Đúng rồi, Hạ Thiên âm thầm nghĩ đến cái khả năng này, dù sao bây giờ bên ngoài cũng đang lan truyền tin tức Ly vương điện hạ mang một nữ nhân từ biên cương về, nữ nhân này còn sinh cho Ly vương điện hạ một đứa con trai! Nàng đoán, bây giờ Liên Tĩnh hẳn là đang e ngại nàng sẽ gây ảnh hưởng tới địa vị nữ chủ nhân ở trong vương phủ cho nên mới cố tình sai người gọi nàng sang bái phỏng đây mà.
Nghĩ ngợi một lát, trong đầu nàng không khỏi hiện lên một ý xấu, dù sao bây giờ cũng chẳng có chuyện gì làm, chi bằng giúp nàng ta vui vẻ một chút cũng được, nàng cũng muốn xem thử Liên Tĩnh sẽ dùng biện pháp gì để chỉnh nàng!
Nghĩ tới đây, nàng đeo mặt nạ da người mà Ân Tịch Ly đưa cho, không biết sau khi Liên Tĩnh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này thì sẽ tức thế nào nữa.
Aiz, Ly vương điện hạ vậy mà lại cam nguyện để một nữ nhân xấu xí sinh con cho mình chứ không muốn để cho nàng ta sinh nha. . .
Hạ Thiên thật sự cảm thán, nàng híp mắt đầy vẻ đắc ý, chuẩn bị đến gặp Liên Tĩnh.
***
Cũng mái đình này, Hạ Thiên vẫn còn nhớ rõ, bảy năm trước, Liên Tĩnh đã để cho nàng ngồi đây chờ rất lâu, chính là cố tình muốn gây khó dễ cho nàng.
Không ngờ bảy năm trôi qua, nàng ta vẫn chỉ biết dùng mỗi một cách này để hành hạ người khác, chậc, đúng là chả có chút tiến bộ nào.
Quả nhiên là không thể đem trí thông minh của người cổ đại ra để so sánh với người hiện đại mà, dùng đầu óc của một người hiện đại như nàng, chẳng lẽ không đối phó được với Liên Tĩnh sao? Có bản lĩnh thì cứ nhào tới đi!
Hạ Thiên nhàm chán ngẫm nghĩ, trong lòng đã biết Liên Tĩnh sẽ để cho mình đợi thêm vài canh giờ nữa, nàng cũng chả buồn tức giận, tựa đầu vào lan can nằm ngủ.
Haizz, dù sao nàng ta cũng sẽ không đến sớm như vậy đâu, nàng lại đang buồn ngủ nữa, thôi thì chợp mắt một chút vậy.
Nàng cũng chẳng hề lo lắng Liên Tĩnh sẽ biết mình chính là Hạ Thiên của bảy năm về trước. Bởi vì không muốn để cho người ngoài hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Hướng Linh Lung rồi truyền tới tai hoàng thượng, rước đến những phiền toái không cần thiết, cho nên đại thúc cũng chỉ phân phó những hạ nhân biết rõ diện mạo thật sự của Hạ Thiên ở bên cạnh hầu hạ nàng, cả mấy người đặc biệt phục vụ Tiểu Phàm cũng không dám đem thân phận của nàng tiết lộ ra ngoài, nếu không đại thúc sẽ không tha cho bọn họ, vì vậy nàng rất yên tâm, chẳng hề sợ Liên Tĩnh sẽ biết mình là ai.
Kịch hay còn chưa bắt đầu đâu, vẫn nên tĩnh dưỡng cho tinh thần thoải mái một chút, ngủ một giấc thật ngon rồi tính! Nghĩ xong, nàng thoải mái nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Nha hoàn nhận mệnh đi truyền lời vốn cho rằng Liên Tĩnh không để Hạ Thiên vào trong mắt như vậy thì cái nữ nhân xấu xí này sẽ nhân cơ hội mà tức giận, ai ngờ nàng ta chẳng nói chẳng rằng, bỗng dưng lăn đùng ra ngủ, lại còn thản nhiên mà dặn dò mình rằng nếu Liên Tĩnh tới thì nhớ đánh thức nàng nữa chứ.
