Chuyện sáng hôm sau như thế nào mọi người cũng có thể đoán được. Về phía người Bạch gia vốn tội chứng rành rành không thể đối chất liền bị định tội rồi áp giải lên Hình bộ, tạm giam để chờ đến ngày luận tội từng người mà có hình phạt thích đáng, thực ra mọi chuyện cũng có thể thẩm án rồi dụng án ngay tại Tùy Châu này, nhưng hiện tại tri phủ Bành Tiệp lại dính phải án tham ô, không thể đứng ra chủ trì việc thẩm án được. Mặc dù Dạ Phong Thần là vương gia nhưng hắn cũng không có quyền hành trong chuyện này, luật lệ Cảnh Thiên quốc vốn rất nghiêm không thể tùy tiện dùng hoàng quyền để định trạng được.
Hai ngày sau, 200 Hoàng Kim giáp nhận lệnh áp giải đám người Bạch gia lên đường. Đến lúc đoàn tiếp giải Bạch gia đã khuất bóng thì thánh chỉ được gấp rút gửi đến từ kinh thành do chính tay Cảnh đế ban ra cũng tới nơi, lúc đó hai người Dạ Phong Thuần và Vân Minh còn đương định sẽ đi đến Phong Châu ngay hay không thì đã thấy Triệu công công tổng quản nội thị giám luôn túc trực bên người hoàng thượng vừa thở vừa hì hục đọc thánh chỉ.
" Phụng Thiên Thừa Vận Cảnh đế chiếu viết. Đương triều Tam Vương gia Dạ Phong Thần, lâu nay thụ sủng hoàng ân, nhưng lại chưa có cống hiến, nay nương theo sự định ở Tùy Châu, Trẫm liền thụ phong Khâm sai, lấy Long phi kiếm làm quan uy, lấy Tử Long Tùy Ngọc là mệnh phù, thay mặt trẫm theo dõi sự vụ các châu thành, sáu tháng sau trở lại kinh thành phụng mệnh. Khâm thử!!"
Lão thái giám chính là cười cười đem thánh chỉ bỏ vào tay Dạ Phong Thần, thái độ thân thiết có thừa, sau đó chỉ cười cười nói câu cáo từ vương gia rồi lại lên xe ngựa xa hoa trở lại kinh thành.
Nhìn bộ dáng thụ sủng nhược kinh của hắn, Vân Minh lại khó kiềm được một tia tiếu ý. Lão hoàng đế này cũng thật là nóng vội, nếu trước đây y còn nghi ngờ nguyên nhân lão lại cưng chiều hắn một cách công khai như vậy, bây giờ e là nguyên nhân chính là do thực tâm là vậy. Cách làm của Cảnh đế đúng là có một không hai à nha, chỉ sợ như mọi người đồn thổi, không phải Tam vương gia một mực tuyên truyền cái danh bao cỏ thì người ta thực sự nghĩ đến một ngày ngôi hoàng đế cũng sẽ rơi trên đầu hắn.
Bình thường đế vương công khai yêu thích một hoàng tử nào, điều đó có thể có hai khả năng, mục đích thứ nhất là mong muốn quyền thần đều sẽ chú ý đến hắn còn tự biết kết giao với hắn để sau này dù có xảy ra mâu thuẫn tranh chấp giữa các hoàng tử lúc Hoàng đế băng hà, thì phe phái của hoàng tử đó cũng sẽ mạnh hơn các phe còn lại. Nhưng nếu xét về lí do thứ hai, chính là muốn phe phái của các hoàng tử còn lại nhầm vào người này mà liên tục công kích, thậm chí ám sát để phòng trừ hậu hoạn. Nay trên Triều, phe phái Tuyên Vương là Tứ vương gia - Dạ Tuyên Phong, và phe phái của Lăng vương là Thất vương gia - Dạ Vong Lăng là đương cạnh tranh gay gắt.
Cảnh đế có tất thảy bảy người con, có bảy vị hoàng tử, trong đó có Thái tử hiện thời là Dạ Kỳ Đàm, là một kẻ đoạn tụ, thường xuyên ra vào nam quán thâu hoan đoạt ái, chuyện lộ liễu, nhưng Cảnh đế lại mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng không thấy hạ bệ hắn ta. Dạ Chính Minh nhị hoàng tử thuở thiếu niên vốn chịu đả kích không nhỏ nên xuất gia từ sớm. Dạ Phong Thần vốn không màng chính sự từ nhỏ đã không ở hoàng thành, thích tiêu dao thiên hạ. Dạ Tuyên Phong là con của công chúa Ngạo Miên quốc, Thục phi. Xuất thân phụ bằng tử quý là người được đám triều thần đặc biệt chú ý. Vốn trong số các hoàng tử khác là hơn người phong thái cũng đĩnh đạt đường hoàng là người được kì vọng nhiều nhất.
Còn các vương gia khác, Dạ Tĩnh Bạch là một người ham mê kỳ phổ suốt ngày chỉ biết đánh cờ, đàm luận về cờ, cũng là một kỳ thủ có tiếng , nhưng nói đến chuyện chính sự thì hắn chối hết lần này đến lần khác. Còn lại là Dạ Minh Nhật , nghe đồn hắn là ma ốm từ nhỏ đã không đứng dậy nổi, lại nói trong người hắn có muôn thứ bệnh, có lần hoàng thượng có ý định tứ hôn cho hắn với một tiểu thư khuê tú, nhà nàng ta liền khóc ròng ba ngày ba đêm, hắn cũng đành xin từ hôn. Và Dạ Vong Lăng, là một trong những người có thể tranh ngai vàng với Tuyên vương, mẫu thân xuất thân là Phổ Miên đương triều Quận chúa, con gái của Diệp Luật vương gia, thân phận cũng rất cao quý, nhưng so về tài trí hắn ta vẫn thua Dạ Tuyên Phong một bậc, thời thế đảo điên mọi chuyện cũng có thể xảy ra.
Dụng tâm lương khổ của Cảnh đế lên đứa con Dạ Phong Thần này đúng là chỉ có bậc phụ thân mới hiểu, mặc dù sủng ái hắn một cách công khai vô pháp vô thiên nhưng lại âm thầm lót đường sẳn cho hắn đến ngôi hoàng đế. Nhưng lão cũng biết, nếu không dạy con một cách nghiêm khắc thì sau này không thể luyện ra một đấng minh quân được, cho nên ngay từ đầu lão đã đẩy hắn ra đầu sóng ngọn gió, chịu sự tấn công của các phe phái khác trong triều sau đó ngay lúc khó khăn nhất lại xuất hiện cứu hắn.
Nhưng đó là chuyện hắn trước 4 tuổi, ngay sau khi biết chuyện hắn có nghi ngờ vụ án Nghiên Phi, lão trăm tính vạn tính lại không đoán được, hắn lại quyết tuyệt rời đi như vậy. Ban đầu lão gấp đến kiến bò lên chảo, nhưng mà người mang hắn đi lão lại không cách nào tìm ra được, nếu không phải là đến năm ngày sau đó hắn mới gửi phong thư báo tin bình an đến thì lão đã vội điều động Cấm vệ quân đi tìm rồi, bây giờ đã 12 năm sau, hắn vẫn bình an vô sự, mà lối sủng nhi của lão càng lúc càng vô pháp vô thiên. (Tác giả:... )
Hiện tại, thánh chỉ này đã đến tay, chỉ cần động não suy nghĩ một chút cũng biết dự tính của Cảnh đế, lão chính là muốn Dạ Phong Thần lập chút công danh thành tựu sau đó khi trở về Thiên Kinh liền dễ dàng hạ bệ Thái Tử sau đó luận công ban tước, cho hắn ngồi vào ngai vị đó, đến lúc đó, phe cánh của Tuyên Vương và Lăng vương cũng tự biết gió chiều nào theo chiều đó mà kết thân với hắn, lão chỉ còn thuận nước đẩy thuyền đến lúc băng hà, hắn sẽ lên ngôi hoàng đế. Ngay cả Vân Minh cũng không khỏi nhếch môi cười, tư duy Cảnh đế đúng là ngay thẳng. " Phong huynh, Cảnh đế có lòng, huynh đừng từ chối." Huống hồ có thánh chỉ trong tay muốn hành sự thế nào cũng dễ dàng hơn rồi.
Thánh chỉ đã trong tay rồi, Dạ Phong Thần hắn còn có thể thế nào, nhưng sợ là phụ hoàng một lòng muốn nhường ngôi hắn lại không thể không tránh được. Chuyện Nghiên vốn chẳng rõ ràng, hắn biết trong lòng phụ hoàng sợ là đã có đáp án, nhưng mà người lại không thể xử trí kẻ đó được, chỉ e là do nghi ngại xuất thân, người là hoàng đế, mà còn không có quyền sinh sát kẻ giết đi người trong tâm mình, thì làm hoàng đế có ý nghĩa gì. Nhưng đến khi tận tay Cảnh đế dẫn hắn đến sự thật, có lẽ hắn sẽ không từ chối tình phụ tử này nữa. " Phụ hoàng có lòng nhưng ta khó toại."
Sáng sớm hôm sau, sau khi hai người đến Tề phủ, phủ đệ trước đây của Tề gia, trước bị Bạch Bưu cướp đi bây giờ hoàn chủ cũ, Tề Mạnh dù gì cũng là nhi tử duy nhất còn lại của gia, nên hiện tại hắn là đương gia chủ quản. Hai người đến cũng không bước vào cửa phủ, chỉ là chuyển với hắn vài lời. Lại thấy hắn có chí lên kinh ứng thí, liền cảm thấy hắn rất có tiền đồ liền hẹn ngày tái ngộ ở Thiên Kinh. Vân Minh cũng sẵn tiện gởi một lọ thuốc thoa, giúp cho vết thương của Tiểu Thanh cô nương sớm bình phục hoàn toàn, rồi cũng im hơi lặng tiếng rời thành.
Bước ra khỏi cổng thành là một mảng phong cảnh cây cối xanh tươi, không khí mát mẻ trong lành. Đường đến Phong châu còn đi mất năm ngày, hai người cũng không vội vừa đi vừa tản bộ, tận hưởng không khí trong lành mát mẻ. Thỉnh thoảng lại có cái nhã hứng nói chuyện một chút, thời gian thấy vậy mà thật nhanh. Sắc trời cũng dần tối , hai người nhìn nhau liền biết hôm nay dù muốn dù không cũng phải ngủ lại trong rừng, mà trên thực tế Vân Minh lại thích như thế. Phong Thần dùng khinh công dõi mắt khắp bốn phương tám hướng, không nhìn thấy bất kỳ một thành trấn nhỏ nào, cũng đành tìm một nơi thoải mái nghỉ ngơi trước.
Cách chính lộ không xa là một mảng sơn thủy hữu tình. Xa xa là một thác nước trắng xóa nhiễm hồng trong ánh nắng chiều như một dãi lụa hồng sắc, đổ ầm ầm, trắng xóa xuống một cái hồ nhỏ nước trong vắt in rõ màu trời bên dưới, trong làn nước dao động cơ hồ có thể nhìn thấy từng đàn cá đang tung bơi lội, hai bên là hai triền cỏ xanh rờn, chỉ là bước qua vài bụi cây trước mắt liền hiện ra khung cảnh xinh đẹp của núi non, muôn vật lại đắm chìm trong ráng chiều ấm áp êm ả, có chút thơ mộng của thi nhân. Vân Minh chợt nhớ đến bài thơ Vọng Lư Sơn Bộc Bố của Lý Bạch. Khóe môi cũng hơi câu câu lên, dựa vào thi phong mà nhẩm ra một bài thơ khác.
" Nhật tịch dương quang hóa hồng thiên,
Dao khan hạ thủy thạnh bạch yên,
Thanh thanh tại cảnh trung nhật tận.
Thực há nhân tâm bất kinh thần?" (*)
Lúc ngâm thơ, y quay mặt ra trước gió, làm cho vài sợi tóc mai của y khẽ phất phơ, lay động, cùng phối với dung mạo lúc xuất thần và khí chất tựa tiên nhân của mình, càng khiến cho người ta có cảm giác không chân thật, tựa như một khoảnh khắc thôi thì y sẽ vỡ vụn và tan biến, giống như bậc tiên nhân phút chốc thăng thiên.
Không hiểu vì sao, Dạ Phong Thần lại có chút hít thở không thông. “ Thơ hay. Bây giờ đệ cứ ở đây đi, ta đi tìm một vài con thú về làm bữa tối trước.” nói rồi nhẹ nhàng đạp chân, bóng dáng trong phút chốc đã vút đi xa, đến khi chỉ còn là một chấm đen trên bầu trời. Bộ dáng biến mất nhanh hơn cơn gió này của hắn này giống như đang trốn chạy cái gì đó. Một cái gì đó khó nắm bắt.
Nhìn theo hướng hắn đi, Vân Minh cũng không định đợi đến lúc hắn quay về, y cảm thấy dường như hắn luôn có ý bảo hộ mình, có lẽ là vì y không biết võ công nên lần trước hắn cũng không bắt y ra mặt, chỉ là y cũng có một chút công phu không cần dùng huyền lực để phòng thân được, rõ ràng hắn không nhất thiết phải làm vây. Có chút rối rắm không hiểu, y phiền lòng dời bước chân đi thử dò vào trong rừng nhặt một ít củi dù sao cũng cần có lửa thì mới có nấu chín đồ ăn được, sẵn tiện tìm một vài loại cây rừng làm nguyên liệu cho bữa tối. Đi loanh quanh một hồi, vô thức đã đi sâu vào trong rừng. Trời chiều cũng dần tắt lịm, nhưng đối với người như lại hoàn toàn có thể nhìn rõ ràng. Bất chợt “ Ó ó....” Một tiếng hùng điêu kinh thiên động địa vang lên, chim chóc vốn giờ này đã quay về tổ dường như kinh hãi mà bay tán loạn. Nơi y đang đứng có thể là cách đó không xa cho nên mặt đất cũng cơ hồ bị lay động, run lên nhè nhẹ. Vân Minh hơi kinh ngạc, ngoái ngoái lỗ tai đinh đinh, cơ hồ phát hiện ra trong tiếng hùng điêu đó có vài tia đuối sức, dường như là trút toàn bộ hơi sức vào trong đó , nàng lần theo tiếng kêu của nó đi được thêm khoảng chưa đầy một khắc liền , nhìn thấy...
(*) Thơ chính chủ. ( Tạm biên lại: Mặt trời xuống núi trời hóa đỏ/ Thác đổ ầm ầm khói trắng tỏa/ Dưới trời một rạng cỏ xanh/ Phải người vừa thấy liền nhanh giật mình? )
Tác giả: Thi phú có hạn bỏ qua cho, bỏ qua cho.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...