho phép bất kỳ ai chạm vào chàng!”
Ân Tịch Ly khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn nàng: “Thiên nhi, nàng, nàng vừa nói gì. . .”
Hắn đột nhiên có chút mơ hồ, cảm thấy giống như mình đang bị ảo giác, nếu không thì tại sao lại có thể nghe thấy nha đầu đáng giận này nói ra những lời chiếm hữu bá đạo như vậy?
Hạ Thiên chớp mắt vài cái, có chút vô tội nói: “Không có gì hết, ta chỉ nói chàng là của ta mà thôi, chẳng lẽ không được sao?”
Lời này rất kỳ quái à? Vì sao sau khi nghe mình nói, đại thúc lại trở nên kỳ quái như vậy? Vẻ mặt này cứ như rất giật mình, dường như không thể tin, lại giống như vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ. . .
“Không! Dĩ nhiên là có thể rồi!” Ân Tịch Ly dùng sức ôm nàng vào trong ngực, sức lực lớn đến nỗi làm cho Hạ Thiên có chút khó thở.
“Thiên nhi. . . Ta là của nàng, nàng cũng là của ta.” Ân Tịch Ly ôm chặt lấy Hạ Thiên, trong lòng không nhịn được mà thở dài, khóe môi lại không kìm được mà cong lên, hắn cười thật tươi, nụ cười này hệt như đóa mẫu đơn hé nở dưới bầu trời xanh thẳm, tràn ngập vẻ yêu dã và hấp dẫn, nhưng cũng vô cùng thỏa mãn.
Nàng nói, hắn là của nàng!
Vậy cũng chứng tỏ, trong lòng nha đầu nàng có hắn, nàng thích hắn. Ân Tịch Ly muốn cười, cũng thật sự không nhịn được nữa mà cười thật to.
“Hạ nhi, nàng yêu ta!”
Hắn nói rất chắc chắn, bảy năm chờ đợi thật là không uổng phí, rốt cuộc hắn đã chờ được nàng, giờ phút này, không gì có thể phá hủy cõi lòng ngập tràn vui sướng của hắn, hắn cao hứng tới nỗi muốn bay lên tận trời xanh.
Hạ Thiên nghi hoặc nhìn cái người giống hệt Ân Tịch Ly đang cười đến ngu ngốc này, lại không khỏi đưa tay xoa nhẹ cánh mũi.
Chậc, người này thật sự là đại thúc sao? Thật sự là đại thúc mà nàng thích sao? Sao nàng lại cảm thấy . . . hắn giống như một người ngốc nghếch vậy?
Chậc, hay là, nhân lúc mình chỉ mới thích hắn, chưa nhiều tới mức để gọi là yêu, nàng tranh thủ di tình biệt luyến nhỉ?
Aiz aiz, ngay cả đại thúc trước giờ vẫn luôn khôn khéo mà cũng có lúc trở nên như vậy, Hạ Thiên không khỏi lắc đầu cảm thán, thế giới này, quả thực là rối rắm mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...