“Nha đầu.” Hắn không cam lòng, đẩy đẩy nàng: “Nàng vẫn chưa chịu nói sao? Ngôn Hoan là ai?”
“A. . . .Ngôn Hoan. . . . . .là tỷ muội tốt. . . . . .” Hạ Thiên mơ hồ đáp.
“. . . .Tỷ muội. . . . . .tốt?” Ân Tịch Ly bị cái đáp án này làm cho sửng
sốt. “Nàng nói. . . .Ngôn Hoan là tỷ muội tốt của nàng?”
Hạ Thiên dứt khoát không lên tiếng trả lời, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu,
cực kỳ khó chịu, rốt cuộc là ai đang ầm ỹ với nàng? Hắn không biết lúc
người ta đang ngủ là không được phép quấy rầy sao?
Nàng thật sự
muốn xuống giường để mắng chửi cái tên không biết điều kia một chút,
nhưng mi mắt trĩu nặng, đành phải nhịn xuống, không sao, chờ lát nữa
tỉnh lại, chị đây nhất định sẽ giáo huấn ngươi. . . . . . .
Nàng không trả lời, Ân Tịch Ly cũng không hỏi nữa, hắn chỉ đắm chìm vào trong lời nói của nàng khi nãy.
Thì ra Ngôn Hoan là nữ, vậy thì hắn còn so đo với một cô gái làm chi?
Trên mặt của Ân Tịch Ly hiện lên một tia xấu hổ, hắn vội vàng khoanh tay
đứng dậy, liếc mắt nhìn Hạ Thiên đang nằm trên giường, hai tay chấp sau
lưng, không được tự nhiên ‘hừ’ một cái, nếu Ngôn Hoan là nữ, vậy bổn
vương. . . . . .sẽ không thèm so đo với nàng. Nghĩ xong, hắn ngẩng đầu
rời đi.
Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, bỗng dưng có một người tiến lên chào đón: “Điện hạ!”
“Sao?” Nhìn thấy người vừa tới, đôi mắt của Ân Tịch Ly sáng ngời: “Thế nào rồi, có tin tức gì không?”
“Thưa điện hạ!” Hắn nhìn thoáng qua trái phải một chút, sau đó tiến đến gần, thì thầm gì đó vào tai Ân Tịch Ly.
Nghe xong, khuôn mặt tuấn tú của Ân Tịch Ly đột nhiên trầm xuống, một tia
lạnh lẽo xẹt qua mi tâm: “Quả nhiên là thế, ngươi cứ tiếp tục theo dõi
cho ta.”
“Vâng, thưa điện hạ!”
Ân Tịch Ly hừ lạnh một tiếng. Dã Thần! Xem ra hoàng thúc đã quá xem thường ngươi rồi. . . . . .
*
“Đây là. . . .nơi nào?” Hạ Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn trên đầu
giường vừa xa lạ, lại có chút quen thuộc, căn phòng được bài trí một
cách đơn giản, lại không kém phần tôn quý, Hạ Thiên lắc lắc đầu, quan
sát xung quanh, nơi này. . . . Thoạt nhìn. . . . . sao lại giống giống
căn phòng của đại thúc vậy?
Trong lòng run lên một cái, theo phản xạ, nàng lập tức kiểm tra toàn bộ bản thân mình, hoàn hảo hoàn hảo,
quần áo sạch sẽ, không có cảm giác gì đặc biệt, cũng không có chỗ nào
cảm thấy không thoải mái.
Bước xuống giường, Hạ Thiên mở to mắt,
cố gắng nhớ lại, đúng rồi, nàng nhớ, nàng và đại thúc cùng nhau ăn mừng
sinh nhật, kết quả lại đi đến Phượng hoàng lâu, sau đó uống hết cả một
bình ‘Túy Tam Bôi’ trong truyền thuyết.
“Mẹ nó, không phải là
mình đã uống say đó chứ?” Nghĩ tới rượu ‘Túy Tam Bôi’, Hạ Thiên cảm điều này rất có khả năng, chỉ là, những chuyện sau khi uống say, nàng không
có cách nào nhớ ra được.
Nhìn ngó xung quanh một vòng, chắc là đại thúc đã mang nàng về rồi.
Nghĩ đến đây, mặt nàng đỏ lên, sau khi uống say, không phải là nàng đã làm loạn, nôn mửa, nói năng lung tung gì đó chứ?
Hạ Thiên nâng hai tay lên chống cằm, trong lòng bắt đầu khóc thét, người
ta vẫn thường nói, uống rượu có thể làm chuyện xấu, sao nàng lại có thể
uống say được cơ chứ? Tại sao lại có thể như vậy chứ!!!
“A! Trời
ơiiii!!!” Sau khi hét lên một tiếng thảm thiết, Hạ Thiên vội vàng nhảy
dựng lên, nàng lại quên mất một chuyện quan trọng rồi!
Hôm nay là tết Trung Thu, nàng đã hẹn với Ân Dã Thần sẽ cùng nhau đi thưởng ngoạn, hỏng bét rồi! Bây giờ đã là canh mấy? Nhìn sắc trời một chút, đã qua
buổi chiều rồi sao?
Khó trách bụng lại cảm thấy đói như vậy!
Nghĩ đến Ân Dã Thần mang theo khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi ở nhà chờ mình,
Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, không được, nàng phải lập tức trở về
thôi!
Hạ Thiên không nói hai lời, liền mang giày chạy ra ngoài,
tay vừa chạm vào cửa, nàng bỗng nhiên nhớ tới, nơi này là Ly vương phủ,
nếu đại thúc không để cho nàng đi thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa,
nàng còn chiếm cả phòng ngủ, thậm chí còn chiếm cả giường của hắn, nghĩ
thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, trước mắt, nàng vẫn nên tránh đi thì tốt
hơn.
Đáng thương cho Hạ Thiên! Nàng lại không biết rằng, mình đã ngủ vẻn vẹn bốn ngày ba đêm, Trung thu này, đã qua lâu rồi!
Nàng đẩy cửa, hé ra một khe nhỏ, lén lén lút lút nhìn xem bên ngoài có ai
hay không, sau đó nhón nhón chân, đi ngược lại phía cửa chính, đằng sau
viện có một bức tường thấp, bên dưới có một cái lỗ nhỏ đủ cho một người
chui lọt, Hạ Thiên liền chui vào cái lỗ nhỏ đó, cố gắng thoát ra ngoài.
“Mẹ nó, đây là lỗ chó sao?” Cái lỗ này đủ cho một người chui qua, nhưng bởi vì mọc nhiều cỏ dại, cho nên muốn chui qua cũng vô cùng bất tiện.
Hạ Thiên mất hết sức của chín trâu hai hổ mới thoát ra được, nhưng trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một đôi giày màu đen.
Giày? Còn là một đôi giày của nam nhân?
Sau khi Hạ Thiên đem nửa người còn lại thoát ra khỏi lỗ chó, nàng chớp mắt
mấy cái, sờ sờ mũi, không biết người này có nhìn thấy bộ dạng chui lỗ
chó của nàng khi nãy hay không. . . . . Một đời anh minh của nàng nha. . . . . . .
“Ngươi chính là Hạ Thiên?” Người kia lên tiếng, giọng nói thâm trầm, mơ hồ mang theo mấy phần sát khí.
Trong lòng Hạ Thiên giật thót, nàng đến nơi này cũng đã hơn bốn tháng, gặp
qua không ít người, đối với cái loại sát khí mơ hồ này, nàng vẫn có thể
phát hiện được.
Ngẩng đầu nhìn từ đôi giày màu đen kia lên phía trên, chủ nhân của đôi giày là một gã to con, trên khuôn mặt còn có một vết sẹo.
Nàng thật sự xác định là mình không chọc tới người này, vì thế, nàng khéo
léo mở miệng hỏi: “Haha. . . . . Vị đại ca này, chúng ta quen biết nhau
sao?”
Gã mặt sẹo cầm một chiếc côn dài trong tay, phóng tới trước ngực, thô lỗ nói: “Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi!”
“. . . . . .” Ngươi cũng biết là ta không biết ngươi à? Bây giờ cũng
không có khả năng bò trở lại vào bên trong Ly vương phủ, nàng rút một
chân vẫn còn mắc ở trong lỗ chó ra, khẽ mở miệng, cười mỉa: “Haha. . . . . Vậy, không biết đại ca tìm tiểu nữ có chuyện gì không?”
