Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Phượng Tử Hề cười lạnh, trong lòng chửi thầm: Thật mất mặt! Lớn đầu rồi còn chơi trò mách lẻo!

Nếu Hàn Nhạc Nhạc biết được suy nghĩ của Phượng Tử Hề khẳng định sẽ phun ra một ngụm máu tươi!

Mới hai mấy tuổi lại bị cô nói thành một bà cô già.

Hai mắt Lâm Vận sáng ngời, vẻ mặt kích động chẳng còn chút thương tâm nào cả. Cô đứng dậy đi đến trước mặt Phượng Tử Hề, vui vẻ: "Hề Hề, hai năm không gặp, thật nhớ cậu!"

Lúc vừa nghe được giọng nói quen thuộc ấy, cô còn cho rằng bản thân bị ảo giác, không ngờ lại là thật!

Sau khi tốt nghiệp cao trung, hai người cũng mất liên hệ.

Có bạn học nói Phượng Tử Hề sau khi học đại học năm nhất liền nghỉ học, có bạn học lại bảo cô đã xuất ngoại....

Liên hệ vài lần nhưng vẫn chẳng tìm được người

Phượng Tử Hề hơi hơi mỉm cười, mắt cong thành mảnh trăng non: “Đã lâu không gặp, cậu có khỏe không?”

Lời này vừa hỏi, Lâm Vận đã hơi hơi cúi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, nước mắt trào lên khóe mắt, lông mi cong vút cố che dấu cảm xúc.

Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô lại nở nụ cười rực rỡ, ánh mắt lấp lánh trong suốt, đang định lên tiếng bị Hàn Nhạc Nhạc chặn trước: 


"Hóa ra tiểu tam này là bạn của mày, muốn biết nàng có khỏe không, cứ hỏi tao là được!"

Hàn Nhạc Nhạc châm biếm nhìn, đáy mắt hiện lên hận ý cùng chán ghét.

"Tôi không có!" Lâm Vận lại lên tiếng phủ nhận.

Trong mắt Cao Tường hiện lên tia kinh diễm, đúng là một người phụ nữ thực xinh đẹp!

Phượng Tử Hề không bỏ qua tia kinh diễm trong mắt Cao Tường, trong lòng cười lạnh, cái tên tra nam* này thì có gì hay ho kia chứ.  

(*Tra nam là loại nam không ra gì, vong ân phụ nghĩa, phụ tình, lợi dụng tình cảm người khác, nói chung làm những gì tồi tệ)

Cô nhìn Hàn Nhạc Nhạc, ánh mắt tựa như sao trời thần bí, môi đỏ hơi gợi lên: "Hàn Nhạc Nhạc, cô nhiều chuyện cái gì? Tiểu tam? Nếu tôi nhớ không lầm, cô cũng từng phá hoại gia đình nhà người khác mà nhỉ?"

Một câu trước, ngữ điệu tương đối nhanh, một câu sau, lại khiến cho dáng vẻ không quan tâm cùng ánh mắt châm biếm thiếu chút nữa biến thành oán khí giết người.

"Mày____ mày nói láo!" Hàn Nhạc Nhạc tức đến mặt trắng bệch, người phát run. 

Không gặp một thời gian, Phượng Tử Hề càng ngày càng kiêu ngạo!

Cao Tường sờ sờ chóp mũi, yên lặng đứng một bên, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân. 

Đây là trận chiến của phụ nữ, tốt nhất vẫn không nên dây vào làm gì! 

Cao Tường đã sớm quên mất, mấy cô gái này vốn dĩ cãi nhau cũng bởi vì hắn.

Phượng Tử Hề nhún vai, trên mặt lộ vẻ vô tội: “Có sao, trước đây còn từng xuất hiện trên trang nhất báo giải trí, nhưng mà, sản nghiệp Hàn gia lớn chi ra một chút liền có thể xử lí rồi!”

Lâm Vận trừng mắt cứng lưỡi nhìn Phượng Tử Hề, trong đầu không ngừng mà hiện lên những lời này!

Trời a, cô ta sao lại là loại người như thế được chứ? Quá không có nhân phẩm rồi!

Lúc đầu còn cho rằng Phượng Tử Hề nói đùa, không để ý lắm. Giờ phút này nhìn đến Hàn Nhạc Nhạc kia sắc mặt cương cứng thù khẳng định đây là sự thật rồi! 

Lúc này, cô lại chẳng còn chút đau khổ vì bị thất tình, ngược lại lại có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa. 


Chen chân vào gia đình người ta chứng tở người kia không có đạo đức

Một người không có đạo đức thì chuyện gì cũng làm ra được!

Hai mắt Cao Tường tối lại, hắn chỉ biết Hàn Nhạc Nhạc đã quen qua mấy người bạn trai nhưng chưa từng nghe nói cô ta lại đi phá hoại gia đình nhà người khác.

Nói qua rồi lại nói lại, cho dù biết, thì làm sao? 

Chẳng qua chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi! Hàn Nhạc Nhạc thích bề ngoài của hắn, mà hắn lại muốn dáng vẻ cùng gia thế của cô ta.

Nếu Phượng Tử Hề biết suy nghĩ của Cao Tường, nhất định sẽ chửi ầm lên: “Cầm thú a, cầm thú!”

Đáy mắt Hàn Nhạc Nhạc xẹt qua tia sợ hãi, cô ta làm sao biết được, không phải ba đã xử lí chuyện này rồi sao? 

“Phượng Tử Hề, tao đánh chết mày! Con tiện nhân, ai sai mày phá hoại thanh danh của tao!” Vài giây sau, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Nhạc Nhạc biến thành cực kì tức giận, giơ tay phải lên đánh liên tiếp.

Sắc mắt Lâm Vận tái lại, muốn ngăn nhưng không kịp.

Cô cho rằng cái tát kia sẽ đánh lên mặt Phượng Tử Hề. Thế nhưng, một màn sau lại khiến cô trừng mắt cứng lưỡi

Chỉ thấy Phượng Tử Hề cực nhanh nâng tay lên, không chút lưu tình giáng một tát lên mặt Hàn Nhạc Nhạc.

Tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta hoảng sợ.

“Bang ——” thanh âm vang vọng toàn bộ đại sảnh.


Trên khuôn mặt trắng nõn của Hàn Nhạc Nhạc nhanh chóng hiện lên năm dấu tay, lớn nhỏ không đều, cực kì quyến rũ.  

Người Lâm Vận khẽ run lên: "____"

Hề Hề càng ngày càng bạo lực rồi!

Khóe miệng Cao Tường giật giật: "_____"

Cô gái này thật đáng sợ!

"Mày____ tao liều mạng với mày!"

Hàn Nhạc Nhạc trừng lớn mắt phẫn nộ nhìn Phượng Tử Hề, nước mắt đã dâng lên, vươn tay đánh về phía cô.

Phượng Tử Hề vốn định tặng cho Hần Nhạc Nhạc một cú đạp, nhưng nhìn thấy người phía sau lưng cô ta, sắc mặt đã biến, nghĩ cái gì cũng không được, chỉ có một chữ "chạy" hiện lên trong đầu.

Giám đốc khách sạn nhìn bóng cô gái đã chạy đi xa, gân xanh trên trán nổi lên: "Tính tiền! Cô còn chưa tính tiền đâu! Báo động! Báo động! Có người ăn cơm chùa*!"

(*vốn là cơm bá vương, kiểu hông chịu thanh toán á) 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui