Nửa giờ sau, Phượng Tử Hề rốt cuộc cũng đến đích.
Khuôn mặt xinh đẹp cũng nhiễm một tầng đỏ ửng, mồ hôi theo sườn mặt chảy xuống.
Một áo ngắn màu xanh bao lấy thân người lả lướt hấp dẫn, lại vì ướt sũng mồ hôi mà như ẩn như hiện
Cô hữu khí vô lực nằm trên mặt đất, lấy tay che ánh mắt trời chói chang, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, bên tai cực nóng, giống như là bị lửa đốt vậy.
Doãn Thu nằm bên cạnh cô, trên mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng, giọng nói khô khốc vang lên bên tai cô: “Hề Hề, may mà kiên trì đến cuối cùng!”
Cô nàng cảm giác tố chất thân thể mình lại được nâng cao lên rồi!
Khóe miệng Phượng Tử Hề nâng lên một nụ cười vui mừng: “……”
Đúng vậy, may mà kiên trì đến cuối cùng!
Ánh mắt thăm dò của Dạ Lăng Mặc dừng trên người Phượng Tử Hề, bộ ngực phập phồng lên xuống lại làm anh tức giận!
Người phụ nữ đáng chết!
Không biết kiêng dè một chút nào!
Không thấy bên cạnh có rất nhiều nam binh sao?
Giờ khắc này, Dạ Lăng Mặc có chút hối hận khi để nam binh huấn luyện cùng nữ binh.
Từ Thanh Trạch đi đến bên Dạ Lăng Mặc, cảm giác không gian có mang theo hơi thở tràn ngập sát khí, đáy mắt hiện lên vẻ mê mang, ai lại chọc vị tổ tông này tức giận thế?
Ánh mắt không tự giác dừng trên người Phượng Tử Hề.
Không biết có phải ảo giác không.
Cậu ta lại cảm giác lão đại có quan hệ mập mờ với Phượng Tử Hề!
Đang nghĩ thế thì đã có một bóng dáng đen mịt mờ chặn ngang tầm mắt cậu
Ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Dạ Lăng Mặc mặt đen lạnh toát, không hề chuyển mắt nhìn cậu, trên người còn lộ ra hơi thở hỗn loạn, lạnh đến thấy xương....
Từ Thanh Trạch run rẩy lẩy bẩy, hai mắt rũ xuống, chẳng lẽ là mình trêu chọc vị tổ tông này sao?
Cậu ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác bản thân so với việc tuyết bay tháng 6, so với Đậu Nga còn muốn oan hơn!
Dạ Lăng Mặc hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía Phượng Tử Hề: “Nằm chết ở đó à?”
Giọng nói không hề có độ ấm tựa như một lưỡi dao sắc bén cứa lên tim người ta.
Hai tay Phượng Tử Hề chống lên mặt đất, chậm rãi đứng dậy.
Đáy mắt lạnh lẽo lộ ra, lông mi cong vút như cánh chim run nhè nhẹ……
Chờ!
Chờ cô khôi phục được thân thủ kiếp trước, người đầu tiên lấy ra khai đao chính là Dạ Lăng Mặc!
Dạ Lăng Mặc thấy mọi người tản ra, tâm trạng buồn bực dần dần tốt lên!
——
Ký túc xá ban D
Phượng Tử Hề xoa xoa lên cẳng chân, sau đó lấy ít thuốc ra, cẩn thận thoa.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo lại vang lên trên hành lang: “Phượng Tử Hề ra đây một chút!”
Phượng Tử Hề lười biếng nhướn mày, cất thuốc đi cẩn thận, nhảy xuống giường, đi ra ngoài.
Ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy Từ Thanh Trạch đưa lưng về phía ký túc xá, tấm lưng thẳng tắp như dây cáp điện……
Từ Thanh Trạch nghe được tiếng bước chân, lập tức xoay người: “Tôi có thể gọi cô là Hề Hề không?”
Phượng Tử Hề nhíu mày: “……”
Cậu ta tới tìm cô, chỉ là để hỏi câu này à?
Từ Thanh Trạch đã đập tan bộ dạng nghiêm túc, thay vào đó là dáng vẻ kiệt ngạo khó thuần: “Như vậy tương đối thân thiết!”
Phượng Tử Hề bĩu môi: “……”
Nơi này là chốn chơi đùa à?*
Nơi này là quân doanh, cũng không phải nơi người thân tụ hội!
Từ Thanh Trạch cũng không thèm để ý đến vẻ lạnh nhạt và vô lễ của cô nàng kia, ánh mắt đào hoa bắn ra tia sáng liễm diễm lập lòe: "Nghe nói cô có thuốc rất thần kì, có thể cho tôi xem thử không?"
Đôi mắt trong veo của Phượng Tử Hề hiện ra mấy tia sáng, tay phải vuốt ve cằm: “……”
Nói nửa ngày, hiện tại mới nói trọng điểm!
Phượng Tử Hề trầm mặc làm Từ Thanh Trạch thấp thỏm bất an, mỹ nữ, tôi nói nhiều như thế, dù sao cô cũng phải hồi một câu đi chứ!
Dạ Lăng Mặc mới ra khỏi văn phòng, đã nhìn thấy một cảnh chói mắt như thế
Anh bước tới, khuôn mặt tuấn tú bao phủ một tầng khói mù, cả người tản ra khí thế làm cho người ta sợ hãi, giọng nói lạnh thấu tận xương bỗng vang lên: “Các người đang làm cái gì?”
Nguy hiểm!
Có sát khí!
Chạy mau!
____
Editor: móa, cảm giác như đi bắt gian ấy! Thương Tiểu Trạch nhà tui 0,1s.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...