Chương 22: Chất Vấn
Thẩm Sơ Vi vốn tưởng rằng cuộc gặp gỡ buổi sáng chẳng qua chỉ là một nốt nhạc đệm, nhưng ai ngờ rằng tất cả chỉ mới bắt đầu.
Tối hôm nay, bởi vì tức giận trong lòng nên nàng không chờ Tiêu Hồng Dữ.
Nhưng mà vừa mới ăn hai miếng đã xảy ra chuyện.
Bên ngoài ầm ầm một trận, mỗi một người đều là mang nét hoảng sợ, vương phủ nhiễm một tầng u ám vì chạng vạng.
Thu Lộ không cần đợi Thẩm Sơ Vi giao phó thì đã tự giác ra ngoài tìm hiểu.
Không lâu sau, nàng kinh hoảng chạy về, vừa vào cửa cũng không có thời gian uống nước, thở gấp nói: “Vương phi, không hay rồi, Giang Minh Nguyệt uống thuốc độc tự sát!”
Thẩm Sơ Vi còn đang ăn chè hạt sen nấm tuyết cho bổ phổi, nghe vậy thì trượt tay, chén sứ tinh xảo kia cũng rơi theo đầu gối nàng xuống đất rồi phát ra tiếng vang chói tai.
Bình thường nàng là một người yêu sạch sẽ nhưng bây giờ giày bị canh nước làm bẩn cũng không có phản ứng gì, chỉ yên lặng nhìn Thu Lộ, cứng giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Vương phi, ta đã hỏi thử, người khác nói sau khi trở về từ vườn thì luôn nhốt mình ở trong phòng, cơm trưa cũng không ăn, nửa canh giờ trước nhóm nha hoàn phát hiện có gì đó không đúng, kêu thị vệ phá cửa vào mới phát hiện nàng ta đã uống thuốc độc.”
Thẩm Sơ Vi cảm thấy có một con rắn độc vừa trơn vừa lạnh bò qua giữa đầu, lạnh lẽo, đáng kinh, ghê tởm, khiến nàng không khỏi rùng mình.
“Thái Y viện đã cử người tới, bây giờ họ đang cấp cứu, nghe nói độc tính kia rất mạnh, tình hình này lại không tốt cho lắm. Vương phi, hẳn là bây giờ Vương gia đã trở lại, chúng ta nên đi xem thử đi!”
“Trước kia chưa bao giờ đi, bây giờ nàng vừa xảy ra chuyện mà ta liền đi, người khác còn nghĩ rằng ta có tật giật mình đâý.”
Thu Lộ đọc không đủ sách, kiến thức không bằng Thẩm Sơ Vi, nhưng cho dù ngu dốt cũng có thể cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm.
Sao lúc nãy còn rất tốt mà chỉ nói hai câu với các nàng đã xảy ra chuyện chứ?
Nàng càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Có lòng muốn khuyên Thẩm Sơ Vi giải thích một lời với Vương gia, nhưng khi nhìn đôi mắt yên lặng chất chứa bi thương của nàng thì lại không biết phải nói lên lời thế nào.
Đêm nay, không khí nặng nề vẫn luôn bao phủ khắp Toái Trúc Hiên.
Ngoại trừ Thu Lộ luôn ở bên Thẩm Sơ Vi thì những nha hoàn còn lại đã lén ra ngoài tìm hiểu, nhưng mãi đến khi tắt đèn vẫn không có một chút tin tức tốt nào cả.
Trong lòng biết đêm nay Tiêu Hồng Dữ sẽ không đến đây, bởi vì không chờ đợi nên Thẩm Sơ Vi cũng không phải đợi chờ trong giày vò, sớm đã chìm vào giấc ngủ say sưa.
Lần tiếp theo tỉnh dậy là lúc gà gáy sớm, thói quen khi lớn lên của Thẩm Sơ Vi là uống nước sau khi dậy, nàng mở nửa mắt, gọi một tiếng “Thu Lộ”.
Nhưng mà đợi hồi lâu cũng không thấy tiểu nha đầu đẩy cửa vào.
Nàng mở đôi mắt hạnh, nhíu mày tìm kiếm nhưng tầm mắt vừa mới đi được nửa đường liền bị chặn lại.
Không biết Tiêu Hồng Dữ đã tiến vào từ khi nào, cứ im phăng phắc đứng ở mép giường nhìn chằm chằm nàng.
Qua một đêm, hắn cũng không thay quần áo, vẫn là bộ sáng sớm hôm qua Thẩm Sơ Vi giúp hắn mặc khi lên triều, cổn phục màu xanh lá, hai bên thêu hoa văn hình rồng, cả cơ thể đều toát lên vẻ cao quý ngời ngời, cao quý bức người.
Nhưng mà bọng mắt màu xanh lá càng thêm rõ ràng, hoàn toàn không che giấu được. Kết hợp với đôi môi đang nhếch lên, vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến lòng người lo sợ.
Nếu là hai tháng trước, Thẩm Sơ Vi nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì sẽ thấy sợ hãi, nhưng hôm nay, nàng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Trong lòng muốn cười thì khóe môi trên mặt cũng cong một chút.
Thẩm Sơ Vi cười nhạt, nói: “Mới sáng sớm, sao Vương gia lại đến đây vậy?”
Tiêu Hồng Dữ nhìn chằm chằm vào nàng, tròng mắt là một màu đen nhánh, dày đặc đến nỗi không nhìn rõ được gì ở trong.
Sau khi hắn im lặng rất lâu mới thấp giọng nói: “Hôm qua nàng đã nói gì với Nguyệt Nhi?”
“Hôm qua sao?” Thẩm Sơ Vi tạm dừng, giống như đang nhớ lại, một lát sau, nàng cười nói: “Hôm qua thiếp thân nói rất nhiều với Giang cô nương, không biết Vương gia hỏi câu nào?”
Tiêu Hồng Dữ hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận, lạnh giọng nói: “Nàng nhớ kỹ lại một chút, rốt cuộc đã nói gì với nàng ấy? Nghĩ kỹ rồi thì nói lại không sót chữ nào cho bổn vương.”
“Một chữ cũng không sót sao?” Thẩm Sơ Vi bật cười: “Nếu thiếp thân bỏ sót thì làm sao đây? Vương gia muốn hưu ta sao? Hay là……” Nàng dừng lại một chút, châm chọc: “Giết ta, lấy mạng đền mạng?”
“Thẩm Sơ Vi!”
Tiêu Hồng Dữ hét lớn một tiếng, bất ngờ đi nhanh lại, nắm lấy phần áo trước ngực nàng rồi nhấc Thẩm Sơ Vi lên.
Sức của hắn lớn như thế, Thẩm Sơ Vi chỉ như một con kiến dưới tay hắn.
Dù vậy, nàng vẫn không sợ hãi như cũ, đôi mắt hạnh to tròn mang theo chút gì đó châm chọc, đón nhận cơn giận ngút trời của hắn.
Cũng được.
Nếu hắn muốn biết thì nàng cứ làm theo mong muốn của hắn thôi.
Cuối cùng Thẩm Sơ Vi mới mở miệng: “Thiếp thân nói với nàng rằng, tình cảm vợ chồng giữa ta và Vương gia sâu nặng, sao có thể bất hòa vì một vị khách ở nhờ được chứ? Khó khăn lắm Giang cô nương mới thoát khỏi nơi phấn son lụa là kia, tâm tư vốn nên đơn giản một chút mới đúng, trăm phương ngàn kế như thế thật sự rất mệt lòng.”
Nàng nói xong từng câu từng chữ, cơn tức giận trong mắt của Tiêu Hồng Dữ cũng nhiều thêm vài phần.
Hắn nhìn nàng, giọng nói mang theo vẻ khiếp sợ và thất vọng không che giấu được: “Quả thật là nàng! Khó trách bổn vương cứ hỏi như thế nào thì nàng ấy chỉ toàn khóc chứ không mở miệng, thì ra là do nàng ép buộc.”
Thẩm Sơ Vi cười lạnh lùng, nghe thấy Giang thị tỉnh lại thì nàng càng thêm không kiêng nể gì, nhướn mày nói: “Quả thật là có thủ đoạn! Nàng ta không mở miệng thì sao Vương gia lại biết chứ?”
“Nàng ấy không nói thì bổn vương cũng có rất nhiều cách tra hỏi nha hoàn hầu hạ nàng ấy.”
Thẩm Sơ Vi chợt nhớ ra nha hoàn bên cạnh Giang Minh Nguyệt, nữ hài kia có một khuôn mặt non nớt, vẻ mặt thật thà lương thiện nhưng lại không ngờ rằng đã bị Giang Minh Nguyệt thu mua từ lúc nào.
Có điều cũng chẳng thể trách ai được, có nha hoàn nào không ngóng trông chủ tử của mình có thể bay lên cao thành phượng hoàng, rồi sau đó theo gà chó lên trời chứ?
Giờ phút này, Thẩm Sơ Vi chỉ cảm thấy mệt, vô cùng mệt mỏi.
Mà đều vì Tiêu Hồng Dữ ở trước mắt, vì nữ nhân khác tranh giành Tiêu Hồng Dữ với nàng, nàng nhìn một cái cũng thấy dư thừa.
Nàng cụp mắt, lạnh nhạt nói: “Những gì Vương gia muốn biết đã biết được rồi, mau trở về đi, xử phạt cũng được, hưu ta cũng được, thiếp thân sẽ chịu xử lý, không một câu oán hận.”
Trên đường đi tới, Tiêu Hồng Dữ đã nghĩ tới tất cả những khả năng có thể xảy ra.
Có lẽ nàng sẽ phủ nhận, nói rằng nàng không phải như hắn nghĩ.
Lại có lẽ nàng sẽ khóc lóc kể ra những tủi thân của mình để hắn mềm lòng.
Nhưng Tiêu Hồng Dữ hoàn toàn không ngờ rằng nàng lại nhận tội dễ như trở bàn tay như thế.
Thậm chí còn…... chủ động đề nghị hắn hưu phi.
Dưới cơn thịnh nộ, đột nhiên hắn có một suy nghĩ điên cuồng.
Có phải nàng đã sớm mong rời xa hắn, cao chạy xa bay với tên “Thạch Đầu” đó đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...