Này. . . Sao nàng cảm thấy thật kỳ quái? Ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy nên đem chuyện này báo lại với Liên phi thì tốt hơn, vì vậy nàng ta vội vàng xoay người đi đến Liên viện.
Bên trong Liên viện, Liên Tĩnh đang nằm ngay ngắn trên ghế quý phi mạ vàng ở chính điện, nhàn nhã thưởng trà, trông thấy nha hoàn kia đi vào, ả ta chỉ nhàn nhạt hỏi: “Sao rồi, nữ nhân kia tới chưa?”
“Thưa Liên phi nương nương!” Nha hoàn vội vàng nói: “Nô tỳ đã làm theo lời dặn dò của Liên phi nương nương, để nàng ta đợi ở trong lương đình, chờ nương nương truyền lời.”
“Ừ, nàng ta có nói gì không?” Liên Tĩnh hài lòng xoa trán, tuy đã gần 30 tuổi nhưng bởi vì được chăm sóc khá tốt cho nên da thịt không có nếp nhăn, ngược lại lại để lộ ra khí chất duyên dáng thuần thục, nói cách khác, ả là một nữ tử xinh đẹp, cộng thêm điều kiện may mắn, thân thế giàu sang phú quý, hơn nữa bây giờ còn là trắc phi Ly vương phủ, nếu ả biết an phận thì có lẽ sẽ được hưởng cái địa vị chí cao vô thượng và vinh hoa phú quý này đến suốt đời, đây là điều mà những bá tánh tầm thường không cách nào mơ tưởng nổi.
Thế nhưng ả lại không an phận, chỉ một mực muốn leo lên vị trí nữ chủ nhân chân chính, ả không cam lòng cuối cùng sẽ bị một nữ nhân khác đè đầu cưỡi cổ, sự tự tôn khiến ả không cho phép điều này xảy ra, vậy nên ả muốn ngăn cản, ngăn cản bằng bất cứ thủ đoạn nào, cho dù có phải trả bằng bất cứ giá nào.
Không phải là Ly vương phủ chưa từng nạp thêm thiếp, nhưng chỉ cần nữ tử nào đến gần Ân Tịch Ly một chút thì ngày hôm sau đều sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn không có cách nào giải thích được. Nếu không phải là trượt chân rơi xuống nước thì lúc ra khỏi cửa cũng sẽ bị tập kích, những chuyện này Ân Tịch Ly đã sớm phát hiện, tất cả đều là do Liên Tĩnh giở trò quỷ mà ra.
Nhưng bởi vì thế lực nhà mẹ đẻ của Liên Tĩnh rất mạnh cho nên vẫn chưa đến lúc Ân Tịch Ly ngả bài với bọn họ, hơn nữa Liên Tĩnh hành động cũng cực kỳ cẩn thận, không để lại chút sơ hở nào, vì vậy tất cả mọi người đều phải mắt nhắm mắt mở cho qua, hơn nữa Ân Tịch Ly cũng không muốn lại tiếp tục xảy ra những chuyện như vậy cho nên cũng không nạp thêm thiếp nữa.
Nhưng hôm nay thân phận của Hạ Thiên lại không giống như vậy, Liên Tĩnh cho là chỉ cần vương gia không nạp thêm thiếp nữa thì một ngày nào đó, vị trí vương phi kia nhất định sẽ thuộc về ả, nhưng bây giờ vương gia cũng chẳng hề nạp thiếp mà lại trực tiếp để một nữ nhân sinh con cho mình rồi mang về đây!
Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ nữ nhân kia rất có thể sẽ dựa vào quan hệ với tiểu thế tử mà trở thành vương phi của Ly vương phủ!
Cái loại uy hiếp này, Liên Tĩnh tuyệt đối không cho phép xảy ra!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Liên Tĩnh trầm xuống: “Bản phi muốn để cho nàng ta hiểu rõ, cho dù nàng ta có sinh tiểu thế tử thì ở Ly vương phủ này, bản phi vĩnh viễn sẽ là nữ chủ nhân duy nhất!”
“Liên phi nương nương dĩ nhiên là nữ chủ nhân duy nhất của Ly vương phủ rồi!” Nha hoàn kia vô cùng lanh lẹ, hơn nữa đã phục vụ Liên phi nhiều năm như vậy, tính cách của Liên phi thế nào, nàng ta cũng hiểu rõ, vậy nên mới vội vàng nịnh bợ: “Chỉ có điều, nữ nhân này có chút kỳ quái. . .”
“Kỳ quái cái gì?” Liên Tĩnh hỏi.
Nha hoàn trả lời: “Nô tỳ nói với nàng rằng nương nương dặn nàng ngồi đợi ở trong lương đình, cho nên nàng ta cũng chẳng nói gì mà cứ như vậy nằm ngủ.”
“Cái gì? Ngủ? Còn ra thể thống gì nữa!” Liên Tĩnh đột nhiên tức giận! Ả gọi nữ nhân kia tới là để làm nhục nàng, chứ không phải là để nàng ta ngủ ngon như vậy!
“Đúng vậy đúng vậy! Liên phi nương nương, ngài có muốn nô tỳ đến gọi nàng ta tới đây gặp ngài ngay lập tức hay không?”
“Đợi đã! Từ từ!” Liên Tĩnh nhấc tay ngăn lại rồi chợt cười lạnh nói: “Bản phi hiểu nữ nhân kia muốn làm gì rồi, định đọ sức kiên nhẫn với bản phi sao? Hừ! Bản phi làm sao có thể để cho ngươi toại nguyện được!”
Ả phân phó nha hoàn: “Ngươi đi quan sát xem nàng ta có hành động gì không!”
“Vâng! Nô tỳ lập tức đi ngay!” Nha hoàn nhận mệnh rời đi, mang theo một chút nghi hoặc ở trong lòng, chẳng lẽ nữ nhân xấu xí kia thật sự muốn đọ sức kiên nhẫn với Liên phi nương nương sao?
Nàng ta cảm thấy nghi ngờ, lại nhớ tới vẻ mặt của Hạ Thiên, cảm thấy dáng vẻ đó không giống như đang muốn đọ sức kiên nhẫn mà giống như là đang rất buồn ngủ thì đúng hơn.
Chẳng qua là, nàng ta chỉ dám nghi ngờ ở trong lòng chứ không dám hó hé một câu, chỉ vội vàng xoay người rời đi.
Liên Tĩnh nhìn nha hoàn đang chạy đi, khóe môi bất giác lộ ra một nụ cười lạnh, xem ra bản phi cũng đã xem thường ngươi rồi, thì ra ngươi cũng thật sự có tài! Đừng tưởng sinh được tiểu thế tử cho vương gia thì bản phi sẽ không làm gì được ngươi, bản phi cũng muốn xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì! Hừ!
Lúc này, Hạ Thiên cũng không hề biết Liên Tĩnh đang bóp méo ý nghĩ của nàng, thật ra thì nàng thực sự chỉ muốn ngủ mà thôi, cái gì mà đọ sức kiên nhẫn chứ? Có trời mới biết thứ Hạ Thiên thiếu hụt nhất chính là hai chữ ‘kiên nhẫn’ này đấy!
Nàng nổi tiếng là người hấp tấp, nghĩ gì thì phải làm ngay, nghĩ gì thì sẽ nói ngay, huống chi, Liên Tĩnh là ai mà nàng phải đọ sức kiên nhẫn với nàng ta? Chẳng phải là tự chuốc phiền phức sao?
Vì vậy, lúc xế chiều, bên trong lương đình đông ấm hạ mát, Hạ Thiên nằm ngáy o o, nàng ngủ một cách vô cùng an ổn.
Bên trong Liên viện, Liên Tĩnh đọc sách cũng không vào, thêu cũng không tập trung, lại chuyển qua vẽ tranh sơn thủy, cũng chẳng vẽ ra được cái gì nên hồn, ả ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, cũng sắp hoàng hôn rồi, chẳng lẽ nữ nhân kia thật sự vẫn luôn ngồi đó đọ sức kiên nhẫn với mình sao?
Liên Tĩnh đứng ngồi không yên, ả thật sự muốn tự mình chạy đến lương đình nhìn xem rốt cuộc nữ nhân kia đang muốn giở trò gì, nhưng ngẫm nghĩ một chút, lại cảm thấy làm như vậy thì sẽ phá hỏng thân phận tôn quý của mình, vậy nên ả lại muốn phái người đến đó xem xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng nếu chẳng may để cho người khác nhìn thấy, vậy chẳng phải mình là người thua cuộc sao?
Vì vậy, ả không thể làm gì khác hơn là đành phải nhịn xuống, quyết định đi tắm để ổn định tâm tình trước đã.
Hạ Thiên thì vẫn ngủ mê mệt, ở đây chẳng có ai làm phiền nàng, vậy nên nàng ngủ rất ngon, buổi trưa vẫn còn chưa ngủ đủ cho nên nàng ngủ thẳng một mạch đến tận hoàng hôn, cho đến khi trời nhá nhem tối nàng mới chập choạng mở mắt, duỗi lưng một cái rồi lại lắc lắc cánh tay đã tê rần, nhìn xung quanh một vòng: “Hả? Mình vẫn ở nơi này từ nãy đến giờ à?”
Nàng ngạc nhiên suy nghĩ một chút, đừng nói là Liên Tĩnh trông thấy nàng ngủ thiếp đi, lại bỗng dưng nổi lòng từ bi để cho nàng ngủ tiếp chứ?
Lại quay đầu lại, trông thấy nha hoàn bị Liên Tĩnh sai tới giám sát mình cách đó không xa cũng đang gục đầu vào lan can ngủ thiếp đi, tâm tình của nàng không khỏi tốt lên, chậc, Liên Tĩnh cũng thật là, thấy nàng ngủ một mình cô quạnh quá nên để nha hoàn ở lại ngủ chung với mình sao?
Nàng cười cười, nhìn sắc trời một chút, thấy cũng đã tối, đoán chắc hôm nay Liên Tĩnh không có ý định chỉnh mình rồi, thế nên nàng vô cùng sảng khoái lắc lắc cánh tay, ồ, đói bụng rồi, trở về tìm đại thúc ăn gì đó thôi.
Nàng mang theo tâm tình rất tốt chuẩn bị quay trở về Tây Sương viện để ăn một bữa no nê, được ngủ một giấc ngon như vậy khiến nàng cảm thấy thật là quá đã, cho nên bây giờ cũng cảm thấy khẩu vị rất tốt, cho dù không có vị giác nhưng nàng cũng muốn ăn một bữa thật ngon.
Dĩ nhiên, Hạ Thiên sẽ không biết, nha hoàn kia căn bản không phải là do Liên Tĩnh phái tới để ngủ cùng nàng, mà là đến giám sát Hạ Thiên ngủ, thế nhưng giám sát một hồi mà Hạ Thiên vẫn cứ ngủ say khiến cho nàng ta cũng cảm thấy nhàm chán cho nên mới ngủ gật.
Khi Hạ Thiên đã trở về Tây Sương viện dùng bữa thì Liên Tĩnh cũng đã tắm xong, ả ta nằm nghiêng ở trên ghế quý phi, làm ra cái tư thế mà bản thân tự cho là rất hoàn mỹ, rất phiêu dật, trong lòng lại đang chờ Hạ Thiên mất kiên nhẫn mà chạy đến đây, ả đợi. . .đợi. . .rồi lại đợi. . .
Trăng treo đầu cành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...