Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi


Đêm muộn, một bóng người cuồng ngạo từ trong phòng Tô Khả Nhi đi ra, ánh đèn lồng chiếu vào thân người trong cẩm bào tràn đầy sự giận giữ, bóng người đó bước đi thật nhanh, trong đầu Tiêu Thương chỉ tràn ngập một câu nói, "Được, tôi gả, nhưng tôi chỉ gả ột người, Mạc Dạ Ly...Mạc Dạ Ly...Tôi chỉ gả ột người..."
Tức giận tràn ngập trong lòng, nữ nhân chết tiệt này, dám ở trước mặt hắn lên tiếng tuyên bố gả cho tên đó. Cô ta gây rắc rối còn chưa đủ hay sao? Cảm giác men say làm lý trí hắn suýt không khống chế được mình chỉ muốn lập tức giết chết nữ nhân này, hắn chỉ có thể bỏ đi, bằng không hắn sẽ không biết bản thân hắn sẽ gây ra hành động gì với cô ta, hắn cũng không thể đoán được.

Tô Khả Nhi bị bỏ lại trong phòng, đến lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn, kêu thầm, tên này bị thần kinh hay sao ý! Cô chỉ nói một câu là gả cho Mạc Dạ Ly thôi, hắn cần gì phải bỏ mặc mà bỏ đi như thế không? Hơn nữa, hình như anh ta vô cùng tức giận. Vì sao chứ? Mặc kệ vậy, chuyện này để sau hãy nói.
Tiêu Thương đi tới Đông viện, trong phòng hắn lúc này ánh nến đỏ sáng rực, suýt chút nữa thì hắn quên, đêm nay là đêm động phòng của hắn, còn ở trong phòng là thê tử đang chờ hắn, nghĩ tới đây, hắn tự nhếch nụ cười châm biếm, lần đại hôn này, hắn không có chút vui sướng, chỉ có khoái ý vì trả thù, suy cho cùng, Tiêu Thương hắn là người lãnh huyết, bất kể dùng thủ đoạn gì để đoạt được người với mục đích chỉ là để trả thù, ngay cả hôn nhân đại sự của mình cũng chỉ là một kế hoạch mà thôi.
Đẩy cửa vào, phòng hỉ rộng lớn, bốn bề cửa sổ dán đầy vải đỏ, ở ngay giữa là một chữ hỉ rất to, một sự yên lặng trào lên như nhạo báng, còn đôi cây nến đỏ cũng đã cháy sắp hết, có vẻ như sự yên lặng này nói rằng tân lang trở về muộn, còn trên giường là một dáng người nhỏ bé yếu ớt vẫn ngồi im, chỉ có đôi bàn tay nắm chặt lại thể hiện tân nương đang vô cùng lo lắng bất an.
Cử động nhỏ này đều lọt vào tầm mắt của Tiêu Thương, chẳng hiểu vì sao, nỗi giận giữ lại bùng lên, trong tâm trí hắn, hắn nhớ đến sự miễn cưỡng của nàng, khóe môi hắn lại nhếch lên giễu cợt, hắn vẫn không quên, hắn đã đoạt được nữ nhân của Mạc Dạ Ly, Mạc Dạ Ly, vì sao đêm nay có hai nữ nhân đều đều chỉ nghĩ đến một người, thật sự mỉa mai đối với một hôn nhân đầy tính toán.
"Vương gia." Tề Tú Viện nghe được tiếng bước chân,chầm chậm chờ được vén chiếc khăn hỉ lên, khẽ thở nhẹ một tiếng, đôi mắt thanh tú có chút e ngại, nàng biết, từ đêm nay trở đi, nàng sắp là người của hắn rồi.
Tiêu Thương đang tức giận trong lòng bị tiếng gọi làm bừng tỉnh, hắn đứng yên tại chỗ, một luồng lực bắn tới nhanh như chớp, chiếc khăn hỉ tung lên hé lộ ra một gương mặt tuyệt thế vô song cùng với cặp mắt ngỡ ngàng, Tề Tú Viện bị tình huống bất ngờ đó làm cho giật mình chưa kịp che giấu thần sắc hoảng loạn trên mặt, nàng khẽ cụp mắt xuống, đối diện với tình huống kế tiếp, biểu hiện của nàng càng lộ vẻ lo lắng bất an nhiều hơn, lúc ngồi một mình trong căn phòng vắng vẻ, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng, nàng biết, sau này, nàng nên nghĩ đến phu quân nhiều hơn, nhưng rất khó, trong đầu nàng chỉ toàn hình ảnh của người kia, hôn sự này từ đầu đến cuối cũng không phải là mong muốn của nàng, đều là nàng chấp nhận sắp xếp của nhiều người, hôm này là lúc kết thúc mối tình đó, ngay cả một tia mong đợi cuối cùng của nàng cũng vụt tắt.

