Vì Mộc Tiên cư tuyệt quan hệ nhiều với bên ngoài, nên không có cái gọi là nhà trọ hay khách trạm để nghỉ chân.
Tát Lị dẫn đường cho họ đến căn nhà lớn nhiều gian của hắn tạm thời ở tạm trong mấy ngày tới.
Tiếp đó mới lần nữa đưa mọi người đến những địa phương độc đáo khác của Mộc Tiên vực.
Vừa đi vừa giới thiệu cực kỳ cụ thể từng nơi, khiến người ta không khỏi khơi dậy hứng thú khám phá.
Mặc dù nói tham quan, nhưng thực chất là đi dạo quanh trước một vòng lớn để kiểm tra xem có cảm ứng được với Thần Khí nếu nó ở quanh đây không.
Thư Di đi một hồi lại theo thói quen liếc nhìn A Ngu một cái, đối phương đi phía sau hững hờ nhìn nàng, đôi mắt mịt mờ.
Ánh mắt hai người cứ như vậy chạm vào nhau, đồng tử lập tức co rụt lại.
Đáy lòng Thư Di hơi buồn bực, có chút bối rối dời mắt đi.
Cậu chuyện đang nói dần đi theo chủ đề mới.
Mục Thiều kỳ quái thắc mắc: "Nếu cái đàn Vọng Tiên kia vẫn còn ở đây, chỉ cần huy động nhiều người cùng lúc lục soát có lẽ sẽ tìm ra thôi, mặc dù sẽ lâu hơn.
Sao phải mời chúng ta đến tận đây để cảm ứng với Thần khí chứ?"
Dung Cảnh xoa cằm, hơi nhướng mày đạm mạc nói: "Ta vừa nhìn qua, thấy Mộc Tu tiên sinh tình hình sức khỏe có chút không ổn định lắm.
Có lẽ muốn rút ngắn thời gian tìm kiếm nhằm mục đích gì đó."
Tát Lị chậc chậc hai tiếng, không chút che giấu mà nói: "Trước đây lúc chưa phát bệnh, Thích Á từng tiên tri về việc Mộc Tiên vực gặp nạn, Mộc Tu sẽ lâm nguy.
Thế nên vị ấy muốn tìm một trong số các quan chấp hành để bồi dưỡng thành người lãnh đạo mới để trao lại Thần khí nếu gặp tình huống xấu nhất."
Nam nhân xòe hai tay, cảm thán không thôi: "Nhìn thế thôi chứ quan hệ giữa Lạp Lạc với Mộc Tu tệ lắm đấy.
Vì người mà Mộc Tu muốn chọn là Ngũ Khấu cơ."
Thanh Mai Thiên Ẩn vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: "Vị bán tiên kia á? Không phải Lạp Lạc mới là cánh tay đắc lực của hắn sao?"
Tát Lị nhàm chán giải thích: "Bởi vậy mới nói.
Lạp Lạc có thực lực nhưng Mộc Tu luôn nói hắn quá bồng bột, không đủ chín chắn để đảm nhiệm trọng trách bảo vệ Mộc Tiên vực.
So ra thì Ngũ Khấu vẫn luôn ra ngoài giao tiếp sẽ nắm được nhiều thông tin và kinh nghiệm hơn.
Chính vì vậy mà Lạp Lạc không cam lòng, ngoài mặt thì giữ quan hệ tốt, nhưng thực chất hắn chả ưa gì Mộc Tu với Ngũ Khấu đâu."
Mục Thiều tâm tình phấn khởi vô cùng, phân tích tình huống: "Như vậy thì Mộc Tu tiên sinh với Ngũ Khấu cùng một phe, Lạp Lạc lại ở một phe.
Thích Á thì trạng thái không ổn định.
Vậy còn ngươi? Ngươi là người nắm giữ lực lượng chiến đấu của Mộc Tiên vực không phải sao, vai trò hẳn rất quan trọng đúng chứ?"
Tát Lị không khỏi cười rộ lên: "Ta chẳng có hứng thú với mấy cái tranh chấp đó.
Bọn họ muốn làm gì thì làm.
Ta ở trung lập, ai thắng thì ta theo.
Dẫu sao mục đích sống của ta chỉ là vì thức ăn ngon, được chiến đấu với kẻ mạnh và ngắm mỹ nhân thôi."
Hai mắt nam nhân như bắt được cái gì đó, sáng bừng lên.
Vừa chạy theo con đường mòn phía trước vào rừng, vừa vẫy tay với mọi người đi theo sau: "Đến rồi.
Qua bên này đi!"
Đoàn người theo Tát Lị đến dưới dưới một gốc cây cổ thụ lớn đã khô héo từ lâu, hắn mới bắt đầu giới thiệu: "Đây là cây giai điệu.
Nổi tiếng độc nhất khắp Mộc Tiên vực đấy.
Để ta cho mọi người xem."
Nói rồi đi đến trước, sống lưng thẳng tắp, tư thế trang trọng.
Tiếp đó Tát Lị mỉm cười mở miệng, cất lên giọng ca vang vọng.
Tiếng hát đẹp đến mức khiến người ta phải tán thưởng không thôi.
Giai điệu xa xăm chồng chất lên nhau giống như mời gọi người ta đến hòa chung một nhịp thở.
Khiến người ta không thể lãng quên, vô cùng dễ chịu và hoài niệm.
Tù đọng đen tối nhất giống như thoát cương mà ra, tan rã trong hư vô.
Để lại những gì trong sạch và thuần khiết nhất.
Trước khi mọi người kịp nhận ra, Tát Lị đã hát tiếp nốt nhạc tiếp theo.
Thanh âm giống như dẫn dắt không khí trở lên mát mẻ.
Từng sợi ngân sắc dưới cây khô lần lượt chồi lên, vươn ra những chùm hoa trắng muốt mượt mà, đẹp đến không tin nổi.
Cây khô mất đi sự sống giống như được tái sinh.
Hoa trắng rơi đầy trời.
Đẹp không sao tả xiết.
Cách đó không xa, sau một thân cây lớn khác, lấp ló một đầu tóc bạc bị giấu dưới áo choàng đang ngẩn người ngắm cảnh đẹp bên này.
Thích Á ôm chặt tấm gương, ngón tay thon dài vô thức chạm lên cổ mình.
Nhưng âm thanh phát ra từ đó lại chỉ có những tiếng khản đặc khó nghe.
Thiếu niên vành mắt đỏ lên, lẩm bẩm hát theo từng câu trong bài ca mà Tát Lị đã hát.
Thậm chí còn lặp lại rất nhiều lần.
Cây giai điệu chỉ nở hoa ban tặng cho những giọng ca đẹp.
Dùng gió đem món quà đến như một lời khen ngợi, cổ vũ.
Cho đến khi những người bên kia rời đi.
Thiếu niên liền đi đến trước cây giai điệu, liên tục hát.
Thế nhưng câu từ lại chập chùng, gấp gáp, rõ ràng là tâm lý hiện tại không bình tĩnh nổi.
Hoa trắng dùng tốc độ nhanh chóng lụi tàn, tan biến vào hư vô.
Cây lớn lại trở lên khô héo như ban đầu.
Thích Á ôm gương, ngừng hát.
Tiến đến buồn bực ngồi xuống tựa lưng vào gốc cây.
Thật lâu sau, một đóa hoa không biết từ đâu xuất hiện, theo gió bay đến, nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay thiếu niên.
Thích Á tròn mắt ngơ ngác nhìn đóa hoa nhỏ trên tay.
Nửa gương mặt bao bọc trong bóng tối mờ nhạt, đối với hư vô chậm rãi nói: "Thế giới này đang chờ đợi lấy sự kết thúc."
: "Cũng đã đến lúc phải nói tạm biệt."
Thiếu niên nhẹ nhàng khép mi mắt, ký ức tán loạn lần nữa ùa về dưới dạng những hình ảnh quay chậm.
: "Ta sợ...!Làm ơn...!Ngươi...!sẽ đến đón ta phải không?"
Gió thổi lá cây xào xạc, từ không trung hạ xuống hơn mười kẻ bịt mặt.
Nếu nhóm Thư Di ở đây, lập tức sẽ nhận ra trang phục của những người này với những người đã tập kích họ ở thung lũng Thổ Ly giống nhau như đúc.
Kẻ dẫn đầu tiến lên vài bước, nhìn Thích Á, tiếp đó ngữ khí trầm trọng ra lệnh cho những người phía sau: "Chủ nhân có lệnh, mang hắn đi.
Không thể để nhân tố không ổn định ảnh hưởng đến sự sắp đặt của thiên đạo."
: "Các người phát tín hiệu cho chi viện đến.
Phải để cho mấy người kia trong mấy ngày tới bắt được gián điệp huyết tu, lấy được đàn Vọng Tiên.
Không được sai sót."
Những kẻ bịt mặt cúi đầu nhận lệnh, tiếp đó đồng loạt biến mất trong nháy mắt.
Mang theo cả thiếu niên tinh linh và tấm gương dưới cây giai điệu.
_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...