Ngày thứ ba, Vu Minh đã miễn dịch với nước lạnh, lại bắt đầu cuộn mình ngủ tiếp. Huấn luyện viên không có nhân tính tựa như cũng biết Vu Minh mệt nhọc cực điểm rồi ,cho nên trên tay cầm kích thương, lập tức bật nguồn điện.
Vu Minh bị điện giật trong ba giây, nhảy dựng lên quát:
- Tôi muốn đơn đấu với ông.
- Thích thì chiều.
- …………..
Vu Minh hỏi:
- Hôm nay vẫn chạy bộ sao?
- Khặc!
Đám lính cười lớn.
Trong khi huấn luyện thể năng, thì Vu Minh vui nhất là khi ăn cơm với ngủ. Giữa trưa hắn như một con chó chết nằm lên bàn ăn cơm với hắn là một loại cảm giác hưởng thụ xa xỉ. Sau khi ăn xong còn có nửa giờ được nghỉ ngơi, sau đó là hai giờ ngủ trưa. Trong khoảng thời gian này, Vu Minh cảm thấy không khác gì thiên đường hết. Buổi chiều tiếp tục huấn luyện tới bảy giờ tối, bảy giờ ăn cơm nghỉ ngơi. Tám giờ tới mười giờ là lớp lý thuyết, một vị mỹ nữ lên lớp, nhưng mà hắn chẳng có hứng thú gì hết. Chỉ là Vu Minh mà thất thần một chút thì huấn luyện viên bên người sẽ không hề do dự mà cho hắn ăn roi vào mông đâu.
Một tuần trôi qua, Vu Minh rốt cuộc đã khôi phục năng lực tư duy cơ bản, hắn cảm thấy khá là kỳ tích khi phát hiện bản thân mình có mệt tới đâu thì cũng sẽ dậy đúng giờ. Ngày thứ mười, có hai người mặc âu phục tới tiến hành đánh giá tâm lý với Vu Minh. Sau đó độ khó khăn của lớp lý thuyết của Vu Minh cũng gia tăng. Theo như báo cáo cho thấy, Vu Minh còn một khoảng lớn nữa mới khiến cho tinh thần bị thương hại. Nhưng kẻ không tim không phổi luôn không có duyên với đám bị bệnh tâm thần àm. Nhưng vì phần báo cáo này mà huấn luyện viên gia tăng cường độ huấn luyện, từ sáng sớm tới giữa trưa dều muốn khiêu chiến thể lực cực hạn của Vu Minh. Huấn luyện viên cũng không cần phải lo rằng tinh thần của Vu Minh sẽ bị phá hoại.
Ngày thứ mười ba, Vu Minh vì ngất đi mà bỏ qua cơm trưa, khóc lóc khổ sở. Không ăn cơm trưa thì vẫn phải huấn luyện, chỉ là huấn luyện viên hạ thấp cường độ huấn luyện xuống mà thôi.
Ngày thứ hai mươi, Vu Minh cuối cùng đã khiêng được cục gỗ lên đỉnh núi, tuy rằng dùng thời gian gấp đôi so với người khác, nhưng khiến cho huấn luyện viên cũng phải nặn ra một nụ cười khó có.
Khiêng gỗ lên núi đã biến thành bài tập cho buổi chiều, buổi sáng là phải leo núi, vượt chướng ngại vật, chồng cây chuối, hít đất… Huấn luyện viên dùng đủ mọi thủ đoạn áp bức từng khối cơ bắp của Vu Minh tới cực hạn Vu Minh biết bản thân mình từ ngày đầu tiên đã được tiêm vào một ít thuốc. Nghe nói chúng rất đắt đỏ, tác dụng phụ nhỏ, mà lại có thể khiến cho thân thể khôi phục nhanh hơn.
Đến ngày thứ hai mươi lăm, thuốc cũng đã giảm liều, cuối cùng là ngừng hẳn. Tự thân Vu Minh cũng đã có thể thừa nhận được huấn luyện rồi.
Một tháng Vu Minh cuối cùng có thể vừa huấn luyện mà lại có khí lực với tinh thần để nói chuyện phiếm với đám binh sĩ, còn chuyện tìm gái thì hắn đúng là có lòng mà không nổi. Hóc môn của bản đều bị huấn luyện làm tiêu hao rồi.
Tháng thứ hai.
Ngày đầu tiên, buổi sáng cũng không có huấn luyện thể lực nữa, mà đi vào huấn luyện bắn súng, huấn luyện thể năng đã đẩy vào khung giờ từ ba giờ tới bảy giờ chiều rồi, Vu Minh hiện giờ chỉ tập bắn với học về súng.
Ngày thứ mười, từ bảy giờ tới chín giờ sáng, luyện tập bắn súng, chín giờ tới mười một giờ chiến đấu, là chiến đấu thuật của Isarel. Buổi huấn luyệnc hiều hôm đó của Vu Minh bị hủy bỏ, vì hắn bị đánh cho rơi răng đầy đất. Vu Minh cũng hiểu,tên huấn luyện viên này không cần biết hắn là ai, mà chỉ làm theo quân lệnh huấn luyện mình, mặt khác Vu Minh cũng bắt đầu lại được dùng thuốc.
Ngày thứ mười một, Vu Minh mặt mũi bầm dập, mang đồ bảo hộ mà tiếp tục tập luyện chiến đấu, lần này khá hơn, nhưng buổi huấn luyện buổi chiều vẫn phải hủy.
Ngày thứ mười lăm, ngừng dùng thuốc, năng lực kháng đòn của Vu Minh đã tăng lên.
Ngày thứ mười bảy, Vu Minh đánh trúng huấn luyện viên một quyền, buổi chiều tiếp tục huấn luyện.
Ngày thứ hai mươi, Vu Minh lần đầu tiên quật ngã huấn luyện viên.
Ngày thứ hai mươi mốt, Vu Minh xuất huyết dạ dày, vô viện.
Ngày thứ hai mươi hai, Vu Minh quay về huấn luyện.
Ngày thứ ba mươi, hắn đánh ngã huấn luyện viên hai, lại có thể kiên trì cường độ chiến đấu cao trong 5 phút mà không bị thoát lực.
Ngày ba mươi mốt, Vu Minh so tay với đám binh lính bính thường, thua.
Tháng thứ ba, ngày thứ mười, Vu Minh đánh bại binh lính được một năm tuổi, nhưng vẫn không thể nào địch lại được huấn luyện viên.
Ngày thứ mười một, một người mặc âu phục tới lấy số luyện huấn luyện của Vu Minh đi.
Ngày thứ mười hai, lại thêm một vị huấn luyện viên. Vị huấn luyện cũ phụ trách cho Vu Minh rèn luyện thể năng buổi sáng, súng giới, chiến đấu. Còn vị tân huấn luyện viên thì dạy kỹ thuật lái xe, sửa xe cùng các loại điện tử…
Tháng thứ ba, ngày thứ hai mươi, Vu Minh nhận được nhiệm vụ đầu tiên: “Giết người”.
Quân đoàn ngoại tịch của nước Pháp cũng không đóng trong bản địa, mà toàn bộ quân doanh ở một đoạn cảnh nội của mộ quốc gia châu Phi.
Người của tổ chức đã xin cho Vu Minh một cơ hội để được tham gia tử hình mấy tên tội phạm, Montero nói chuyện với Vu Minh qua điện thoại:
- Chúng ta không chắc đã phải giết người, nhưng tôi muốn cậu phải đối mặt với họng súng. Thể lực, thành tích bắn súng, thành tích lý luận của cậu làm cho chúng tôi rất hài lòng, thậm chí phải nói là xuất sắc hơn chúng tôi tưởng nhiều. Tên phạm nhân mà cậu xử lý là một tên cưỡng gian, là một quan viên của chính phủ, phạm tội cưỡng gian một đứa bé bốn tuổi, cho nên không bị gánh nặng tâm lý đâu.
Vu Minh:
- Tôi có yêu cầu.
- Nói đi.
- Tôi muốn uống cô ca.
Montero hơi sửng sốt, rồi nói:
- Hành hình xong, một long cô ca.
Kết thúc trò truyện, huấn luyện viên vừa thay đồ xong đi tới nói:
- Này nhóc, đi thay đồ đi.
Vu Minh về tới doanh trướng thì thấy một bộ đồ mới để ở trên giường, trừ quần áo ra còn có một mặt nạ. Là mặt nạ mà đám đao phủ chuyên dùng, một binh lính khác đến bên người Vu Minh nói:
- Diêm, tôi ở trong quân ngũ đã bốn năm, ở trong quân đoàn ngoại tịch hai năm, nhưng mà còn chưa có giết người qua.
Tên hiệu của Vu Minh là Diêm, là do đám binh lính đặt cho hắn vì năng lực của hắn, cái tên đó bắt nguồn từ trong một bộ phim có tên là “Diêm Nhân”.
Diêm Nhân là chỉ những kẻ chuyên gia lừa người kiếm tiền, một tên Diêm Nhân lợi hại thì dù trên tay chỉ có một hộp diêm, hắn cũng có thể dùng biện pháp mánh khóe để lừa bịp, hơn nữa để khoa trương công năng của diêm, một đám người còn cầm tiền lao vào để cướp mua diêm. Vu Minh đương nhiên cũng sẽ không đào hố chơi đám binh lính, nhưng mà có khá nhiều lúc giúp đỡ cho đám lính làm được một số chuyện mà họ không muốn để cho người khác biết.
Cái tên an ủi Vu Minh tên là Lâm Sâm, hắn với một quan quân khác đoạt tình nhân, nhưng luôn ở hạ phong. Vu Minh chỉ dùng một thủ đoạn nhỏ, thế nào cô nàng kia liền hiểu nhầm là vị quan quân kia muốn kết hôn với mình, kết quả vị quan quân kia sẽ không chịu kết hôn cung với một gái quán bar, vì hắn chỉ là muốn tìm thú vui mà thôi. Thế nên hai người bọn họ có mâu thuẫn, Lâm Sâm thừa dịp đó mà đánh tới, chiếm được người đẹp.
Vu Minh đổi quần áo, bảy tên lính đứng thành một hàng, thay phiên ôm Vu Minh. Hắn ôm mỗi người một cái rồi giải thích một lần:
- Tôi là đi giết người, chứ không phải là để bị người giết.
Vị giáo quan, là một lão binh bốn mươi tuổi ôm Vu Minh rồi nói:
- Cái chỗ khó của giết người là xa hay gần, chuyện này của cậu là khó, nhưng tôi tin rằng cậu nhất định có thể chiến thắng nỗi sợ hãi mà đột phá bản thân.
Ô tô đi ra khỏi quân doanh, về một trấn nhỏ, huấn luyện viên nhìn Vu Minh, rồi đưa tới một khẩu súng:
- Cậu không sao chứ?
- Bạch Sa, ông là người tốt.
Vu Minh rút băng đạn ra nhìn, bên trong chỉ còn một viên đạn mà thôi.
Vị huấn luyện viên Bạch Sa nói:
- Lấn trước cậu bảo tôi là người tốt, cuối cùng lừa đi một hộp xì gà của tôi.
- Ha ha.
Vu Minh cười nói:
- Chỉ đùa một chút thôi mà. Bạch Sa này, tôi nghĩ có thể giúp ông kiếm được mấy ngày nghỉ đấy.
- Hử?
Vu Minh tiếp:
- Một quyển kinh Coran, với một cái chăn lông. Chỉ cần ông kiên trì được ba ngày thì lập tức sẽ có người chú ý tới ông. Tôi tin là quân đội sẽ cho ông nghỉ dài hạn, ông lại có thể quay về gặp vợ con rồi.
- Tại sao lại phải cho tôi nghỉ dài hạn?
Bạch Sa hỏi.
Vu Minh:
- Bởi vì vợ của ông là một giáo đồ cơ đốc tiều tụy mà.
- Cái này… thực sự có thể làm được sao?
Vu Minh:
- Không nắm chắc hoàn toàn, nhưng mà cũng có khả năng đấy.
Bạch Sa gật đầu nói:
- Dù sao thì mười ngày sau cậu cũng sẽ phải đi rồi.
Vu Minh cười:
- Bạch Sa, ông quá là hẹp hòi rồi.
Bạch Sa chân thành nói:
- Diêm, tuy rằng cậu trải qua huấn luyện nhưng trình độ của cậu với những kẻ chuyên nghiệp thì vẫn còn có chênh lệch khá lớn ,Quan trọng là cậu phải kiên trì, nếu cậu quay về thành phố mà bỏ qua tập luyện thì ba tháng chịu khổ này sẽ thành con số không. Mỗi ngày chỉ cần từ nửa giờ tới một giờ tăng cường thể năng, một tuần cần hai giờ tập luyện chiến đấu. Đảm bảo cậu sẽ có thu hoạch.
- Tôi nhất đinh sẽ làm thế. Cám ơn ông Bạch Sa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm thì đến một trấn nhỏ. Bạch Sa cho xe chạy tới pháp trường tạm thời ở gần đó, sau đó đeo mặt nạ lên:
- Chuẩn bị xong chưa?
- Ok!
Vu Minh mang mặt nạ vào.
Hai người vừa mới xuất hiện thì đám người đang xem náo nhiệt ở bên cạnh đều lùi về sau hết. Vu Minh với Bạch Sa đi vào trong pháp trường, đứng thẳng ở đó mà chờ đợi.
Khoảng chừng 15 phút sau, cảnh sát dẫn theo hai tên tội phạm đi vào, ra lệnh cho bọn chúng quỳ xuống, Vu Minh nhìn mục tiêu của mình, là một người da trắng. Hắn không hề sợ hãi tràng cảnh này, mà lại nhìn mình cười.
Bạch Sa rút súng ra, nhắm thẳng vào tên phạm nhân trước mặt mình, bóp cò súng. Vu Minh có cảm giác muốn nôn, bởi có kha khá chất lỏng màu hồng trắng bán lên quần áo mình, thậm chí là trên mặt nạ.
Lúc này, trong đám người náo nhiệt kia đột nhiên xôn xao hẳn lên, một người phụ nữ thét gào, cảnh sát khó khăn lắm mới ngăn bà ta lại.
Vu Minh cầm tóc tên da trắng kia, quay người hắn về phía người phụ nữ kia. Sau đó cầm súng của mình nhắm vào người hắn, bóp cò. Toàn thân tên tội phạm chấn động, Vu Minh cũng không nhanh không chậm mở chốt bảo hiểm ra, rồi nhắm thẳng vào đầu tên tội phạm, bóp cò. Nhưng vẫn không giết chết hắn, tên kia chảy cả nước mắt lẫn nước tiểu ra, miệng không ngừng kêu:
- Van ông, van ông
Thế giới này so với cái chết đáng sợ hơn, chính là nghĩ đến chết nhưng mà không chết được, mà vẫn phải chết.
Bạch Sa cười lớn rồi mở chốt súng mình, lấy đạn ra đưa cho Vu Minh bắn tiếp. Không hiệu quả, Vu Minh cho rằng kẻ như thế không đáng làm đồng loại của mình, căn bản hắn không hề có tâm lý trở ngại gì hết. Bạch Sa nhìn Vu Minh bắn mà nghĩ, có thể Vu Minh muốn dùng bi thương cùng cảm xúc phẫn nộ để giảm bớt áp lực của mình.
Vu Minh là người Bạch Sa huấn luyện qua mà có tố chất tâm lý mạnh nhất, trải qua huấn luyện như địa ngục, Vu Minh lại không hề thay đổi chút nào. Chỉ có hai đáp án, thứ nhất: Vu Minh là ma quỷ, thứ hai: Vu Minh có thể điều tiết cảm xúc tiêu cực của bản thân mình.
Vu Minh bóp cò, vẫn chưa chết, đám người ở bên ngoài thì khen ngợi không thôi, rồi lại yên tĩnh chờ đợi, chờ Vu Minh bắn thêm phát nữa. Tên tội phạm cắn răng, vẫn không trúng, hắn cảm giác sống không bằng chết, khẩn cầu:
- Van xin ông, chỉ một viên thôi.
Vu Minh nhìn về phía người phụ nữ kia, bà ta cũng không còn giận dữ điên cuồng như trước, Vu Minh cầm súng của mình, bắn chết tên tội phạm đó. Trong lòng hắn không hề có nửa điểm xao động, cảm giác mà nó đem lại còn đáng sợ hơn cả một súng mà Bạch Sa bắn.
Từ nay về sau, trấn nhỏ này đang có thể một loại thủ đoạn để xử tử tội phạm cực ác: “Đĩa quay Nga”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...