Chương 27: Hòa Ly (ngược Vương gia)
Tiêu Hồng Dữ vốn tưởng rằng Thẩm Sơ Vi ở lại Hầu phủ nhiều lắm cũng chỉ một đêm.
Nhưng ai ngờ rằng suốt ba ngày liên tiếp, những cỗ kiệu vương phủ phái đến đều không thể đón người về.
Mỗi một lần, hạ nhân đều truyền lại những lời không khác nhau là mấy: “Vương phi nói còn muốn ở lại thêm mấy ngày.”
“Chưa nói ngày nào mới về sao?”
“Cái này…… Vương phi chưa nói.”
Ba ngày, rốt cuộc Tiêu Hồng Dữ mới cảm thấy đứng ngồi không yên.
Hôm nay dùng cơm trưa xong, ngay lúc không có công việc nên hắn dẫn Tiêu Sơn đến Hầu phủ.
Người gác cổng nhìn thấy hắn, vội cung kính mời vào phòng khách dùng trà, sau đó mới đi thông báo cho chủ tử.
Không lâu sau, huynh trưởng của Thẩm Sơ Vi, cũng chính là anh vợ của hắn ra đón, nói chuyện phiếm với Tiêu Hồng Dữ.
Tán gẫu vài câu,Tiêu Hồng Dữ không chịu nổi nên đi thẳng vào vấn đề: “Đại ca, Vi Nhi khỏe không? Hôm nay ta tới để đón nàng về phủ.”
“Vương gia.” Thẩm thiếu gia cười nói: “Hẳn bây giờ Tam muội đang ngủ trưa.”
“Ngủ trưa? Bổn vương nhớ rõ lúc nàng ở trong phủ thì không có thói quen này.”
“À…… Có thể bởi vì cơ thể không khỏe nên yếu ớt một chút.”
Nói đến đâu, trong lòng Tiêu Hồng Dữ xuất hiện một chút áy náy, lo lắng hỏi: “Nàng có khá hơn chưa?”
“Thái y nói, chăm sóc kỹ càng một thời gian thì sẽ tốt.”
Nói thêm vài câu nữa, Tiêu Hồng Dữ buông chung trà, cười nói: “Bổn vương uống nhiều quá rồi, đi vệ sinh một chút.”
“Người đâu, mau dẫn Vương gia……”
“Không cần phiền như vậy, bổn vương vẫn nhớ rõ nơi đó ở đâu.”
Tiêu Hồng Dữ nói, không đợi Thẩm thiếu gia nói tiếp mà nhanh chóng lắc mình vào sân.
“Vương gia……” Thẩm thiếu gia gấp đến dậm chân, đang muốn đuổi theo mà mới vừa bước được một bước đã bị Tiêu Sơn chặn lại.
“Thẩm công tử, Vương gia đi một chút sẽ về, mọi người cứ ở đây chờ đi.”
“Ai……”
Thẩm thiếu gia không tiếp tục nề hà nữa, chỉ vội vàng gọi một gã sai vặt: “Mau đi theo Vương gia, hầu hạ cho tốt.”
Lại nói sau khi Tiêu Hồng Dữ thoát thân ra khỏi phòng khách thì vẫn luôn chạy vào nội viện.
Nội lực của hắn thâm hậu, võ nghệ cao cường, cứ hễ đụng phải gã sai vặt hay nha hoàn ven đường thì đều giấu mình đi để tránh phiền toái.
Cứ như vậy, rất nhanh hắn cũng tìm được viện của Thẩm Sơ Vi.
Nơi này ở một góc trong Thẩm phủ, phía trước gần hồ, phía sau là một khu vườn hoa, cảnh sắc rất đẹp.
Tiêu Hồng Dữ nhớ rõ phòng ngủ của nàng ở lầu hai, bởi vì lầu một ẩm ướt vào mùa đông nên không phù hợp để ở.
Hiển nhiên cửa viện có hai nha hoàn, một người đang phơi nắng còn lại thì thêu khăn, Tiêu Hồng Dữ đi một vòng quanh góc tường, tìm thấy một nơi đặt chân được thì phóng lên.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sổ vào, vừa hay lại là phòng ngủ của Thẩm Sơ Vi.
Trong phòng chỉ có một nha hoàn, Tiêu Hồng Dữ nhận ra đó là Thu Lộ, hắn điểm huyệt của nàng từ phía sau, sau khi Thu Lộ chìm vào cơn mê thì mới bước đến trước giường Thẩm Sơ Vi.
Trong lớp chăn dày, nàng đang yên lặng ngủ say, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nghiêng ra ngoài, da thịt trắng hồng, trông còn đẹp hơn khi ở trong Vương Phủ.
Cách biệt ba ngày mà sống một ngày như một năm, ban đêm hắn chỉ mơ về nàng, mỗi phút mỗi giây ban ngày cũng nhớ nàng.
Hắn không ngừng nghĩ lại, vì sao ngày ấy mình lại nói những lời đáng chết đó.
Rõ ràng chuyện không như nàng nghĩ mà vì sao mình lại không giải thích rõ ràng?
Cứ im lặng ngắm nhìn nhan sắc lúc ngủ của nàng như vậy, trái tim nôn nóng nhiều ngày của hắn cuối cùng cũng chậm rãi hạ xuống.
Hắn âm thầm quyết định, chờ nàng tỉnh thì sẽ nói cho nàng tất cả, giải thích mối quan hệ thật sự giữa hắn cùng Giang thị.
Sau đó bọn họ cùng nhau về vương phủ, vứt bỏ hiềm khích, hòa hảo như lúc ban đầu.
Nghĩ nghĩ, khóe môi của Tiêu Hồng Dữ cũng không khống chế được mà lộ ra nụ cười nhạt.
Một lúc lâu sau, Tiêu Hồng Dữ ngắm nhìn như đang đói khát, đột nhiên, Thẩm Sơ Vi chau mày, lẩm bẩm nói mớ trong miệng.
“Không được…… Đừng tới đây……”
“Vi Nhi.” Trong lòng Tiêu Hồng Dữ biết nàng gặp ác mộng, vội bắt lấy cánh tay không ngừng múa may quay cuồng của nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, gia ở chỗ này.”
“A…… Cứu ta…… Thạch Đầu ca ca……”
Mấy chữ nàng phun ra từ miệng nàng, trong nháy mắt, Tiêu Hồng Dữ như chịu một trận đòn nghiêm trọng, sững lại tại chỗ.
Bàn tay nắm nàng bất giác nắm chặt, trên mặt giăng đầy mây đen.
“A!”
Thẩm Sơ Vi bị hắn bóp đau điếng trong cơn mơ, cuối cùng mới tỉnh lại từ cơn ác mộng.
Nàng mở mắt ra, sau khi thấy rõ người ở cạnh giường thì giật mình, vội dùng sức đẩy tay hắn ra.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Nàng nắm chặt lấy chăn, vẻ mặt phòng bị nhìn hắn, tựa như nhìn một người lạ lẻn vào phòng.
Dáng vẻ lo lắng này khiến Tiêu Hồng Dữ càng thêm đau đớn, hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tựa như muốn giết người.
“Thẩm, Sơ, Vi……” Hắn rít lên từng câu từng chữ tên nàng qua kẽ răng, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc hắn là ai?”
Thẩm Sơ Vi kinh ngạc một hồi: “Ai?”
“Bổn vương hỏi, tên Thạch Đầu nàng luôn miệng kêu trọng mộng đến tột cùng là ai?” Tiêu Hồng Dữ nhưng nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ “Thạch Đầu” này.
Đây là lần thứ hai hắn hỏi về người đó trước mặt nàng, lần còn lại là ở đình giữa hồ của Sở Vương phủ.
Nhìn hốc mắt của hắn như muốn nứt ra, không biết vì sao, Thẩm Sơ Vi lại không nhận được khoái cảm khi mới trả thù xong.
Có, cũng chỉ có bi ai ngày càng sâu đậm.
Nàng rũ mi, không nhìn ánh mắt lạnh đến tận xương của hắn nữa, lạnh nhạt nói: “Hắn là ai thì cũng không liên quan đến Vương gia.”
“Không liên quan đến ta ư?” Giọng điệu của Tiêu Hồng Dữ chưa bao giờ trầm thấp phẫn nộ như bây giờ, thấy nàng né tránh ánh mắt của mình thì càng cảm thấy nàng đang chột dạ, vì thế lạnh lùng nói: “Nàng là Sở Vương phi mà ta cưới hỏi đàng hoàng nhưng ngày ngày lại nhớ mãi không quên một nam nhân khác, sao lại không liên quan gì đến ta?”
“Vương gia nói sai rồi, vị trong Tử Điệp Hiên kia mới là Sở Vương phi tương lai.” Thẩm Sơ Vi lạnh lùng cười.
Nhắc đến Giang Minh Nguyệt thì Tiêu Hồng Dữ càng nhíu chặt mày.
Tuy rằng trong lòng tràn đầy ghen tuông và lửa giận nhưng hắn vẫn muốn giải thích rõ ràng với nàng: “Quan hệ giữa bổn vương cùng Nguyệt Nhi không phải như nàng nghĩ, nàng ấy……”
“Vương gia.” Thẩm Sơ Vi lạnh lùng cắt lời hắn: “Dù cho ngài có quan hệ gì với Giang Minh Nguyệt thì ta cũng không muốn biết.”
“Nàng không muốn biết?” Tiêu Hồng Dữ kinh ngạc nhìn nàng, hắn đã chuẩn bị thẳng thắn, chân thật kể lại nhưng nàng lại nói không muốn biết?
Đúng rồi, nhất định là do người kia.
Trong lòng nàng chỉ có người nọ, từ đầu đến cuối đều không có chút vị trí nào của hắn.
“Nàng vẫn nhớ tới Thạch Đầu kia phải hay không?”
“Đúng thì thế nào?”
Tiêu Hồng Dữ bị vẻ mặt thản nhiên của nàng chọc giận đến mức không thể kìm lại được, hắn nâng giọng, lạnh giọng hỏi: “Cuối cùng hắn là ai? Nếu bổn vương tra ra thân phận của hắn thì chắc chắn sẽ băm thây hắn thành nghìn khúc!”
“Hắn là ai, ngài vĩnh viễn cũng sẽ không biết.”
Thẩm Sơ Vi nói xong những lời này liền lấy một phong thư từ dưới gối ra, đưa cho hắn: “Vương gia cầm đi.”
“Đây là cái gì?” Tiêu Hồng Dữ nhìn tờ giấy mỏng manh kia, trái tim đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt.
Thẩm Sơ Vi nhìn hắn chần chờ nhận lấy, mở phong thư kia ra. Cuối cùng, đôi mắt vốn lặng sóng cũng xuất hiện vẻ bi thương.
Những lời thề ước tốt đẹp nàng chờ mong từ người đó, tới hôm nay, cuối cùng cũng đến hồi kết.
Trên tờ giấy kia, chỉ có ít ỏi vài chữ:
Thư Hòa Ly
Một năm phu thê
Hai trái tim lạnh
Ba kiếp duyên tận
Bốn mùa đã qua
Hôm nay cùng chàng
Đi đến hồi kết.
Phía dưới, ba chữ “Thẩm Sơ Vi” xinh đẹp phóng khoáng, nét mực đã khô một thời gian dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...