Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Doãn Thu quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ với bộ đồ thời thượng, trang điểm đậm đang từ từ bước đến.

Khuôn mặt cô lộ vẻ khó chịu, giọng nói vang lên vừa lạnh lùng vừa có chút mỉa mai: "Chào dì!"

Khuôn mặt trang điểm cầu kì của Hàn Nhạc Nhạc lập tức biến sắc, đôi mắt trừng to như đèn lồng, thanh âm mang theo sự sắc bén, cay nghiệt cất lên: "Tiện nhân, cô gọi ai là dì?"

"..." Lâm Vận che mặt cười khúc khích.

Rất hợp!

Doãn Thu tỏ vẻ thờ ơ, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ châm biếm, cô chậm rãi nói: "Trúng ai thì trúng a!"

Anh mắt Hàn Nhạc Nhạc bắn ra tia xấu xa. Cô ta liếc sang Lâm Vận ở bên cạnh, nhấp giọng nhạo báng: "Tiểu tam, sao cô cũng tới đây?"

Doãn Thu sững sờ:"... "

Tiểu tam, cô ta nói ai là tiểu tam!

Lâm Vân nhếch môi, ánh mắt nhiễm một chút ớn lạnh: "Hàn Nhạc Nhạc, cái danh đó xứng với cô hơn mới phải!"

"Ồ--" Hàn Nhạc Nhạc nở một nụ cười khinh bỉ, khuôn mặt hiện rõ sự nhạo báng: "Tôi đường đường là thiên kim của tập đoàn Vĩnh Thụy, cần gì phải đi làm tiểu tam?"


Doãn Thu ngay lập tức phản ứng lại, cô cất giọng cười chế nhạo: "Biết đâu vì vậy mà cô bị kích thích?"

Lâm Vận cười đắc ý: "... "

Cảm thấy ngày càng thích Doãn Thu hơn!

"Cô--" Khuôn mặt Hàn Nhạc Nhạc tái nhợt, giận đến phát run.

Cô ta vươn tay, tính cho đối phương một cái tát.

Nhìn thấy cảnh này, nhân viên trong cửa hàng liếc nhìn Doãn Thu đầy thông cảm.

Tưởng chừng Doãn Thu sắp bị đánh đến nơi thì bất ngờ có một bàn tay thon dài nắm lấy cổ tay Hàn Nhạc Nhạc, thanh âm lạnh lùng tựa như phát ra như địa ngục vang lên: "Hàn--Nhạc--Nhạc--cô dám đánh người của tôi"

Mọi người "...."

Khuôn mặt của Hàn Nhạc Nhạc tái nhợt, cơ thể run lên vài lần, Phượng Tử Hề, sao cô ta lại ở đây!

Hàn Nhạc Nhạc vốn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Phượng Tử Hề!

Ánh mắt Doãn Thu sáng lên, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng: "Hề Hề, cậu quay lại rồi!"


Đôi mắt lạnh lùng của Phượng Tử Hề lướt qua người Doãn Thu, sau đó là Lâm Vận: "Cô ta kiếm chuyện với hai cậu ư?"

Lâm Vận sờ sờ chóp mũi, bày ra bộ mặt ngây thơ: "..."

"Hề Hề, cô ta định đánh người, cậu mau giúp mình trả lại gấp đôi!" Doãn Thu tiếp lời.

"..." Nhân viên trong cửa hàng chết lặng.

Chẳng lẽ... định đánh nhau ở đây thật sao!

Thần sắc của Phượng Tử Hề có phần lười biếng, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm không rõ đáy. Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến mọi người ớn lạnh: "Lợi dụng địa vị để áp bức, đè đầu cưỡi cổ người khác, không thể không giáo huấn một phen! "

Nói xong, tay phải cô kéo mạnh.

Hàn Nhạc Nhạc mất thăng bằng, lao tới trước mặt Lâm Vận, khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm mồ hôi lạnh...

Phượng Tử Hề thấy người phụ nữ vẫn ngây ngốc ở đó, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh, giọng nói không chút cảm xúc của cô như một lưỡi kiếm sắc xuyên qua trái tim Lâm Vận, đồng thời kéo Hàn Nhạc Nhạc xuống hồ nước lạnh giá.

"Lâm Vận, là bạn của mình thì không được yếu đuối. Nếu cậu cứ mãi như vậy, tình bạn của chúng ta coi như chấm dứt!"

"Bây giờ mình cho cậu một cơ hội, đem những chuyện Hàn Nhạc Nhạc bắt nạt cậu trước kia, trả lại gấp đôi! "

"... "Khuôn mặt của Lâm Vận tái nhợt, hai bàn tay xiết chặt, đôi mắt tràn đầy hoảng loạn.

Mà đồng tử Hàn Nhạc Nhạc lúc này co chặt, trong mắt hiện lên vẻ chắc chắn, cô ta lớn tiếng hét lên:" Không, không... Lâm Vận, nếu cô dám động đến tôi, tôi thề sẽ làm cho cô thân bại danh liệt!!!"

Doãn Thu cười khinh bỉ, đôi mắt đầy vẻ mỉa mai, không chút khách khí mà nói: "Sao hả, dám bắt nạt người khác, nhưng lại sợ người khác bắt nạt mình, Hàn Nhạc Nhạc, cô có muốn nếm thử thế nào là thân bại danh liệt không!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui