Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành


Edit: Tiểu Ngữ
Lúc Thủy Lung tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, mệt mỏi, ngay cả hơi sức nhấc tay lên cũng không có, miệng rất khô, thậm chí người dưới cũng có chút đau buốt, trong đau nhức lại có cảm giác mát lạnh xoa dịu, tựa như được bôi thuốc.

Nàng híp mắt, trong đầu có chút hỗn độn, kế đó liền thấy một bóng đen ập xuống, môi bị ngăn chặn lại, đầu lưỡi linh hoạt liếm trên môi nàng, vô cùng thân thiết lại mờ ám, làm người ta cảm nhận được si mê và thương yêu của hắn.
Thủy Lung mệt đến mức không có hơi sức né tránh, thấy nụ hôn của người phía trên không có cực lực lắm, chỉ liếm cánh môi của nàng, vành tai tóc mai chạm nhau khiến nàng hơi nhột, ngoài ra không có khó chịu lắm, nên lười ngăn cản.
Chờ sức lực trên môi của người nào đó thả lỏng, Thủy Lung mới mấp máy đôi môi vừa tê vừa ngứa: “Nước.” Thanh âm vừa vang lên, tiếng nói khàn khàn chậm chạp, run run khiến lòng người ngứa ngáy.

TRưởng Tôn Vinh Cực đứng lên đi tới cái bàn trong tân phòng, đem chén trà ấm đã chuẩn bị từ sớm lại, một tay ôm eo Thủy Lung đỡ nàng, một tay bưng chén trà đưa tới bên miệng Thủy Lung, dáng vẻ vô tư muốn đút nàng uống.
Thủy Lung nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo hiện lên ánh sáng lấp lánh, hé môi uống trà.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, đáy lòng âm thầm thở dài một hơi. Hắn lo lắng lần này giống như lần đầu tiên hai người bọn họ… Sợ Thủy Lung tức giận vì hắn đem nàng lăn qua lăn lại quá mức, sau đó đuổi hắn đi, không muốn gặp hắn nữa. (Ngữ: Méo! Cute quá!!! >w


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận