Hoàng Ngọc Nhi lại chớp mắt thân nhiên nói: "Thiếp thân không nói linh tinh, thiếp thân chỉ nói hộ lòng ngài thôi, lẽ nào thiếp thân nói sai rồi sao, ngài không lưu luyến mỹ nhân sao?"
Nói xong cũng không quan tâm hắn có trả lời hay không trực tiếp rời đi, nàng đã hứa với Oanh Nhi sẽ làm điểm tâm cho bé.
Hoàng Ngọc Nhi hướng nhà bếp mà đi, Mạc Thanh Hàn lại nhìn nàng không rõ cảm xúc, nàng nói vậy là ý gì, lẽ nào lại ghen sao? Không đúng, nhìn bộ dạng nàng không giống như ghen tuông
Tiểu Mai đi lấy y phục cho Oanh Nhi trên đường về nhìn thấy một người trông rất quen, người đó cách nặng hơi xa, Tiểu Mai đi lại gần, khi nhìn trên trán người đó có một vết bởi hình trăng khuyết mới ngắn người đó có một vết bớt hình trăng khuyết mới ngắn ra, miệng lầm bầm kêu, "A Lực ca ca
Tiểu Mai định thần lại muốn lại gần hơn thì người đó đã biến mất không thấy, nàng thẫn thờ đi về Thanh Mai Viện đúng lúc gặp phải Hoàng Ngọc Nhi mới từ nhà bếp về theo sau còn có một nô tỷ đang cầm hộp thức ăn.
“Tiểu Mai, em làm sao vậy?" Hoàng Ngọc Nhi hỏi, Tiểu Mai không phải bị bắt nạt đó chứ.
“Vương phi, lúc nãy ở hoa viên em nhìn thấy một người rất giống A Lực ca ca." Tiểu Mai có chút buồn bà nói.
“Em chắc không?" Hoàng Ngọc Nhi nghỉ hoặc hỏi, nàng ấy nói thấy A Lực gì đó đáng lẽ phải vui mừng chứ sao nhìn bộ dạng lại ngơ ngác như này, "Lúc đầu em không chắc nhưng sau đó nhìn thấy viết bởi hình cung khuyết trên trần người đó em biết người đó chính là huynh ấy, có điều lúc đó em không kịp đến xem thì huynh ấy đã rời đi rồi." Tiểu Mai kích động kể lại, nếu lúc đó nàng không thất thân thì có thể gặp được người đó rồi.
“Không sao, nếu người đó ở trong phủ thì sớm muộn gì em cũng sẽ gặp thôi." Hoàng Ngọc Nhi lên tiếng an ui.
Mấy ngày liền Mạc Thanh Hàn cứ đến buổi tối lại qua Thanh Mai Viên nhờ nàng thay băng, tối nay cũng như vậy, lần này đi theo hắn lại là Phi Hồ.
"Vương gia vết thương của ngài cũng lành rồi, không cần đến chỗ ta thay băng nữa đâu." Hoàng Ngọc Nhi nhìn nam nhân ung dung ngồi ghế uống trà nói.
Tối qua nàng cũng đã nói với hắn rồi sao bây giờ hắn còn đến đây.
“Bổn vương đến đưa cái này cho ngươi." Mạc Thanh Hàn lấy ra một phong thư, Hoàng Ngọc Nhi nhận lấy mở ra, là thư mời của phủ Thái Ủy, tuần sau phủ Thái Uy tổ chức tiệc mừng thọ sáu mươi cho lão thái thái nên gửi thiệp đến Ngũ vương phủ.
"Vương gia sẽ đi sao?" Hoàng Ngọc Nhi đọc xong thư rồi hỏi.
“Phủ Thái Ủy mời bổn vương ít nhiều cũng phải nể mặt." Mạc Thanh Hàn nhản nhạt nói, Thái Ủy dù gì cũng là quan nhất phẩm trong triều lại được phun hoàng nể trọng, hàn cho dù không nề mặt ông là cũng phải nề mặt phụ hoàng.
Thật ra hắn cũng không cần phải đi nhưng hắn muốn xác nhận một chuyện, cho nên hắn mới đi "Vậy ta cũng phải đi sao?" Hoàng Ngọc Nhi dò hỏi, nàng đã cắt đứt quan hệ với phủ Thái Ủy rồi, thật sự không muốn đến "Ngươi nói xem?" Mạc Thanh Hàn liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói.
“Vương gia người cũng biết ta với phủ Thái Ủy đã cắt đứt, ta không để Hoàng Ngọc Nhi nói hết lời Mạc Thanh
Hàn lại nói: "Người là vương phi của bổn vương, ngudi phai di."
Hoàng Ngọc Nhi nghe hắn nói vậy ngờ vực nhìn hắn, lại không lên tiếng phản bác, lần này dủ thế nào nàng cũng phải đi không thể nghi ngờ.
Lúc này Tiểu Mai bưng trà lên vừa vào đến cửa hàng liền sửng người, khay trà trên tay xém chút rơi xuống cũng may Phi Hồ gần đó nhanh tay lẹ mắt đỡ giúp nàng.
Tiểu Mai nhìn chăm chăm Phi Hồ kim nên không gọi hắn, ở đây còn có vương gia cùng vương phi nàng không thể tùy tiện nhận bừa, lỡ may hắn không nhận ra nàng như vậy sẽ thật xấu hổ.
