Vương Bài

Cửa xe mở ra, lái xe vội vàng lao về phía Vu Minh, Vu Minh đã chạy xuống, trong lòng thầm mắng, "Ghét nhất là cái đám, động một tí là móc súng ra, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có. Nếu không phải do mang súng thì hôm nay đừng hòng mà thoát được".

Lái xe xuống xe, trên mặt toàn là máu, bốn phía vang lên tiêng hét chói tai. Gã khẽ đưa tay lau máu ở khoé mắt, xác định phương hướng của Vu Minh rồi cấp tốc đuổi theo. Vu Minh nhìn lại cười, 50m phía trước có đồn cảnh sát, mày tự mình đâm đầu vào lưới đi thôi.

Đột nhiên một chiếc xe máy lao qua bên người hắn, người ngồi sau đội một cái mũ trùm đầu đưa tay giật bay cái vali trong tay Vu Minh. Vu Minh không kịp phản ứng cho nên bị giật mất, xe máy tăng tốc, nhanh chóng rời đi.

- Con mẹ nó.

Vu Minh sững sờ, đến trước đồn cảnh sát cũng bị cướp, còn vương pháp hay không a? Còn vương pháp hay không a?

Khi nhìn lại thì thấy tên kia bước lên một chiếc xe hơi, xe đảo qua, cửa xe hạ xuống. Tên che mặt kia giơ ngón tay lên, sau đó hướng xuống dưới, đầy vẻ khinh bỉ.

Vu Minh đá một cái, giày rơi ra, sau đó ngồi xuống mà làm một điếu thuốc. Lý Phục lái xe tới bên người hắn, Vu Minh mở cửa xe ra, sau đó gọi điện thoại:
- Diệp Chiến, tôi nghĩ giờ phải thương lượng lại thù lao thôi, Tôi thấy tôi chín anh một là đúng nhất, phân chia theo biểu hiện tốt nhất của từng người.



Ngô Du Du mở vali ra, bên trong có hộ chiếu, một bộ quần áo, vật dụng hàng ngày. Nhưng làm gì có cái gì liên quan tới Chân Nhái chứ. Cô cũng không từ bỏ ý định, mở vali ra tìm hết một lượt, cuối cùng không có một thứ gì, hay có cái gì liên quan tới thiết bị điện gì đó.

- Bị lừa rồi.

Ngô Du Du đám cái vali đi rồi ra lệnh:
- Lập tức tập trung vị trí của bọn họ.


Dưa Hấu báo:

- Cam, đã kinh động cảnh sát rồi, tôi thấy chúng ta nên tránh đầu gió. Hơn nữa nếu thứ này ở trên người Lý Phục thì sợ rằng chúng ta cũng không thể nào đuổi kịp được đâu.

Ngô Du Du căn răng oán hận:
- Sớm biết cái tên đó là lừa đảo, cuối cùng cũng vẫn bị lừa.

Dưa Hấu nói tiếp:
- Giờ muốn báo thù cũng đơn giản, cảnh sát sẽ lập tức tìm tới bọn họ, rồi cảnh sát sẽ báo thù cho cô. Tôi thấy lần này Vu Minh phải vô tù ngồi là chắc chắn rồi.

Cảnh sát quả nhiên rất nhanh đã tìm tới cửa, nhưng cũng không phải để gây phiền toái cho đám người Vu Minh. Vì tổng giám đốc ở tổng bộ Trung Quốc của công ty Dưa Hấu đã nói rõ tình huống với đám cảnh sát. Chứng minh rằng bọn họ thuê công ty thám tử Tinh Tinh tìm về phần thông tin cơ mật của công ty mình, đương nhiên đây là do Diệp Chiến liên hệ với tổng giám đốc là chính.

Sau khi nghiệm chứng, cái Usb mà Vu Minh lấy được kia chính là thứ mà công ty Dưa Hấu muốn tìm. Cảnh sát khi bắt được người mua thì kẻ đó cái gì cũng không nhận, nhưng mà hắn nói cái Usb đó rất là bí mật, bởi hắn tin tưởng nhân phẩm của người bán hàng. Còn về phần đó là ai thì không có bất kỳ manh mối nào.



Diệp Chiến ngồi trong công ty Tinh Tinh, cầm một cái thẻ hỏi:
- Cô nhất định chỉ cần 5-5?

Vu Minh:
- Tôi kịch liệt phản đối.

Đỗ Thanh Thanh gạt đi:
- Chúng ta ban đầu đã hiệp nghị là phân 5-5, làm chuyện gì cũng phải coi trọng chữ tín, tôi là cấp trên, tôi nói mới tính. Nếu như cậu vẫn kiên quyết thì có nghĩa là đang vũ nhục tôi đấy.


- Được rồi.

Diệp Chiến cũng không muốn khách sáo làm gì:
- Hiệp hội Thám tử rút đi 10%, còn 900 ngàn đô thì đây là tiền ký quỹ, trong vòng nửa năm mà không có tư liệu nào chảy ra thì toàn bộ sẽ được thanh toán. Cho nên trước mắt chỉ có 400 ngàn mà thôi, khấu trừ thuế thu nhập cá nhân thì còn 320 ngàn. Trong thẻ này có 160 ngàn, còn 250 ngàn ký gửi thì nửa năm sau sẽ được chuyển về trong này. Người của Hiệp hội sẽ giám sát công ty Dưa Hấu, tôi đi đây.

- Tạm biệt.

