" Thân thủ không phải một ngày hai ngày luyện ra, hy vọng mọi người phải kiên trì!” Giọng người đàn ông lạnh lùng.
Đám lính trào lên tình cảm mãnh liệt cùng với khát vọng vươn lên.
Bọn họ nắm chặt nắm tay yên lặng thề: Nhất định phải kiên trì!
Ánh mắt Dạ Lăng Mặc nhìn theo bóng Phượng Tử Hề rời đi, dần dần biến thành một chấm đen nhỏ cho đến khi hoàn toàn biến mất, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy Từ Thanh Trạch đứng bên cạnh.
Cậu ta xoa xoa khuôn mặt bị đánh, khuỷu tay cọ cọ Dạ Lăng Mặc, giọng điệu chua xót: “Lão đại, nói gì cũng không nên vả mặt chứ?”
Dạ Lăng Mặc hơi nhíu mày, giọng nhàn nhạt không hề gợn sóng: “Chỉ là thuận tay nên đánh thôi!”
“Ngao ô ——” Từ Thanh Trạch che mặt, tru lên một tiếng.
Lão đại quá xấu rồi!
Đôi mắt hẹp dài của Dạ Lăng Mặc xẹt qua một ý cười xấu xa, anh mới không nói mình cố ý đâu!
Đường Hạo Vũ khập khiễng đi tới trước mặt Dạ Lăng Mặc, tay phải hung hăng nhéo cánh tay anh: “Đội trưởng, cậu rất mạnh!”
Dạ Lăng Mặc dùng sức bẻ tay anh ra, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia ấm áp, môi mỏng giơ lên: “Cố lên, cũng sẽ có ngày anh về đơn vị thôi!”
Đường Hạo Vũ mỉm cười, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong cùng khát vọng, trong lòng lại đang khóc!
Khả năng sao?
Chuyên gia đều nói bệnh trên người anh không có cách nào biện pháp trị cả!
——
Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đã hai ngày trôi qua.
Thứ hai.
Ánh nắng tươi sáng, gió thổi nhè nhẹ.
Dạ Lăng Mặc đứng giữa sân thể dục, nghiêm túc nhìn mọi người, âm thanh leng keng hữu lực bỗng vang lên: “Hôm nay học nhảy dù!”
Lời này vừa ra, có ít binh lính lộ ra vẻ kích động, có người lại lo âu, thấp thỏm bất an……
Mà Doãn Thu chính là một trong số đó.
Khuôn mặt hồng nhuận của cô nàng dần dần trở nên tái nhợt lên, sau đó tràn lên một hơi lạnh lẽo, trên trán có mồ hôi chảy xuống.
Đôi tay run nhè nhẹ, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi, hạ giọng hỏi: “Hề Hề, có lẽ nào sẽ rơi từ trên trời không?!”
Phượng Tử Hề thấy sắc mặt cô nàng không tốt, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tay cô bạn, giọng nói mềm nhẹ mang theo vẻ trấn an: “Rất an toàn, sẽ không rơi xuống!”
Doãn Thu giống như tìm được cảm giác an toàn, trong lòng lộ ra kiên định: “Ừa, tớ không sợ đâu!”
Khóe môi Phượng Tử Hề giật giật, nếu bỏ qua khóe môi phát run của Doãn Thu, có lẽ cô còn tin được.
——
Sân huấn luyện nhảy dù.
Cả đám lính chia làm hai đại đội.
Dạ Lăng Mặc đứng ở đối diện, đôi tay khoanh lại, ngạo nghễ đứng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ nghiêm túc: “Mọi người không cần khẩn trương, càng khẩn trương càng dễ xảy ra chuyện!”
Nam binh không sao cả, nhưng nữ binh trời sinh nhát gan, sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi.
“Nghiêm, nghỉ, hướng —— trái —— chuyển!” Dứt khoát lưu loát, giọng nói hùng hậu chợt rơi xuống.
“Theo trình tự lên máy bay, bước lên bước!” Từ Thanh Trạch thấy Dạ Lăng Mặc có dấu hiệu tức giận, lập tức lên tiếng.
Mười phút sau, nhóm nam binh đầu tiên lên sân khấu.
Nam binh đầu tiên đứng trên cửa khoang máy bay, gió lạnh thổi vào mà không hề có cảm giác.
Phóng mắt nhìn ra, cảm giác đầu trống rỗng…… Hai chân không chịu khống chế mà run run……
Từ Thanh Trạch đứng một bên nhìn không nổi, cậu ta đi qua đi chọc chọc nam binh, lạnh giọng quát lớn: “Mới bốn trăm mét đã sợ thành như vậy, còn phải đàn ông không?”
Nam binh đổ mồ hôi lạnh liên tục, mồ hôi trong lòng bàn tay theo khe hở ngón tay rơi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Thanh Trạch, giọng điệu xin tha nói: “Đội trưởng, em rất sợ, nếu không, chờ chút mới nhảy được không?”
Vẻ.ặt Từ Thanh Trạch thoáng chốc thay đổi, nhấc chân làm động tác đá người muốn dọa đối phương.
Nào biết người kia theo bản năng lùi về sau hai bước, chớp mắt đã biến mất.
“A ——” tiếng kêu kinh hoảng truyền khắp bốn phía.
------ lời nói ngoài lề ------
Có muốn lúc nhảy dù có tình tiết ái muội không…. Cái này có thể có đó nha……
Editor: Năm mới Tết đến tặng mọi người 1 chap nhét kẽ răng nè! Chúc mọi người gia đình bình an, tiền tài như nước nha! Iu mọi người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...