Nhìn khuôn mặt mỹ lệ đó, Tiêu Thương trong khoảnh khắc giật mình, một Tề Tú Viện diễm lệ đẹp kinh tâm động phách, đẹp tuyệt thế thoát tuc chợt tiêu tan, trong lúc này bộ dạng nàng đầy lo lắng càng vô tình làm tăng sự phẫn nộ của Tiêu Thương, vì sao nàng lại sợ? Sợ ..." Vì sao? Trong lòng nàng còn nhớ đến người kia phải không? Hắn nheo mắt lại bước nhanh tới, không một chút thương tiếc đẩy Tề Tú Viện ngã xuống giường, hai tay suồng sã nắn bóp xung quanh, đôi môi đoạt lấy hơi thở của nàng, cơ thể tráng kiện đè xuống, hắn muốn chiếm lấy, hắn muốn tuyên cáo chiến lợi phẩm của hắn, hắn muốn thể xác và tinh thần nàng đều thuộc về hắn.
Nhưng đúng lúc này, những giọt nước mặt lành lạnh chảy xuống chạm vào tuấn nhan hắn, lập tức toàn thân hắn cứng đờ, hắn ngẩng đầu lên, Tề Tú Viện tóc rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt khép chặt, đôi môi đỏ ửng gần bật mấu, trên mặt tràn ngập sự từ chối và oan ức, Tiêu Thương cảm thấy sự hung hãn vừa rồi bị dập tắt hết, nỗi hổ thẹn tràn ngập lòng hắn, hắn đứng lên hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, phía sau, bàn tay mảnh khảnh của Tề Tú Viện túm chặt lấy chiếc ga giường, cả người run rẩy khóc nức lên...
Trong thư phòng giá lạnh cùng tâm trạng với chủ nhân, trên bàn đặt một bình rượu, buồn cười chính là trong lúc này người đàn ông trong phòng lại không hề say, mà tỉnh táo nhiều hơn, tất cả đêm nay đều trở thành trào phúng cho sự thất bại của hắn, thì ra hắn nỗ lực đoạt thứ gì đó, nhưng cũng không phải hắn muốn là được, hắn vận dụng đầu óc để đoạt tất cả, đối với Mạc Dạ Ly mà nói cũng dễ như trở bàn tay, đêm nay của hắn, thua người tức là thua trận, thì ra Tiêu Thương hắn cũng có một đêm buồn cười như thế, hôn lễ náo động khắp nới đối với hắn mà nói chỉ là một trò cười mà thôi...

Khóe môi hắn nhếch lên có một tia cô độc, trong đầu hỗn loạn, đúng lúc này một giọng nói kiên định, tôi phải gả cho Mạc Dạ Ly...Ngay cả nữ nhân bên người hắn tâm cũng hướng về người kia, vì sao đều là Mạc Dạ Ly? Ý cười tàn khốc bò lên khóe miệng. hắn sẽ không gả Tô Khả Nhi cho Mạc Hạ Ly, đối với hắn mà nói, chỉ cần gì đó thuộc về Mạc Dạ Lu, hắn sẽ hủy hết.
Trong phủ tướng quân, một bóng người đứng trước song cửa sổ, trong mắt Mạc Dạ Ly khó có thể che giấu sự lo lắng, đêm nay là ngày lành của Tề Tú Viện, mà trong đầu hắn cũng là một hình ảnh ngây ngốc trên bàn rượu, đôi mắt lanh lợi, dáng cười giảo hoạt của nàng, nàng bị Tiêu Thương không chút thương tiếc lôi ra khỏi yến tiệc, lo lắng, lúc này hắn cũng không có năng lực để giúp nàng, câu nói đã từng hơn một lần vang bên tai, Tiêu Thương là một người hiếu chiến tranh cường, chỉ vì trên chiến trường thiếu nợ hắn, mọi việc Mạc phủ phải nhường một bước, cho nên, hắn đã nhượng bộ ngay cả với tình cảm của mình.
Hắn tự than thở, Mạc Dạ Ly, ngươi đã vô tình buông tay nữ nhân mà người yêu, lẽ nào ngay cả dũng khí một lần vì hạnh phúc của mình mà cũng không có ư? Nghĩ đến đó, trong đôi mắt ôn hòa biến đổi liên tục, có đấu tranh, có ẩn nhẫn, có mẫu thuẫn, cuối cùng, chỉ có sự kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui