Vương Bài Trốn Thê


Editor: Diệp Gia Vân
Beta-or: Diệp Ưu
“Điềm Điềm, ngươi chuẩn bị tốt một chút. Tập đoàn Phụng Thiên có khả năng đến đây bất cứ lúc nào, lần này chúng ta phải nắm chắc hạng mục này” Quản lí phòng thị trường Dương Hoán đẩy cửa ban công ra, đứng tựa cửa liền hướng về khu làm việc nói. (Diệp Ưu: Dương Hoán này chắc có họ hàng với Dương Quá :))
Phong Du Nhiên thấy có một nữ nhân đứng lên, nhìn qua thấy nàng hẳn là thuộc loại quản lí giống như Viên đại tướng. Nàng bộ dạng thực mỵ, nhưng biểu tình cũng rất lạnh, lạnh như băng, nàng là một người rất cao ngạo. Phong Du Nhiên ở trong lòng nói, ngón tay ở trong bàn phím vẫn không ngừng luân động. Động tác đáng chữ thuần thục kia, động tác bay nhanh làm cho Tiếu Tinh Tinh kinh ngạc không thôi, từ khi nào thì Uyển Như lại trở nên lợi hại như vậy?
Điềm Điềm lạnh lùng đứng lên, bình tĩnh mà tự tin
“Yên tâm đi, quản lí. Ta đã chuẩn bị tốt .”
Quản lí vừa lòng gật đầu, không nói thêm cái gì nữa. Sự thực hiển nhiên là hắn cũng rất tin vào năng lực của Điếm Điềm. Sau đó hắn gắt gao nhíu mày, liếc mắt nhìn Phong Du Nhiên một cái, hơi châm chọc nói.
“Ôn Uyển Nhi, báo cáo của ngươi sao còn chưa thấy đâu. Thật sự không biết tại sao ngươi có thể ngồi ở đây, việc nhỏ như vậy mà cũng không làm được! Ngươi còn như vậy, ta liền…”

Ôn Uyển Nhi này là người như thế nào mà đến chỗ đâu đều có người khi dễ a?!Phong Du Nhiên bất mãn nghĩ, kẹp hai tập văn kiện trên tay, đột nhiên đứng dậy.
“Quản lí, báo cáo ta đã muốn làm tốt. Ngươi muốn xem sao?”
“Ngạch. . .” Lời nói của quản lí nghẹn ở yết hầu, có chút khó chịu, nhưng lại tìm không ra lỗi của Phong Du Nhiên. Không cam lòng, nói với thư ký: “Lý bí thư, đem báo cáo của nàng mang tới đây. Cẩn thận xem xem, báo cáo quan trọng như vậy không thể để cho nàng làm sai!” Nói xong liền ‘rầm’ một tiếng đóng cửa ban công lại.
Tất cả mọi người trầm mặc, Lý bí thư nháy mắt mấy cái, đi tới cầm báo cáo trên tay Phong Du Nhiên . Cũng không đi mở, liền đứng ở cái bàn bên cạnh Phong Du Nhiên nhìn. Vốn nghĩ đến có thể tìm ra trong đó rất nhiều điểm sai, chuyện như vậy trước kia cũng không phải không có phát sinh qua.
Nhưng là, lần này nàng mở to hai mắt nhìn lại tìm không ra gì một chỗ sai lầm!
Nàng kinh ngạc liếc mắt nhìn Phong Du Nhiên một cái. Phong Du Nhiên cũng mỉm cười nhìn nàng.
“Làm tốt lắm.” Lý bí thư hơi ý cười nói một câu, mượn cớ đi photo báo cáo kia rồi ly khai.
Cái này, mọi nhân viên phòng thị trường nhìn Phong Du Nhiên như nhìn động vạt quý hiếm, nàng làm thế nào lại khiến Lý bí thư tìm khắp không ra sai lầm trong báo cáo?! Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?

“Uyển Nhi, ngươi từ khi nào thì trở nên lợi hại như vậy ?” Phong Du Nhiên vừa ngồi xuống Tiếu Tinh Tinh lập tức bu bu lại, kinh ngạc từ trên xuống dưới đánh giá Phong Du Nhiên.
Phong Du Nhiên hơi hơi quay đầu, nhìn thoáng qua Tiếu Tinh Tinh, hướng nàng bỡn cợt nháy mắt mấy cái.
“Ta trước giờ vẫn rất lợi hại a, ngươi không có phát hiện sao?”
“Thiết!” Tiếu Tinh Tinh không nói gì nhìn nàng, “Ngươi rõ ràng từng nói ngươi căn bản là không có tiếp xúc qua mấy thứ này, chỉ biết thưởng thức âm nhạc. Ngươi trước kia đánh chữ tốc độ siêu chậm, đối với bản báo cáo lại không biết gì cả. Chẳng lẽ ngươi lần này xin phép nghỉ chính là đi tiến hành đặc huấn? Chỗ nào mà lợi hại như vậy a, có thể trong ba ngày ngắn ngủi đem ngươi huấn luyện thành như vậy?”
Phong Du Nhiên ánh mắt chợt lóe, chẳng lẽ trước kia Ôn Uyển Nhân là một tiểu thư quý tộc ở trường học? Chỉ học được một ít kiến thức làm quý phu nhân gì đó, còn đối với phương diện xã hội, công ty, Đối máy tính đều là một tờ giấy trắng?
“Ta trước kia có nói như vậy sao? Sao ta lại không nhớ a. . .” Tuyệt đối không thừa nhận! Bằng không như thế nào giải thích năng lực về sau của mình?! “Chính là trước kia ta không nghĩ phải cố gắng làm việc thôi. Hiện tại ta cảm thấy đứng ở trong công ty, ình một chút cảm giác thành tựu cũng là không sai.” Nói xong cũng không trông nom Tiếu Tinh Tinh sẽ có phản ứng gì, cúi đầu mà bắt đầu giải quyết cái văn kiện khác.
“Phải không?” Tiếu Tinh Tinh nghi hoặc nhìn một chút nàng, bĩu môi, cúi đầu nghĩ, lại như thế nào cũng nghĩ không thông. Sau đó cũng không cho là đúng tiếp tục chuyện của mình.
“Uyển Nhi, giúp ta làm cái này đi!” Phong Du Nhiên đang tập trung đánh chữ đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một cái âm thanh nũng nịu, nhưng là chủ nhân của âm thanh này đang dùng ngữ khí mệnh lệnh để nói chuyện với mình! Phong Du Nhiên ở trong lòng bất mãn, mặt nhăn mày nhíu, sau đó liền mỉm cười ngẩng đầu lên.

Một đạo ánh mắt có chút khinh thường khẽ lướt qua người nữ nhân ngồi làm việc bên cạnh đang ỷ lại chính mình, nháy ánh mắt mị hoặc nhìn mình. Xem bộ dạng của nàng cho là đương nhiên, ra vẻ trước kia thường xuyên ra mệnh lệnh như vậy với Ôn Uyển Nhi?
“Là cái gì vậy?” Trong giọng nói không có một chút cảm giác tức giận, thanh âm của Phong Du Nhiên như trước vẫn rất ngọt mĩ.
Nữ nhân hai mắt sáng lên, lập tức đem cái gì đó trên tay ném lên trên bàn làm việc của Phong Du Nhiên.
“Cũng không có cái gì . . . Chỉ là bản báo cáo tháng này thôi, quản lí đang muốn gấp, ngươi một giờ sau cho ta là có thể !” Nói xong liền xoay người lắc mông đi.
Phong Du Nhiên châm chọc cười, cũng không thèm nhìn tới sẽ đem cái này nọ do cái người này nọ ném tới làm thật tốt . Cúi đầu nhanh chóng xử lý sự tình, cuối cùng chỉ còn lại một phần.
Người thường xuyên chơi cổ phiếu, xem thị trường chứng khoán, giao dịch trong nháy mắt làm sao có thể đối với máy tính chưa quen thuộc?! Phong Du Nhiên tốc độ đánh chữ vẫn đều là làm cho người ta phải kinh ngạc, tốc độ hai trăm kí tự một phút, làm cho người ta xem thế là đủ. Biến thái nhất là, nàng cho tới bây giờ cũng không cần kiểm tra, bởi vì không có sai chính tự!
Cho nên nói Phong Du Nhiên giải quyết việc này thuần túy là chỉ cần đánh chữ, quả thực chính là như một bữa ăn sáng.
Đánh xong kí tự cuối cùng, Phong Du Nhiên dựa vào ghế dựa đằng sau. Hai tay mười ngón giao nhau, bắt đầu mát xa từng ngón. Dù sao tay này không phải là của mình, nó chưa từng trải qua việc đánh chữ cường độ cao như vậy, thế có mới ba giờ cũng có chút co rút. Xem ra phải hảo huấn luyện một chút ngón tay của mình .
Một bên vẫn chú ý đến Phong Du Nhiên, Tiếu Tinh Tinh nhìn thoáng qua cái chồng văn kiện cao cao, trong ánh mắt có một chút cái gì đó không hiểu.

“Mọi người hảo. . .” Sau một trận tiếng bước chân, cửa phòng thị trường truyền đến thanh âm của một nam tử ôn hòa.
“Xin hỏi có chuyện gì?” Lễ tân tiểu thư kinh diễm nhìn người giống như vương tử chỉ có thể tìm thấy ở cổ đại này, trong lòng có chút khẩn trương hỏi.
Đường Phong mỉm cười, thực ôn hòa, như gió xuân, làm cho người ta trong lòng thoải mái đi ra, hận không thể làm cho hắn nói thêm nữa hai câu, nhiều cười trong chốc lát.
“Ta là người đại diện của tập đoàn Phụng Thiên đến đây đàm phán hợp tác làm ăn lần này.”
“Nga! Hoan nghênh hoan nghênh!” Lễ tân tiểu thư lập tức đi ra, “Thỉnh ngài theo ta đến văn phòng của quản lí!”
Đường Phong đối với nàng khẽ gật đầu, liền theo hướng quản lí văn phòng đi đến. Vừa đi, ánh mắt biên ở khu làm việc nội tìm kiếm…
Ngô Nam làm trợ lý đặc biệt của Đường Phong cũng đã ba năm, còn chưa từng thấy qua chủ tịch nhà mình cao hứng như thế. Tuy rằng hắn luôn tao nhã như vậy, cười làm cho người ta có cảm giác giống như Mộc xuân phong. Nhưng lại chưa từng cười giống hôm nay! Giống như là sung sướng, thậm chí có chút khẩn cấp! Vốn bọn họ hẹn chín giờ sáng mai cùng đến Vinh Ngự, nhưng hắn lại cố tình xế chiều hôm nay chạy tới đây.
Được rồi, ngươi nói hắn buổi chiều thứ bảy đã đi xuống đi! Nhưng là vì sao? ! Vì sao muốn cướp công việc của người ta lại bày ra bộ dạng đi công tác?! Vốn hắn là từ công ty đến bày ra bộ dạng đến tiến hành ký hợp đồng bàn bạc, nhưng hắn lại cố tình muốn cướp tại đây, làm cho đám nhân viên nơm nớp lo sợ, còn tưởng rằng chính mình làm việc không tốt, làm cho BOSS không hài lòng như vậy.
Còn hiện tại sao? Đi vào công ty người ta, lại hết nhìn đông rồi đến nhìn tây, không có một chút bộ dạng của chủ tịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận