Jaejoong rầu rĩ nằm trên giường, lấy gối đầu của Yunho ôm chặt vào lòng: “Chết tiệt, còn không gọi điện thoại cho mình nữa.”
Nghĩ nghĩ, di động liền vang lên. Nhanh chóng vớ lấy điện thoại nhìn màn hình tên gọi tới, vừa lòng gật đầu, sau đó mặc kệ di động vẫn kêu lên, nhưng cậu không tiếp. trong lòng oán thầm, trễ như vậy mới gọi điện cho mình.
Khóe miệng Jaejoong kiều thật sự cao, trong chốc lát, liền không nể mặt co rút lại, nguyên nhân bởi vì chuông điện thoại chấm dứt.
Hung hăng trừng mắt nhìn chiếc di động im ắng trên giường, tựa như muốn đục thủng vài lỗ trên nó mới vừa lòng. Di động không phụ sự mong đợi lại tiếp tục vang lên, Jaejoong cầm di động lên, ấn nút nhận điện.
“Jung Yunho.” Jaejoong điều chỉnh tư thế ngồi dựa vào thành giường.
“A, em đang chờ điện thoại của anh sao?” thanh âm trêu đùa của Yunho bên kia truyền sang khiến Jaejoong có cảm giác anh đang ở cạnh thủ thỉ bên tai mình nói chuyện.
“Trang điểm.” Jaejoong không phủ nhận, bất giác ở nơi Yunho không thấy che miệng cười khúc khích.
“Nói xem, có phải vừa rồi đang nhớ anh không?”
“Hừ.” Jaejoong hừ nhẹ một tiếng, cậu mới không thừa nhận đâu “Jung Yunho, có phải anh nhớ em không? Lỗ tai em nong nóng.” Jaejoong sờ sờ hoa tai Yunho đã đeo cho cậu.
“Đúng vậy, anh rất nhớ Jaejoong.” Yunho thành thực trả lời.
Jaejoong trầm mặc, chẹp chẹp miệng học bộ dạng Yunho nói: “A…Jaejoong cũng nhớ Yunho.” Cắn cắn môi, khuôn mặt hồng hồng, từ sau khi gặp Yunho, Jaejoong liền đặc biệt dễ thẹn thùng, mặt đỏ hồng là chuyện như cơm bữa.
“Ha ha, anh biết mà.” Bên này, Yunho gác chân lên nhau, chi huy học sinh trang trí hội trường: “Anh đã sai người mang trang phục vũ hội qua cho em, em nhận được chưa?”
“Chưa, cái gì thế?” Jaejoong xuống giường hướng dưới lầu đi tới, liền nhìn thấy mẹ đẹp đang nghịch nghịc một cái hộp liền hiểu: “Em thấy rồi.”
“Oa mắt nhìn của YunYun không tồi.” Mẹ đẹp cầm một cái váy lên, là kiểu váy cổ điển Châu Âu nhưng cũng rất sang trọng thời trang.
“Jung Yunho!” Jaejoong hét lên một tiếng, năm ngón tay gắt gao nắm chặt chiếc di động coi nó như cần cổ Yunho mà bóp: “Anh mau về đây cho tôi.” Jaejoong nắm góc áo, ra lệnh.
“Tuân mệnh, điện hạ của anh.” Yunho sao có thể không nghe ra ngữ khí tức giận của Jaejoong, quả thực y hệt suy đoán của minh.
Thật muốn nhìn thấy cảnh Jaejoong mặc bộ váy này, Yunho một tay lái xe một tay tựa lên cửa kính chống đầu vẻ mặt chờ mong.
Nếu tin tức không sai, nữ nhân tên Luna kia cũng mặc bộ váy này, không biết đến lúc đó sẽ có biểu tình gì đây?
Ở nhà, mẹ đẹp đã không còn trêu chọc Jaejoong, vì cậu đã gọi bố già đã tới rước phiền phức đi rồi, hơn nữa cậu cũng không muốn thỏa mãn tâm nguyện của mẹ đẹp là được nhìn thấy cậu mặc nữ trang.
Yunho thật sự đáng đánh đòn, dám bảo cậu giả gái. Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới, Yunho suất khí đóng cửa xe, bước vào nhà.
Jaejoong vừa thấy người tới, liền vung 1 quyền ra chào hỏi.
“A…” Yunho che ngực, vẻ mặt thống khổ, Jaejoong hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nhìn hắn “Đau…em ra tay mạnh quá.” Yunho ngồi xuống sô pha xoa xoa chỗ bị đánh.
“Có sao? Tôi nhớ Jung Yunho mình đồng da sắt cơ mà.” Jaejoong ném đống quần áo lên người Yunho, hắn đặt bộ quần áo sang một bên, trước phải trấn an con mèo nhỏ đang tạc mao này mới được, đến lúc đó mới có thể nói em ấy nghe lời.
Đem thiên hạ đang tức giận ôm vào trong lòng, Jaejoong vặn vẹo thân mình không thèm để ý tới hắn.
“Jaejoong ah.” Cắn cắn vành tai tinh xảo, mút vào một ngụm. “Yah….” Jaejoong đẩy hắn ra, lỗ tai lại hồng hồng lên rồi.
“Ha ha, Jaemi à, mẹ con lại tức giận rồi.” Yunho tham tiến vào trong quần áo Jaejoong vuốt ve.
Jaejoong cố gạt tay hắn ra: “Yulsu, con đừng nghe ba con nói bừa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...