Hoàng Ngọc Nhi tinh ý nhìn ra được Tiểu Mai khác thường, thấy nàng ấy cứ nhìn Phi Hổ, nàng cũng quay sang nhìn hắn, nam nhân này cao to cường trắng, nước da hơi ngăm đen, dáng người răn chắc nhìn tổng thể cũng coi như khôi ngô tuấn tú nhưng khuôn mặt lại có chút cứng đơ mắt không dám nhìn thắng như muốn tránh né.
Hoàng Ngọc Nhi lại nhìn thấy trên trán hắn có một vết bớt, nhìn kỹ hình như là vết bớt cung khuyết lẽ nào A Lực ca ca mà Tiểu Mai nói đến chính là hắn, Mạc Thanh Hàn thấy Hoàng Ngọc Nhi cứ nhìn chăm chăm nam nhân khác có chút không vui lên tiếng: "Người đang nhìn cái gì?”
Nghe Mạc Thanh Hàn gọi Hoàng Ngọc Nhi lúc này mới khôi phục lại tinh thần, nàng lại nhìn sang Tiểu Mai, thấy nàng ấy đã đỏ hồng con mắt nàng không nhìn được nói nhỏ với Mạc Thanh Hàn, “Vương gia, chúng ta vào phòng ta một lát được không, ta có chuyện muốn nói với ngài
Mạc Thanh Hàn nghỉ hoặc nhìn nàng nhưng vẫn theo vào, bên ngoài chỉ còn lại Tiểu Mai và Phi Hổ.
Tiểu Mai biết vương phi tạo cơ hội cho mình, nàng nhìn Phi Hồ mở miệng: “A Lực ca ca.
Phi Hồ nghe thấy tên này chợt đơ người môi mím chặt không nói, Tiểu Mai lại nghẹn ngào nói: “Huynh chính là A Lực ca ca có đúng không?" “Cô nương nhận nhầm rồi, ta là Phi Hổ không phải A Lực" Phi Hồ hít sâu một hơi lúc này mới dám mở miệng nói,
Tiểu Mai lại không buông tha nói: “Ta khẳng định không nhận nhầm, A Lực ca ca có vết bởi hình cung khuyết trên trán
Nghe vậy Phi Hồ lại nắm chặt hai tay nói: “Cô nương trên đời này người có vết bớt này cũng rất nhiều."
Tiểu Mai nghe vậy thất vọng, nàng biết hắn chính là A Lực ca ca nhưng vì sao hắn không nhận nàng? Mạc Thanh Hàn bị kéo vào trong phòng chờ mãi không thấy Hoàng Ngọc Nhi nói gì, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc người muốn nói gì với bổn vương?" "Không có gì, ta chỉ muốn nói chuyện phiếm với vương gia thôi?" Hoàng Ngọc Nhi lấy cớ, nàng kéo hắn vào đây là muốn tạo không gian riêng cho Tiểu Mai cung Phi Hồ nói chuyện nào có chuyện gì muốn nói với hắn, giờ thấy hãn nhìn mình lại có chút không tự nhiên.
“Người vì sao lại cứ nhìn Phi Hồ." Mạc Thanh Hằn không nhịn được hỏi, lúc nàng nhìn nam nhân khác không chớp mắt hắn lại vô cùng khó chịu.
"Không có nha, ta đầu có nhìn hắn." Hoàng Ngọc Nhi vờ uống trà che dấu vẻ không tự nhiên.
"Người không cần chối, bổn vương đều nhìn thấy” Thấy nàng chối cãi hắn lại tức giận, nữ nhân này dám nhìn lại không dám nhận.
"Cái đó, vương gia, ngài ghen sao?" Hoàng Ngọc Nhi đột nhiên giảo hoạt nói, mặc dù biết điều này không có khả năng nhưng nàng cũng chỉ muốn dời đi sự chú ý của hắn.
Nghe vậy tại của Mạc Thanh Hàn có chút ừng đò lại nghiêm giọng nói: "Không có "Vậy ngài để ý ta nhìn nam nhân khác làm gì?" Hoảng Ngọc Nhi lại hỏi tới, nàng thấy khuôn mặt hắn có chút rối rắm, khiến nàng có chút nghi ngờ lẽ nào hẳn đúng là ghen, nhưng lại gạt bỏ suy nghĩ này, người hắn yêu là Vương Thiên Tuyết sao có thể vì nàng mà ghen, chuyện này không có khả năng.
Mạc Thanh Hàn lại lạnh lùng nói: “Hoàng Ngọc Nhi người nên nhớ người là vương phi của bồn vương, không thể nhìn nam nhân khác trước mặt bồn vương
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy lại chống tay lên cắm mặt chứa ý cười hỏi: "Vậy vương gia, ta có thể nhìn nam nhân khác sau lưng ngài sao?" nàng "không thể.
Mạc Thanh Hàn nhanh chóng nói, giong ăn chứa tức giận, nữ nhân này còn muốn lén hắn nhìn nam nhân khác sao, nàng có biết mình đã có phụ quân rồi không.
Hoàng Ngọc Nhi trộm cười lại nói: "Vậy ý của vương gia là ta chỉ có thể nhìn ngài thôi sao?” Nàng vừa nói khuôn mặt lại từ từ kể sát mặt hắn.
Hai người mặt kế mặt, không gian yên tĩnh có thể nghe thấy hai trái tim đang đập lên rộn ràng, bốn con mắt nhìn nhau không ai rời đi, nàng có thể thấy rõ khuôn mặt của hắn, đôi mắt sắc bén, sống mũi cao thắng đôi môi mỏng quyến rũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...