Nàng
bình tĩnh xem xét xung quanh, phát hiện một cái ngõ nhỏ hẻo lánh nối
liền với Ly vương phủ, bình thường rất ít người qua lại, bởi vậy cũng
chẳng có ai phát hiện sự khác thường ở chỗ của nàng, nàng muốn la lên,
nhưng chỉ sợ không dễ dàng để cho người ta nghe thấy.
Gã mặt sẹo lên tiếng, để lộ ra hàm răng ố vàng, âm trầm nói: “Đương nhiên là tới bắt cóc ngươi rồi!”
Giọng nói còn chưa dứt, hắn đã dùng lực vung khúc côn dài lên, nhắm thẳng vào đầu Hạ Thiên.
Hạ Thiên bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nhanh nhảu tránh thoát: “Này này, vị đại ca này, có chuyện gì thì từ từ mà nói, quân tử động khẩu không động thủ, cho dù ngươi không phải là quân tử, ngươi cũng không thể cầm gậy
đánh người như vậy chứ!”
“Bớt nói nhảm đi! Hôm nay ông đây nhất định phải trói ngươi lại!”
“Mẹ nó, trói cái đầu quỷ của ngươi, ngươi muốn bắt cóc là bắt cóc à, ngươi tưởng lão nương ngồi yên cho ngươi trói sao?”
Hạ Thiên cũng phát hỏa, không biết vớ được một cục đá lớn từ đâu ra, hung hăng ném qua.
Gã mặt sẹo dường như không dự đoán được là Hạ Thiên sẽ phản kích, chẳng
phải tất cả nữ tử đều yếu đuối mỏng manh như nước sao? Gặp phải chuyện
như vậy, chẳng phải là đã sớm sợ hãi tới mức ngất đi rồi sao? Sao cô gái này một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại còn muốn cầm đá để đập
hắn?
Hắn cứ sửng sốt như vậy, mà Hạ Thiên thì lại không có một chút khách khí, cầm cục đá đập vào chính giữa đầu hắn.
Nhưng đầu của gã mặt sẹo không biết làm bằng thứ gì, bị một tảng đá lớn như
vậy đập vào đầu mà đến một chút trầy xước cũng không có, hắn chỉ khẽ lảo đảo hai cái, sau đó hơi choáng váng mà lui về phía sau.
“Shit!
Ngươi cho là ngươi đang luyện ‘Thiết đầu công’ sao? Lấy đầu để đỡ như
vậy. . . . . .” Hạ Thiên vung tay, hung hăng đá hắn một cái, sau đó. . . . 36 kế, chạy là thượng sách.
“Lão nương không chơi với ngươi nữa!”
Nàng rất sợ lại có thêm mấy tên muốn bắt cóc mình kéo đến, Hạ Thiên không
muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa, nàng cố gắng chạy, lại cảm
thấy bản thân mình càng cố chạy thì lại càng đuối sức.
Gì vậy? Không đúng! Sao nàng lại quay về cái ngõ nhỏ này rồi, lại còn trở về ngay bên cạnh cái lỗ chó nữa?
Nàng bực bội chậm rãi quay đầu lại, đối mặt với nàng vẫn là cái gã to lớn mặt sẹo kia. . . . . .
“Ngươi nói đúng, ông đây đang luyện ‘Thiết đầu công’!” Hắn cười nham hiểm.
Hạ Thiên nuốt nuốt nước miếng, giơ hai tay đặt ở sau gáy, trưng ra khuôn
mặt vô cùng ngây thơ và hồn nhiên, cười cười nịnh nọt: “Haha . . . . .
Haha. . . . . Đại ca. . . . Ngươi biết không, ngươi thật sự rất đẹp
trai nha!”
“Thật không? Ta cũng biết ta đây rất đẹp trai!” Hắn
cười so với nàng còn sáng lạn hơn, ánh sáng mặt trời chiếu vào hàm răng ố vàng, lóe lên một cái, sau đó hắn xuống tay một cách dứt khoát.
“Bốp ——” Hạ Thiên chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại, sau đó liền mất đi ý thức.
“Shit! Thật sự là bị bắt cóc rồi!” Đây là ý thức cuối cùng của nàng trước khi ngất đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...