Đang cùng Tề Tú Viện trò chuyện rất vui vẻ thì một bóng người điềm đạm tiến đến, một giọng nói trầm thấp khó đoán thái độ vang lên: 'Muội đã đến rồi?"
Giọng nói đó cắt đứt Tô Khả Nhi đang nói chuyện cao hứng bừng bừng, hai khuôn mặt xinh đẹp cùng ngẩng lên, một người thì dịu dàng, một người thì tỏ ra không hài lòng, tỏ rõ sự bực bội khi đang nói chuyện cao hứng thì bị người khác xen vào cắt ngang, nhưng Tô Khả Nhi rất thức thời, quay lại cười với Tề Tú Viện: "Không phiền hai người nữa, tôi đi trước."
Lúc đi ngang qua Tiêu Thương, Tô Khả Nhi ngếch mặt lên không thèm nhìn, cũng đừng nói là phải hành lễ chào hỏi với tên đàn ông này, hành động này làm cho Tiêu Thương khẽ chau mày không bằng lòng, bởi vì Tô Khả Nhi vẫn vô lễ như vậy khiến hắn không biết còn kiên trì như lời hắn nói không, hết lần này tới lần khác nàng vẫn luôn ngang bướng như vậy. Tề Tú Viện thanh thoát đi tới trước mặt hắn, hơi cúi người hành lễ: "Viện nhi tham kiến Vương gia."
Tiêu Thương dùng tay khẽ nâng hai vai nhỏ bé yếu ớt của Tề Tú Viện lên, ôn hòa nói: "Không cần đa lễ." Đối với Tề Tú Viện, chỉ sợ Tiêu Thương cũng hoàn toàn không biết được tình cảm của bản thân mình, là yêu hay quý mến? Một vẻ đẹp như thế, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ yêu thích, thế nhưng, là do quý mến từ trước, càng khiến hắn ..
Làn da chạm vào nhau làm cho Tề Tú Viện xấu hổ, ánh mắt rực lửa của hắn khiến nàng càng mất tự nhiên, hai gò má ửng đỏ, Tiêu Thương cười không buông vai nàng ra, mà còn nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng đi tới trước bàn, hành động đó khiến cho trái tim Tề Tú Viện đập loạn nhịp, nàng nhất thời không biết làm thế nào cho phải, xét cho cùng còn chưa thành thân, như vậy đã vượt quá khuôn phép của một nữ tử khuê phòng.
Hai người tiếp tục ngồi với nhau trò chuyện, ngoài ra cũng sơ qua về hôn lễ sắp tới, ai cũng không biết vì sao Tiêu Thương lại thay đổi ngày kết hôn. Chỉ e rằng chỉ một mình hắn biết là Mạc Dạ Ly đang từ Giang Nam quay về phủ.
Tô Khả Nhi ra khỏi phòng khách, tâm trạng vô cùng xấu, cô xoay người đi hướng ra ngoài phủ, ra bên ngoài đi dạo cũng tốt, ở lại trong phủ còn khó chịu hơn, hiện giờ cô hy vọng Mạc Dạ có thể quay về, cô hối hận vì trước đây đã không hỏi hắn, nếu không cũng sẽ biết ngày mai hắn quay về. Đương nhiên, trong ngày Tề Tú Viện thành thân cô không mong đợi hắn sẽ lộ diện.
Phố phường kinh thành rất náo nhiệt, nhà cửa san sát nối nhau, kỳ rượu đón gió bay phấp phới, tiếng rao hàng liên tục, các quán xá, tửu lâu, son phấn, tơ lụa, đao thương cung nỏ, lại thêm các văn vật đồ cổ, các đồ ăn vạt, trang sức, quả thật là không kịp nhìn. Tô Khả Nhi buồn chán đi loanh quanh mong thời gian trôi nhanh, cứ như vậy đi dạo đến trưa, lúc đi đến đầu đường thấy phía trước có rối loạn, cô hiếu kỳ chen vào đám đông, thì ra là xe ngựa của Tề Tú Viện đi qua đã rước lấy một đám đàn ông si dại, đứng trong đám đông, Tô Khả Nhi nghe thấy có hai người đàn ông bàn luận với nhau, trong đó có một người than thở, "Haizz, kiếp này có thể lấy được Tề cô nương làm vợ, thật sự là chết cũng không hối tiếc."
"Với bộ dạng như heo của ngươi mà lọt vào mắt Tề cô nương ư? Ít ngày nữa thôi Tề cô nương sẽ vào Tiêu vương phủ rồi, Tiêu vương quyền thế đạo thiên, nếu ngươi còn có tư tưởng không an phận đó, cho dù có tru di cửu tộc nhà ngươi cũng không làm Vương gia trút hết được nỗi hận."
"Ta cũng chỉ là nghĩ thôi chứ có gan làm thế đâu?"
"Nghĩ cũng có tội."
Nghe mẩu đối thoại đó, Tô Khả Nhi đứng ngay bên phá lên cười, xã hội cổ đại thật đúng là quá nghiêm ngặt! Tề Tú Viện đã về rồi, cô cũng nên quay về thôi.
Trở lại Tiêu vương phủ, Tây viện là thế giới của Tô Khả Nhi, có một vườn hoa nho nhỏ, nhưng cô không thích suốt ngày trong phòng đọc sách, thêu thùa, cô mang ít bánh ngọt tới hồ nước tại Nam viện, ở đây nước trong suốt, có vài bông hoa sen, các loại cá đủ màu sắc bơi lội qua lại, vô cùng vui sướng.
"Cá nhỏ, trên đời này em là vui vẻ nhất, vô ưu vô lự, không phiền não, không lo lắng cuộc sống, lại có chị là chủ nhân tốt ngày nào cũng đến cho ăn, chị thật sự ao ước được như cá nhỏ. Được rồi, kiếp sau chị sẽ làm cá giống như em, chị cũng không không muốn làm người."
Tô Khả Nhi hào hứng nói vài câu than thở, vừa nói xong phía sau vang lên giọng nói đùa cợt: "Ta đối xử với ngươi có gì không tốt à?"
Tô khả Nhi quay đầu lại, giật mình phát hiện ra Tiêu Thương chẳng biết tự bao giờ đang chắp tay đằng sau, giật mình là chuyện nhỏ, bị nghe trộm mới không lịch sự gì, Tô Khả Nhi không đáp lời hắn mà chỉ nhướng mắt lên nói: "Đường đường là một Vương gia mà còn đi nghe trộm người khác nói chuyện thật không hề lịch sự chút nào."
Tiêu Thương bị phê bình, khuôn mặt tuấn tú không giận, hắn chỉ hừ một tiếng, "Ta cần gì phải nghe trộm? Là ngươi nói quá to nên bản vương nghe được."
"Tất nhiên là huynh nghe được, nhưng huynh cũng nên giả vờ không nghe thấy, đó cũng là một cách tôn trọng người khác." Tô Khả Nhi không cam lòng chịu thua phản bác lại.
Tiêu Thương nhếch môi tỏ ra xem thường, chế giễu: "ngươi đáng để bản vương tôn trọng ư?"
"Huynh..." Tô Khả Nhi bị Tiêu Thương làm cho cứng họng không nói được lời nào, cổ đại không giống với hiện đại hàng ngày kêu gọi con người bình đẳng, cho nên, cô tự biết không thể phản bác lại, liền không thèm đáp lại, đành rước lấy sự xem thường của Tiêu Thương.
"Ngươi có thể nói cho bản vương biết, vì sao phải làm cá? Ta đối xử với ngươi không tốt ư?" Đằng sau, Tiêu Thương nheo mắt hỏi, có đôi khi, hắn phải thừa nhận, nữ nhân trước mắt có thể mang lại cho hắn chút niềm thích thú.
"Vậy huynh cũng nói xem, huynh đối xử với tôi có gì tốt?" Tô Khả Nhi hỏi lại.
Trái tim của Tiêu Thương khẽ đập mạnh và loạn nhịp, hắn chỉ muốn nghe một chút cách nhìn của nàng, mà không ngờ nàng lại hỏi ngược lại, đồng thời còn lớn mật dám hỏi đáp án từ hắn, hắn trầm ngâm, ánh mắt Tô Khả Nhi nghiêng nghiêng tràn đầy sự xem thường, cười nhạt nói: "Tiêu vương gian, huynh cũng không nên nói cho tôi biết là, huynh đối xử tốt với tôi là vì huynh có quyền thế, muốn gió được gió muốn mưa được mưa là lý luận nông cạn, huynh từ nhỏ sống trong vinh hoa, là quý công tử được nuôi dưỡng kính trọng, từ nhỏ được phụ mẫu cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay, không trải qua khổ cực, không phải chịu gió rét đông lạnh, đương nhiên cho rằng là đối xử tốt rồi.
Tiêu Thương không ngờ những lời nàng lên tiếng lại sâu sắc như vậy, hắn tưởng rằng nàng chỉ là một nha đầu hoang dã vô tâm, nào biết đâu nàng lại là người có những câu nói sắc bén như vậy, chỉ là nàng biết một mà không biết hai, hắn liền trầm giọng nói một câu: "Bản vương không thể là một quý công tử như lời ngươi nói." Nếu như theo lời nàng nói về quý công tử, vậy địa vị hiện giờ của hắn có còn không? Những...điều này là chạm vào năng lực trí tuệ của hắn.
"Mỗi ngày sống trong âm mưu toan tính, nếu huynh nghĩ rằng như thế là đối xử tốt, tôi cũng không còn gì để nói." Tô Khả Nhi một lần nữa lại nói.
Tuy rằng là một câu nói dễ hiểu nhưng khiến cho Tiêu Thương trong lòng chấn động, qua hai câu nói này, hắn phát hiện ra đúng là hắn một lần nữa hiểu thêm về nàng, không sai, tất cả của bản thân hắn hôm nay đều là do hắn dùng thủ đoạn dể đạt được, đây là quy luật triều đình, cũng là sự tàn khốc không thể thay đổi được, muốn nói hắn sống không mệt mỏi không phiền lụy, hắn chưa từng nghĩ tới, thứ nhất, bởi vì hắn vẫn phải tiếp tục đi tiếp, thì cũng phải quên đi những vấn đề của bản thân, thứ hai, là bởi vì từ khi phụ thân hắn qua đời, không có người nào quan tâm đến hắn, hắn không sẽ không nghĩ tới nỗi buồn này, với địa vị này của hắn, càng cao thì càng dao động, bất lực thì sẽ bị từ bỏ, vua thì đề phòng mình bị cướp ngôi, quần thần thì đề phòng mình bị ám toán, chỉ có thể mọi chuyện thận trọng, thận trọng, mới có thể giữ vị thế bất bại.
"Vậy theo ngươi như thế nào mới là vui sướng?" Tiêu Thương châm biếm nhướng mày, chờ mong nàng tiếp tục nói.
Tô Khả Nhi cười cười, thuận miệng đáp: "Vui sướng là một tâm trạng, một cảm giác, cuộc sống trong loạn thế, muốn vui sướng thật đúng là càng khó khăn, huynh tự nghiệm bản thân mình có vui sướng hay không? Sắp cưới được người vợ mỹ lệ, hẳn là huynh rất hạnh phúc."
Tô Khả Nhi chưa nói xong, nét mặt vui vẻ của Tiêu Thương biến mất, cho tới bây giờ hắn không hề nghĩ cưới Tề Tú Viện là một việc rất vui vẻ, với hắn mà nói, Tề Tú Viện chỉ là một hàng hóa có lợi cho hắn, rốt cuộc niềm vui chân chính là cái gì, với hắn mà nói, có thể chỉ là khi một kế hoạch được mưu tính thành công mà thôi, hắn ở sau Tô Khả Nhi lạnh lùng cười nhạo, đáng tiếc Tô Khả Nhi chỉ chăm chú cho cá ăn mà không để ý tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...