Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi


Tô Khả Nhi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, có chút kinh ngạc, nhưng anh ta dựa vào cái gì mà ngăn cản cô ra ngoài?
“Vì sao không cho phép tôi đi?” Tô Khả Nhi thản nhiên mở đầu, đã miễn dịch với sự bá đạo của anh ta.
“Đừng đi.” Câu tiếp theo của Tiêu Thương là khẩn cầu, tuy rằng hắn đứng ngăn ở cửa, nhưng trên mặt đã thoái nhượng đến lạnh thấu xương, không biết muốn nói gì.
Tô Khả Nhi quay đầu bắt gặp ánh mắt thâm u kia, tâm cô chấn động mạnh, khuôn mặt này căn bản không phải là của Tiêu Thương, anh ta sẽ không hèn mọn cầu xin như vậy, ánh mắt đó nhìn cô nhưng lại không hề có một tia khinh thị vô thố.
“huynh nói gì?” Tô khả Nhi nghĩ mình nghe lầm, cô nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thương.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tô KHả Nhi, tâm trạng luôn ổn trọng của Tiêu Thương chợt bối rối, hắn bất đắc dĩ cảm nhận được mình như bị phơi bày ra hết trước mắt nàng, để mặc nàng nhìn thấy, hắn lúng búng nói: “Ngươi đừng đi gặp hắn ta.”
“Tôi muốn gặp huynh ấy.” Tô Khả Nhi kiên định.
“Được, ta đưa ngươi đi gặp hắn ta.” Tiêu Thương lên tiếng.
Những lời này lại làm cho Tô Khả Nhi khó hiểu, Tiêu Thương muốn đưa cô đi gặp Mạc Dạ Ly? Cô lắc đầu từ chối: ‘Tôi muốn đi một mình.”
“Sao vậy? Sợ ta xuất hiện làm các ngươi hiểu lầm à?” Tiêu Thương nhếch môi chế giễu.
Tô Khả Nhi trừng mắt với Tiêu Thương rồi xoay người bước đi, phía sau tiếng Tiêu Thương thỏa hiệp: “Ta sẽ ngồi trong xe ngựa không ra ngoài.”
“Tùy huynh.” Tô Khả Nhi buông một câu, nhưng bước chân nhanh hơn đã chậm đi một chút, vì sao cô cảm giác Tiêu Thương đã có chút khác trước, không giống người trước đây? Không thể tưởng tượng anh ta lại đồng ý ngồi trong xe ngựa chờ cô, cái đó không giống với phong cách trước đây của anh ta.
Xe ngựa đã sắp xếp xong, Tô Khả Nhi ngồi vào, Tiêu Thương lên sau, xe ngựa vốn không rộng, hai người lại ngồi trong một không gian nhỏ hẹp, cô có thể cảm nhận được hơi thở của Tiêu Thương ở trên đỉnh đầu, cô có chút không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm than, Tiêu vương phủ không phải có rất nhiều xe ngựa tốt hay sao? Vì sao lại dùng loại xe nhỏ như này?
Thật ra không phải là lỗi của quản gia, ông ta chỉ nghĩ một mình Tô Khả Nhi đi nên mới chuẩn bị như thế, ai biết Vương gia sẽ đi cùng đâu.
Rèm xe vừa thả xuống, đối với Tiêu Thương mà nói lại giống như ngăn cách với thế giới bình thường bên ngoài, làm cho hắn cảm giác thế gian này chỉ có hai người họ, nàng gần ngay trước mặt, gần đến mức hắn có thể ngửi được mùi hương trên người nàng, chỉ cần khẽ cúi mắt xuống sẽ chạm vào ngũ quan thanh tú của nàng, bởi vì nàng mất tự nhiên, cắn đôi môi đỏ mọng càng làm động lòng hắn, làm cho hắn có một cảm xúc không thể khắc chế được, nhưng hắn biết rõ tính tình của nàng, nên không định sẽ mạo phạm nàng.

Có đôi khu Tiêu Thương tự giễu mình, hắn đường đường là Vương gia cao quý, muốn gì là có đây, nữ nhân thì lại càng dễ như trở bàn tay, mà hắn lại vì một nữ nhân mà khống chế dục vọng của mình, nếu hắn muốn, hắn có thể chiếm được nữ nhân ngay trước mắt này, nếu hắn muốn, nữ nhân sẽ chủ động lên giường với hắn, để được hắn sủng hạnh, nhưng vì sao chỉ nghĩ đến việc chạm vào nữ nhân không phải là nàng, hắn liền mất cảm giác hứng thú.
Chiếm được cơ thể của nữ nhân rất dễ dàng, nhưng, chiếm được lòng của nàng thật gian nan, buồn cười chính là, chính hắn cũng hiểu không thể ép buộc được, hắn lại ngồi ngay sát cạnh nàng, đưa nàng đi gặp tình nhân của nàng.
Nghĩ đến đây, môi bạc của hắn nhếch lên cười khổ, xem ra ý trời muốn tra tấn hắn.
Tuy rằng không gian trong xe ngựa nhỏ hẹp, nhưng gió lạnh vẫn tràn vào, Tô Khả Nhi xoa hai tay vào nhau để tìm sự ấm áp, nhưng hai tay lại lạnh băng, có xoa thế nào cũng không ấm lên, trong lúc cô đang hít hà hơi vào tay, thì một bàn tay ấm áp nắm lấy bao phủ lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, hành động này làm cô ngẩng lên trợn mắt nói khẽ: ‘Huynh làm gì vậy?”
“Lại đây.” Tiêu Thương nhíu mày, vừa rồi hắn chạm đến bàn tay lạnh như tuyết của nàng, không hiểu sao hắn đau lòng.
Trong lòng cô bối rối, cự tuyệt: “không cần.” Bị Tiêu Thượng chạm vào, cô lại cảm thấy chán ghét.
“Chẳng lẽ muốn bổn vương dùng sức mạnh.” Tiêu Thương uy hiếp, chỉ cần nghĩ đến bàn tay lạnh như băng kia, hắn không thể không bá đạo.
“Huynh…” Tô Khả Nhi lườm Tiêu Thương một cái, cô luôn ghét tính cách bá đạo này của anh ta, đúng lúc này, cô mới cảm nhận được hai bàn tay của mình đã bị Tiêu Thương cầm lấy, cô muốn giãy ra nhưng lại thấy bị anh ta nắm quá chặt, cô có chút tức giận đành phải cố làm mình bình tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là trong nháy mắt, cô cảm giác hai bàn tay lạnh thấu xương của mình tan dần đi, bàn tay đang bao phủ lấy tay mình rất to và có chút thô ráp, lại rất ấp áp, loại cảm giác này nó xâm nhập vào từng sợi dây thần kinh của cô truyền vào tim, rồi lan ra toàn thân, sự thay đổi kỳ diệu làm sự chán ghét vô hình của cô bị tiêu tan hết, cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lòng lại phức tạp, mâu thuẫn, chỉ muốn cự tuyệt Tiêu Thương, nhưng đã không còn chán ghét.
Ý thức được sự bá đạo vừa rồi của Tiêu Thương là muốn mình ấm hơn, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng băn khoăn, tuy nhiên, cô sẽ không cảm ơn, cho dù anh ta có làm nhiều vì cô, cô sẽ không cảm ơn anh ta, vĩnh viễn không.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trong tay mình ấm dần lên, Tiêu Thương lại có cảm giác thành công, cho dù nàng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ đối với hắn vẫn lạnh nhạt, hắn lại không hề tức giận.
Trong xe ngựa tràn ngập không khí khó hiểu, phu xe ở bên ngoài nói: ‘Vương gia, sắp đến Mạc phủ rồi.”
Nghe đến Mạc phủ, thần kinh của Tô Khả Nhi theo phản xạ dùng sức rút tay khỏi bàn tay Tiêu Thương, sau đó giấu dưới ống tay áo, thái độ rất lạnh nhạt, còn Tiêu Thương chau mày, hắn chỉ muốn giết tên phu xe này, quả thật là làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Phu xe căn bản không biết mình làm hỏng chuyện tốt của Vương gia, đến trước cửa Mạc phủ, hắn dừng xe ngựa lại, Tô Khả Nhi cảnh cáo: ‘Huynh chỉ có thể ngồi trong xe ngựa, không được xuống đâu đấy.”
Lần đầu Tiêu Thương bị cảnh cáo, cảm giác cũng không xấu, hắn nhếch nhếch môi, ánh mắt thâm u nhìn nàng, trầm thấp nói: ‘Được, ta chờ ngươi.”
Trong lòng Tô Khả Nhi giật mình, thầm mắng anh ta tự nhiên nói như thế, ai muốn anh ta chờ chứ? Tốt nhất là anh ta đi tìm chết đi, cô sau khi rủa xong, vén rèm lên đi xuống, bước về phía Mạc phủ, sau lưng cô, một đôi mắt thâm trầm nhưng không che giấu được sự ghen tuông, lạnh lung nhìn nàng đi vào cửa, hắn chỉ muốn phát điên.

Tô Khả Nhi thấy cánh cửa quen thuộc trước mắt, cô vui sướng chạy tới gõ to: ‘Mở cửa mở cửa.”
Quản gia thong dong đến mở cửa, thấy người đứng ngoài là Tô Khả Nhi thì giật mình, vội đón nàng vào, sau đó quay sang một gia đinh phân phó: Đi báo với Tướng quân, nói là Tô cô nương đến.”
Gia đinh lĩnh mệnh chạy vội về hướng hậu viện, bởi vì lúc này Mạc Dạ Ly và Tề Tú Viện đang ở hậu viện thưởng mai, đây là quý hoa mai cuối cùng, Tề Tú Viện không muốn bỏ qua.
Ở hậu viện, một người cao lớn đang khoanh tay đứng thẳng, áo báo trắng tuyết, phong thần tuấn tú, bên cạnh hắn là một kiều ảnh yểu điệu nhỏ nhắ, khuôn mặt hoa kiều, làm da đỏ hồng mịn màng trong gió, mái tóc mượt mà buông nhẹ sau lưng, đẹp không nhiễm bụi trần.
Hai người đứng trong tuyết giống như thần tiên quyến lữ, mỹ lệ, thoát tục tuyệt thế, gia đinh nhìn hai người mà cảm thán, tựa như trên đời này đẹp nhất chỉ là hai người đó.
Tuy rằng không muốn quấy rầy tướng quân đang thưởng mai, nhưng gia đinh vẫn kiên quyết đi vào, đứng bên cạnh Mạc Dạ Ly nói khẽ vào tai: “Thiếu tướng quân, Tô cô nương đến, đang ở đại sảnh.”
Nàng đến đây? Toàn thân Mạc Dạ Ly run lên, ánh mắt dâng lên niềm vui, nhưng chỉ trong chớp mắt, sự đau khổ giằng xe lại tràn ngập, hắn hít một hơi thật sâu, bình ổn lại sự gợn sóng trong lòng, tay nắm thành quyền, cố gắng nói thành tiếng: “Mời nàng vào.”
“Vâng.” Gia đinh vội đi ra.
“Biểu ca? Có chuyện gì sao?” Tề Tú Viện quay đầu lại hỏi, cười tươi tắn.
“không có gì.” Mạc Dạ Ly kìm nén nỗi đau trong ngực, chậm rãi cười với nàng.
“Có phải huynh thấy lạnh không, nếu không thì chúng ta trở vào đi.” Tề Tú Viện quan tâm hỏi.
Lạnh ư? Mạc Dạ Ly cười khổ, cả người hắn đã không có cảm giác, làm sao có cảm giác lạnh chứ. Có lạnh hơn so với tim hắn không? Có đau hơn tim hắn không? Vì sao? Đột nhiên tim hắn co rút lại làm hắn khó thở.
“Biểu ca, huynh sao vậy?” Tề Tú Viện nhìn Mạc Dạ Ly, lo lắng.
“Không sao, chúng ta đi thôi.” Mạc Dạ Ly nói, đúng lúc này, Tề Tú Viện đang đi trước vài bước liền vấp phải hòn đá nhỏ trên tuyết, nàng khụy xuống khẽ kêu: “A…” Mạc Dạ Ly giật mình vội đưa tay đỡ nàng, quan tâm hỏi: “Sao rồi?”
“Chân bị trật rồi.” Tề Tú Viện cắn môi, cả người dựa vào mạc dạ Ly.
Mạc Dạ Ly đưa tay xoa nhẹ lên chân nàng, nói: ‘Ta dìu muội về.”

“Không cần, biểu ca, huynh còn nhớ không. Năm ta mười tuổi bị ngã trật chân, là huynh bế muội về, hiện giờ, huynh vẫn muốn bế muội về sao?” Trong ánh mắt Tề Tú Viện chờ mong, ngũ quan tinh xảo dưới ánh tuyết câu hồn tuyệt mỹ.
Mạc Dạ Ly cười, không do dự nói: ‘Nguyện ý.” Nói xong, hắn bế Tề Tú Viện lên.
Đúng lúc này, Mạc Dạ Ly nghe được ở phía đầu tường bên ngoài có tiếng người ngã, hắn ôm Tề Tú Viện từ cửa đi ra, rõ ràng là phát hiện một dáng người hồng thắm đang đi về cuối hành lang, nhưng hắn vẫn nhận ra, đó là Tô Khả Nhi.
Ánh mắt Mạc Dạ Ly trong suốt, nhưng lại cảm thấy cả người như bị chậu nước lạnh dội lên từ đầu đến chân, toàn thân lạnh như băng, nỗi đau lại hồng thủy vỡ đê trào dâng, toàn bộ ý thức đều trống rỗng, ánh mắt nhìn thấy Tô Khả Nhi biến mất cuối hành lang, hắn hít thở khó khăn, trong chớp mắt trước mặt tối sầm lại, cả người lảo đảo trong tuyết.
“Biểu ca, huynh làm sao vậy?” Tề Tú Viện lo lắng hỏi, ánh mắt nhìn về phía hành lang không có bóng người, có chút run sợ.
“không có gì.” Mạc Dạ Ly nhẹ nhàng nói, ôm Tề Tú Viện đi về phía phòng của nàng.
Tô Khả Nhi chạy ra khỏi đại viện của Mạc phủ, không để ý bậc than dưới chân nên ngã, cô chỉ muốn đi khỏi đây, hình ảnh trong hoa viên làm tim cô lạnh như băng. Vì sao? Vì sao Mạc Dạ Ly lại đối với Tề Tú Viện như vậy? Vì sao trong mắt Mạc Dạ Ly cô thấy được tình yêu trong mắt anh với Tề Tú Viện? Hai người thật xứng đôi, là trời đất tạo nên, làm cô cảm thấy mình mới là người ngoài cuộc, cô tức giận, cô tức giận, cô cố ý bị ngã tạo ra tiếng động, cô cố ý chạy trốn chậm, nhưng đến cuối cùng, lúc cô dừng lại ở góc khuất, chỉ nhìn thấy Mạc Dạ Ly đờ đẫn đứng im mà không đuổi theo.
Tất cả những điều này làm cô thấy vô cùng đau khổ, cô rất muốn chất vấn Mạc Dạ Ly, muốn anh giải thích, nhưng, lại càng giận anh, càng oán anh, cho nên, cô chạy ra khỏi đại môn Mạc phủ, trốn vào trong xe ngựa, giục phu xe: ‘Đi mau.”
Mạc dạ Ly ôm Tề Tú Viện trở về phòng, không kịp xem vết thương cho nàng, hắn liền đuổi theo, nhưng cái hắn chứng kiến chỉ là chiếc xe ngựa vừa đi, hắn muốn đuổi theo, nhưng khi rèm cửa sổ lay động hắn dường như nhìn thấy một nam nhân ngồi trong đó, người đó rõ ràng là Tiêu Thương, hắn đứng im tại chỗ, chỉ dõi theo xe ngựa xa dần.
“Khả Nhi.” Mạc Dạ Ly đầm một quyền vào cánh cửa, run run gọi tên này.
Tô Khả Nhi ngồi trong xe ngựa, cảm xúc không thể bình tĩnh được nữa, cô còn quên mất sự tồn tại của người đàn ông ngồi bên, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh chướng mắt kia, ánh mắt dịu dàng nhìn Tề Tú Viện, ôm cô ấy, vi sao lại ôm cô ấy? Vì sao? Cô chỉ muốn hét lên.
Tiêu Thương nhìn cảm xúc của Tô Khả Nhi như vậy, hắn tức giận, hắn mơ hồ đoán được gì đó, hắn lại không thể cười được, hắn không hỏi, vào lúc này, hắn biết tốt nhất là mình nên yên lặng.
Trở lại Tiêu Vương phủ, Tô Khả Nhi mới bình tĩnh lại được, cô nghĩ, Tề Tú Viện và Mạc Dạ Ly mà thanh mai trúc mã, có lẽ không phải là yêu đâu? Một cái ôm thì có sao đâu? Nhưng trong lòng lại không chịu được sự an ủi đó, cứ nghĩ đến là cô lại khó chịu, tức giận. Mạc Dạ Ly đã phụ cô, cô sẽ khiến cho Mạc Dạ Ly tức giận, cô sẽ không đi tìm anh nữa, để xem anh có tới tìm cô hay không.
Có tiếng gõ cửa, Tô Khả Nhi cất tiếng: ‘Vào đi.”
Tiểu Hoàn mang một bát canh gà nóng hổi tới: ‘Tô cô nương, là Vương gia phân phó tiểu Hoàn mang tới.”
Tô khả Nhi ngạc nhiên, vì sao Tiêu Thương lại quan tâm cô như vậy? Tuy rằng trong lòng có chút thay đổi, nhưng bên ngoài vẫn thản nhiên nói: “Để xuống đi.”
“Tô cô nương, cô nương thấy Vương gia quan tâm ngươi nhiều chưa, hắn nói tay chân ngươi lạnh lẽo, nhất định là do di chứng, cần ăn nhiều đồ bổ mới có thể khỏe lên.” Tiêu hoàn ở bên thêm mắm thêm muối, tiểu Hoàn là nha hoàn, nhìn mặt chủ tử mà nói chuyện, cô ta nhận ra, Tiêu vương gia đối với Tô Khả Nhi có tình cảm đặc biệt, cho nên, đương nhiên nói giúp hắn.
Tô Khả Nhi nhíu mày: ‘Những lời nà là hắn nói?”

Tiểu Hoàn không ngờ Tô Khả Nhi hỏi lại, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy, là Vương gia nói.”
Tô Khả Nhi có cảm giác không quen, cô không muốn Tiêu Thương quan tâm, tốt nhất, ở trong vương phủ, anh ta không phiền mình. TIểu Hoàn ra ngoài rồi, cô nhìn bát canh gà thơm ngào ngạt trước mặt, quả thật là cả người cô lạnh cóng hết rồi, cô khẽ thở dài, cầm lên uống.
Càng đến gần giao thưa, thời tiết càng lạnh, đêm nay, tiểu Hoàn sau khi đốt lò sưởi cho Tô Khả Nhi xong, còn đốt thêm một vị thảo mộc ở Tây vực, không độc, chỉ để buổi tối Tô Khả Nhi được ngủ ngon.
Sau khi Tô Khả Nhi ngủ rồi, tiểu Hoàn tắt đèn đi ra ngoài, quả nhiên dưới tác dụng của mê hương, Tô KHả Nhi còn chưa kịp nghĩ gì đến chuyện xảy ra hôm nay thì đã đi vào giấc ngủ.
Đêm nay vẫn lạnh như trước, nhưng đối với Tiêu Thương mà nói, là một đêm không ngủ được. Từ sau khi Tô khả Nhi vào vương phủ, hắn vốn đã không còn bình tĩnh như trước, nghĩ đến nàng đang ở đây mà hắn lại không thể đi thăm nàng, thật là một sự tra tấn vô hình. Đêm nay, hắn phân phó tiểu Hoàn mang một ít mê hương đốt ở phòng Tô Khả Nhi, nhìn bóng đêm thâm trầm, hắn không thể khắc chế được khát vọng muốn thấy nàng, hắn đẩy cửa ra.
Tiêu vương phủ trong đêm khuya, chỉ có trong hành lang là đèn đuốc vẫn sáng, hạ nhân đều đã ngủ, chỉ có tiếng bước chân vội vã, lúc đến cửa phòng kia, tim hắn đập rất nhanh, hắn đẩy cửa ra, tiện tay đốt ngọn nến trên bàn.