Diệp Chiến đi tới cửa thì quay đầu lại nói:
- Cô có muốn tham gia tổ chức của Thám tử Quốc tế không, tôi có thể đề cử mọi người.

Đỗ Thanh Thanh cảm thấy ngạc nhiên:
- Có thể được sao?

- ….

Diệp Chiến nói:
- Thời gian cụ thể thì tôi không biết, nhưng tôi sẽ đề cử mọi người tham gia, rồi lúc đó sẽ có người liên hệ với mấy người.

Diệp Chiến rời đi, Vu Minh mới nói:
- Đỗ tiểu thư, tôi nói chia đều không có thiệt đúng không?


Đỗ Thanh Thanh có chút bực mình:
- Thế sao cậu còn đòi thỏa hiệp lại chín một với anh ta chứ?

- Tôi đây là muốn thỏa hiệp, còn cô tặn ân tình, làm tốt lắm.

Vu Minh nói tiếp:
- Tính cách của tên Diệp Chiến này là không muốn nhận ân tình của người khác, mà việc trở thành người của Hiệp hội Thám tử là một chuyện vô cùng quan trọng, chỉ có Diệp Chiến chứ chúng ta không hề nhận ra được điều này. Cho nên… Diệp Chiến nếu như muốn trả ân tình thì trừ việc đề cử chúng ta gia nhập tổ chức này, những thứ tốt khác hắn cũng không cầm ra nổi.

Nghê Thu:
- Tôi cảm thấy câu nói kia của sếp vô cùng khí phách. Cậu mà muốn chín một chính là đang vũ nhục tôi.

Đỗ Thanh Thanh có chút đắc ý cười rồi nói:
- Lần này mọi người mệt mỏi rồi, mỗi người 10 ngàn đô, còn có về sau được thêm 250 ngàn thì, mỗi người 20 ngàn.

- Lốp bốp lốp bốp…

Nghê Thu và Vu Minh cùng vỗ tay hoan hô. 10 ngàn đô thực ra thì cũng không nhiều, miễn cưỡng cũng có thể mua được một chiếc xe trong nước. Nhưng đối với Nghê Thu và Vu Minh thì đây là một khoản thu nhập rất cao. Vu Minh nhìn Lý Phục, người ta thực là bình tĩnh, 10 ngàn đô mà cũng không hề chớp mắt.

Lý Phục nói:
- Đỗ tiểu thư, tôi đề nghị nên dùng một phần tiền để đầu tư thiết bị phần cứng của chúng ta.

- Ừm.

Đỗ Thanh Thanh gật đầu, tuy cô có hơi ngốc một chút, nhưng cũng có thể nhìn ra được chênh lệch trong đó. Tỷ như những thứ mà Diệp Chiến cho mượn, lần này thực là đáng dùng, cũng nhờ đó mà có thể thắng được đám người kia. Nhưng không chỉ bọn họ, mà đám cảnh sát hay người bán cũng không hề phát hiện ra được.

Vu Minh cảm thấy lần này kẻ lên kế hoạch mua bán này vô cùng xuất sắc. Biết được có người sẽ theo khoản giao dịch này cho nên đã tạo ra một màn bán đấu giá giả để lừa. Còn có đám người mua Nhật Bản, hẳn là một đám người nào đó giả trang. Chỉ là người bán đã phát hiện ra cái vấn đề vô cùng nhanh chóng. So sánh ra thì bản thân mình nắm chắc khu vực, còn người bán kia thì có được cái nhìn toàn cục. Nhân tố xác định cùng nhân tố không xác định đều được bọn họ lợi dụng hoàn hảo.


Cuối cùng, bản thân mình có thể truy đuổi theo mục tiêu là do có vận khí rất cao. Vốn rằng bản thân cho rằng mục tiêu là người nữ ngoại quốc, thực ra đó là khách hàng bình thường. Nếu như không phải Diệp Chiến lỗ mãng muốn truy đuổi một mình, lại không phải đúng lúc người mua vừa rời khỏi khách sạn, và cái tên đó quá mức khẩn trương chiếc vali mà bị mình chú ý. Kết quả hắn đã khác rồi.

Thực ra có thể coi vận khí là một dạng thực lực, nhưng mà Vu Minh không có tin cậy lắm đối với cái thực lực này. Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì, lần này càng làm cho Vu Minh hiểu biết hơn về thế giới. Ít nhất trước mắt đã có thể tiếp xúc sâu hơn một chút, đây cũng là lý do Vu Minh lấy cái giá 9:1 ra mà ép Diệp Chiến. Để cho Đỗ Thanh Thanh bán ân tình, cho nên bọn họ mới có thể được Diệp Chiến dẫn vào trong thế giới mới này.

Người của Hiệp hội Thám tử Quốc tế, nghe qua thì vô cùng phong cách, mặc dù ngay cả Lý Phục cũng hiểu rõ lắm sự cấu thành bên trong tổ chức.

Lý Phục lên tiếng:
- Tôi muốn hỏi một vấn đề.

- Ừm?

Đỗ Thanh Thanh ý mời nói.

Lý Phục hỏi:
- Là một thành viên bên trong Hiệp hội đó thì cơ bản nhất cần phải có là cái gì?

Đỗ Thanh Thanh ngẫm lại rồi nói:
- Là danh dự.

Vu Minh:
- Là năng lực.

Nghê Thu:
- Là kỹ thuật.

Lý Phục lắc đầu nói:
- Đó là tiếng Anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui