Chương 18: Cầu Xin, Đã Đổi Thay
Đào mắt liền tới ngày hứa hẹn, sáng sớm, Thẩm Sơ Vi còn đang ngủ say thì bị Tiêu Hồng Dữ đánh thức.
Hắn đưa một bộ y phục màu xanh biếc đến trước mặt nàng, cười nói: “Hôm nay mặc bộ này đi.”
Thẩm Sơ Vi nhìn lên, chỉ thấy trong tay hắn là một bộ quần áo mới được cắt may chuyên nghiệp, màu sắc vô cùng đẹp, tựa như một hồ nước trong xanh lóng lánh, chỗ tay áo và làn váy đều thêu hoa hợp hoan, lịch sự tao nhã xuất trần.
Thẩm Sơ Vi mặc vào dưới sự giúp đỡ của Thu Lộ, Tiêu Hồng Dữ liên tục tán thưởng: “Rất đẹp!”
Trước khi ra ngoài, hắn cũng đổi một bộ quần áo bình thường màu xanh ngọc, tuy chất liệu tinh xảo nhưng lại giản dị hơn nhiều so với quần áo thân vương bình thường.
Hai người cùng đi ra tới kiệu mềm, Tiêu Hồng Dữ đặt tay nàng lên đầu gối, cười hỏi: “Hôm nay chúng ta mặc đồ giống như một đôi nhỉ?”
Thẩm Sơ Vi nghe vậy, nhìn lên người cả hai.
Lúc nãy còn chưa biết, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện quần áo của hai người một bộ xanh ngọc, một bộ xanh da trời, chất liệu như nhau, hoa văn giống y hệt nhau, thì ra đúng là một bộ.
Nghĩ lại cũng khó cho hắn, có thể nghĩ ra được mấy việc linh tinh này.
Trong lòng Thẩm Sơ Vi xuất hiện cảm xúc ngọt ngào, nàng xấu hổ đổi đề tài mà hỏi hắn: “Vương gia, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”
“Hừm, đầu tiên mua trang sức và phấn son cho nàng, nếu còn sớm thì chúng ta đến chùa Bàn Nhược một chuyến.”
Cái tên chùa Bàn Nhược quen thuộc này truyền vào trong tai, Thẩm Sơ Vi lập tức nghĩ đến chuyện bị thương năm ấy, cùng với…… con người ở nơi sâu thẳm trong ký ức.
Nàng gượng cười nói: “Hôm nay không phải mùng một hay mười lăm, đến chùa làm gì?”
Tiêu Hồng Dữ vẫn chưa phát hiện sự khác thường của nàng, ánh mắt của hắn nhìn nàng sâu sắc, dịu dàng nói: “Còn nữa, nàng đã gả vào vương phủ hơn một năm rồi, cũng đến lúc phải sinh con. Vì vậy cầu xin ở chùa Quan Âm Bồ Tát là linh nghiệm nhất, chúng ta đến cúng bái, nói không chừng hai ngày nữa sẽ có ngay.”
Trái tim của Thẩm Sơ Vi lập tức đập kịch liệt. Theo lý, gả chồng đã hơn một năm, nàng sớm phải sinh một đứa con rồi. Là do lúc trước vẫn luôn bị lạnh nhạt, không có cơ hội.
Mà cha mẹ chồng của nàng lại luôn ở trong cung, bình thường không gặp nhau cho nên cũng không có ai xen vào việc này, nàng cũng vứt ra sau đầu.
Không ngờ rằng lại bị Tiêu Hồng Dữ nhắc đến.
Mặt của nàng lập tức đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Việc này vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi.”
Tiêu Hồng Dữ cười khẽ, ôm nàng vào trong lồng ngực: “Thật ra bổn vương cũng không vội, có điều hôm qua nhìn thấy công chúa nhỏ của hoàng huynh trong cung, thật sự là ngọc tuyết đáng yêu, trắng trẻo mềm mại. Ta liền nghĩ nếu chúng ta sinh một công chúa, chắc chắn sẽ ngoan hơn chất nữ của ta gấp mười lần.”
Thẩm Sơ Vi bật cười, nào có ai như hắn, mới vừa khen con người ta đẹp, chớp mắt thì lại hạ người ta xuống.
Có điều… con sao?
Dung mạo của hai người bọn họ đều không tệ, nếu sinh một đứa con, dù mang giới tính nào thì chắc hẳn sẽ rất dễ nhìn nhỉ?
Khóe môi của nàng không khỏi hiện lên nét cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng trong vô thức.
Trước đây Thẩm Sơ Vi chưa từng đi dạo bên ngoài với bất kỳ nam tử nào, cho nên cũng không hiểu được nam nhân mua đồ lại điên cuồng như vậy.
Đầu tiên bọn họ đến cửa hàng châu báu lớn nhất kinh thành, chủ cửa hàng là người tinh mắt, vừa thấy Tiêu Hồng Dữ và Thẩm Sơ Vi tràn đầy khí chất thì liền mời hai người họ lên lầu thong thả uống trà, sau đó lại dâng bảo vật trấn thủ lên cho họ chọn lựa.
Dù là vật tốt nhất trong cửa hàng nhưng lại chênh lệch so với đồ trong cung.
Có điều khó có được chính là, phụ kiện trang sức trong cung đều đẹp đẽ quý phái, mà phần lớn món cửa hàng này bán đều có nguồn gốc từ các thợ thủ công dân gian, vẫn có một chút độc đáo thú vị.
Thẩm Sơ Vi thử một đôi khuyên tai xanh biếc, một chiếc trâm được chạm rỗng thành hoa tịnh đế liên (*), một chiếc vòng tay bạch ngọc, vốn cũng không có ý muốn mua, trang sức của hồi môn của nàng rất nhiều, rất nhiều thứ vẫn chưa từng dùng, nhưng ai biết rằng một lát sau, Tiêu Hồng Dữ đã mua hết tất cả những món nàng thử và vài món khác về.
(*) Tịnh đế liên: loài hoa sen có hai đóa hoa mọc cùng một gốc
Không chỉ như thế, son phấn hợp thời, son dưỡng môi, vải dệt các màu, hắn đều chọn cho nàng rất nhiều, sau đó sai người đứa về Sở Vương phủ.
“Vương gia, nhiều quá.” Thẩm Sơ Vi ngăn cản hắn.
“Mua đồ cho nữ nhân của mình, bổn vương rất vui.” Tiêu Hồng Dữ nói như đúng rồi.
Thẩm Sơ Vi bất đắc dĩ lắc đầu, cũng chỉ có thể mặc kệ hắn.
May mắn trong phủ không có mẹ chồng, bằng không chắc chắn sẽ nói con dâu là nàng quá phung phí.
Cơm trưa là đến chùa Bàn Nhược dùng đồ chay, nghe nói Sở Vương đến, đại sư trụ trì Liễu Không đã sớm chờ đợi nghênh đón bên ngoài chùa.
Hắn làm lễ với Tiêu Hồng Dữ, khi nhìn thấy Thẩm Sơ Vi bên cạnh hắn, niệm Phật, cười nói: “Sở Vương phi, đã lâu không gặp, bệnh cũ của ngài đã tốt lên chưa?”
Thẩm Sơ Vi chưa từng nghĩ đã qua nhiều năm như vậy mà hắn còn nhớ rõ chuyện ngày xưa, hơi liếc về bên cạnh theo bản năng, chỉ thấy Tiêu Hồng Dữ đang nhìn nàng như suy tư chuyện gì.
Nàng ổn định tinh thần, như không có việc gì mà cười: “Đa tạ đại sư nhớ mong, sớm đã hết hẳn rồi.”
“Vậy thì tốt, mời hai vị vào trong.”
Hai người đi vào sân sau chùa với Tiêu Sơn và Thu Lộ, bọn thị vệ còn lại thì nghỉ lại ở sân trước.
Dọc theo đường đi, khắp nơi đều là cảnh đẹp.
Cây bạch quả cao lớn cao tận trời, dưới gốc là một vòng hoa tươi quấn quanh, có khuynh hướng tôn nhau lên.
Tiêu Hồng Dữ dắt Thẩm Sơ Vi, cố tình đi chậm hơn người phía trước vài bước, tới gần tai nàng rồi nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi đại sư nói chuyện gì với nàng vậy? Bệnh cũ gì?”
“Hừm.” Thẩm Sơ Vi lạnh nhạt nói: “Năm chín tuổi ta tới đây chay tịnh với nương, bởi vì ham chơi nên chạy ra ngoài, kết quả gặp nạn trong núi khiến chân bị thương.”
Tiêu Hồng Dữ nghe vậy, trên mặt xuất hiện một tia lo lắng, nói: “Tiểu hài tử ra ngoài một mình đúng là nên để ý một chút.”
Dứt lời, lại liếc mắt đánh giá nàng một cái, cười nói: “Thì ra lúc nhỏ tuổi Vi Nhi lại bướng bỉnh như vậy, không giống bây giờ……”
Mấy ngày nay Thẩm Sơ Vi thân thiết hơn không ít với hắn, khi bị hắn làm tàn nhẫn trên giường, cũng hay không màng trên dưới mà gọi thẳng tên thật, nghe vậy lập tức cười: “Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì trầm tĩnh hơn rồi.”
Nửa canh giờ sau, hai người dùng cơm xong, Thẩm Sơ Vi đột nhiên nhớ tới lời nói của mẫu thân lúc còn nhỏ, vội nói: “Nếu không thì đến vào ngày khác đi? Lạy Bồ Tát thì phải đến vào sáng sớm, bây giờ đã qua giờ Ngọ, sợ rằng Bồ Tát sẽ trách tội.”
Khi nàng nói lời này thì rất nghiêm trang, vẻ mặt lo lắng.
Tiêu Hồng Dữ đột nhiên sung sướng trong lòng, nàng để ý chuyện cúng xin như thế thì có phải nàng cũng chờ đợi sớm ngày có thai hay không.
Vì thế hắn nhướn mày cười nói: “Lòng thành ắt linh, chúng ta có tâm mà đến đã đủ rồi. Nếu nàng lo lắng thì lát nữa bổn vương sẽ thêm một ngàn lượng nhang đèn làm thành ý, nàng xem thế có được không?”
“Vậy cứ làm theo Vương gia đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...