Lặng yên đứng trước giường, Tiêu Thương lạnh lùng tự giễu, hắn lại có thể chỉ dám giấu trong bóng đêm, dưới sự tác dụng của mê hương mới vụng trộm đến xem nàng, giống như một kẻ trộm, nhìn thấy nàng ngủ say trên giường, chăn bị kéo xuống một nửa, hắn nhẹ nhàng đắp lên cho nàng, dáng ngủ nàng rất đáng yêu, lại có sự quyến rũ khó tả.
Hắn ngồi trên mép giường, dựa theo ánh nến, hắn chậm rãi vuốt ve gương mặt của nàng, cụp mắt xuống để che giấu một khát vọng đang dâng lên. Thấy nàng đang ngủ say, hắn khó ức chế được sự xúc động trong lòng, cơ thể như rít gào muốn thoát ra khỏi gông xiềng, hắn chạm nhẹ vào hai má nàng, trái tim đập mạnh, mạch máu sôi trào.
“Tô Khả Nhi, vì sao có được nàng lại khó hơn cả có thiên hạ? Phải như nào mới có thể hoàn toàn có được nàng?” Hắn cúi xuống thì thầm, cuối cùng môi bạc lướt nhẹ qua gương mặt mềm mại của nàng, hôn môi nàng, nếu thật sự có thể không kiêng dè gì hắn muốn nhấm nháp từng tấc da thịt nàng, tìm kiếm mọi bí ẩn trên nàng, nghe tiếng nàng rên rỉ, sẽ là chuyện vô cùng ngọt ngào cỡ nào!
Bóng đêm luôn là lý do khiến người khác làm càn, cho nên, Tiêu Thương mới không để ý đáy lòng mình đang nghĩ gì, trên tay đang làm gì, hắn hoàn toàn có thể mở rộng tâm của mình, vì vậy lúc này, ngoại trừ hắn ra, không ai thấy lòng hắn nghĩ gì, thấy nữ nhân trước mắt, nếu hắn muốn, đêm nay sẽ có dược, nhưng, nếu tổn thương nàng, ngày mai hắn sẽ đối diện với đôi mắt trong suốt kia như nào, sẽ lại là ánh mắt oán hận đối với hắn sao?
Không, hắn không muốn như thế, cái hắn muốn chính là đem lại niềm vui cho nàng, nhưng, nên làm như nào để đem lại niềm vui cho nàng?
Còn nàng, nàng còn không muốn nhìn hắn. Hắn đối với nàng thật tốt, nhưng chỉ là lén lút, tìm kiếm các loại lý do đưa cho nàng, thật nực cười.
Nghe hơi thở của nàng, hàng mi dài đáng yêu, hắn lại không khống chế được cúi người xuống hôn lên đôi môi mọng đỏ của nàng, bàn tay nắm lại thành quyền cố gắng khống chế lý trí, sau đó hắn đứng lên, hất tay áo tắt nên, đi vào bóng đêm.
Sáng sớm hôm sau, một ngày mới lại đến, thời tiết lại càng lạnh hơn, tối hôm qua, Tô Khả Nhi mơ một giấc mơ kỳ lạ, chỉ là, giấc mộng kỳ lạ đó như là giấc mộng xuân, giống như ở trong mộng, cô cảm giác có người hôn mình, gương mặt người đó mơ hồ không rõ là ai. Cô uống trà khóe môi cong lên cười, chắc là mình nhớ Mạc dạ Ly quá nên mới thế. Không cần nghĩ nữa, người đàn ông đó nhất định là Mạc dạ Ly, tối hôm qua ngủ thật say.
“Tô cô nương, bên ngoài rất lạnh, Vương gia sai người làm áo choàng ấm cho ngươi, ngươi mặc vào đi.” Một nha hoàn nói.
Tô khả Nhi cũng cảm thấy quá lạnh, nhưng việc Tiêu Thương đưa áo tới, cô do dự. Nha hoàn lại nói: “Tô cô nương, thời tiết này rất dễ bị phong hàn, ngươi mặc quần áo không nhiều, nếu bị ốm sẽ không tốt đâu.”
Tô Khả Nhi cười: ‘Được rồi, lấy lại cho tôi, còn nữa, chuẩn bị hai thùng nước nóng, tôi muốn tắm rửa.”
“Vâng.” Tiểu Hoàn cười tươi đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận