Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành



Cái gọi là người xem cuộc vui, chính là làm một người đứng xem, xem
nhân gian muôn màu, nhìn người trong cuộc đùa giỡn, giễu cợt người trong thế gian vẫn đổi thay lạnh ấm, giả trang hết các loại trò hề, không có
bất kỳ mối liên quan nào với mình.

Thủy Lung thông minh cỡ nào, một chớp mắt đã lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Thánh Tôn.

"Ngươi đang sợ ta và bọn họ quen biết nhau?"

Nụ cười của Thủy Lung dần dần thu lại, thần thái này của đối phương làm
người khác đau lòng, khiến cho nàng cũng bị ảnh hưởng, "Vẻ mặt này, vốn
là diện mạo diễn xuất?"

Thánh Tôn không hề né tránhsự quan sát
chăm chú của Thủy Lung, trong đôi mắt trầm tĩnh của hắn hơi lay động,
loại cảm xúc đó, vì sao ngay cả Thủy Lung cũng đoán không ra, thâm sâu
như biển cả mênh mông, muốn dò xét rõ ràng có lẽ cần lặn xuống chỗ đáy
biển sâu mới có thể biết được. Nhưng cũng không ai biết rốt cuộc biển
này sâu bao nhiêu, khi lặn xuống đó, ắt sẽ phải chết chìm trong đó mới
hiểu ra.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, sâu kín nói: "Ta chỉ sợ nàng bị thương." Về phần vấn đề phía sau kia, hắn không trả lời.

Thủy Lung nhíu mày, nói với hắn: "Tới đây một chút."

Thánh Tôn không có chút gì do dự, nghiêng người đến gần Thủy Lung, cho đến
khi mặt mũi hai người cách nhau không tới mười phân, thậm chí có thể
thấy rõ ràng bóng của mình trong mắt đối phương.

Thủy Lung đưa
tay, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh chạm vào cái đầu không mang mũ của
hắn, năm ngón tay êm ái khi chạm nhẹ trên mái tóc đen, như tuyết rơi êm
ái, như lông vũ mềm mại.

Thánh Tôn ngẩn ra, vẻ mặt ngây dại,
khiến Thủy Lung cảm thấy vô cùng thích hợp với đôi mắt trong suốt của
hắn, khóe miệng của nàng lập tức hiện ra nụ cười.

Năm ngón tay
hơi dùng sức chút lọt vào trong tóc của hắn, chạm tới da đầu hắn, theo
mái tóc mềm mại một đường đi thẳng xuống không trở ngại.

Thẳng xuống, thẳng xuống, từ đỉnh đầu vuốt thẳng xuống đến một nửa mái tóc lại lập lại, giống như vuốt ve dịu dàng.

Không biết Thánh Tôn hoàn hồntừ lúc nào, đôi mày phiền muộn cùng với vẻ uất
ức bên trong đôi mắt giống như tuyết tan, toàn bộ hóa thành làn nước mùa xuân trong suốt, dưới ánh mặt trời lóe lên sóng nước trong veo.

"Vẻ mặt bi thương không thích hợp với ngươi".Đôi mắt Thủy Lung lộ ra một
chút ghét bỏ, giọng nói êm ái mê người, "Về sau đừng làm loại biểu tình
đó nữa."

So với lúc hắn cố làm vẻ mặt uất ức, tranh thủ sự đồng
tình của người khác, loạibiểu lộ chân thật làm người ta đau lòng, tâm
tình tiêu cực, thực sự làm cho nàng thấy không thích. Về phần không
thích hợp? Trên thực tế Thánh Tôn có bất kỳ biểu tình gì cũng không phải là không thích hợp, cho dù là u buồn khổ sở cũng khiến tâm trí người ta chấn động.

Thánh Tôn nghe vậy, đáy mắt gợn sóng một chút rồi dần dần khuếch tán, miệng nhếch lên tạo thành một độ cong, đơn thuần vui vẻ giống như trẻ con: "Nàng đau lòng?"


Thủy Lung nâng một lọn tóc của hắn lên, cuộn lại, nhíu mày không nói gì.

Thánh Tôn không đồng ý cũng không ngăn cản, "Có phải nàng đau lòng hay không?"

Ngón tay Thủy Lung hơi dùng sức kéo kéo tóc.

Da đầu hơi đau đớn, như có móng vuốt mềm mại gãi vào tâm khảm, mềm nhũn tê tê. Thánh Tôn nhìn Thủy Lung chằm chằm, nói tiếp: "Ta biết rõ, nàng đau lòng."

Lần này không cần Thủy Lungtrả lời.

Vậy mà, hắn không cần nữa, Thủy Lung lại nói, "Ừ...... Ai bảo ngươi tỏ ra đáng thương như vậy."

Trong mắt Thánh Tôn thoáng qua vẻ cưng chiều sáng rỡ, nàng vốn là như vậy, rõ ràng là lời hay, lại cố tình không để cho người khác sống dễ chịu. Thừa nhận đau lòng với hắn, sau đó còn cố tình thêm một câu khiến hắn buồn
bực.

Hai người không biết, Lương Điệp Nhi và hai huynh đệ Hoa Hoa đang đùa giỡn bên ngoài đình không biết đã dừng lại từ lúc nào, từng
người trợn to hai mắt nhìn bọn họ ở chằm chằm.

"Đây là thiếu gia thật sao?" Hai huynh đệ Hoa Hoa nói.

"Đây mới thật là chủ tử sao!"Lương Điệp Nhi nói.

Ba người thật sự không cách nào bình tĩnh đối mặt với việc Thánh Tôn hết lần này tới lần khác thay đổi cái nhìn của bọn họ.

Trong tầm mắt, thấy chủ nhân nghiêng người đến gần cô gái, rõ ràng là đưa đầu đến tay cô gái để nàng vuốt ve, giống hệt một sủng vật to lớn, nam nhân này thật sự là thiếu gia (Thánh Tôn đại nhân) mà bọn họ biết sao!?

Lương Điệp Nhi ngẩng đầu lên, nhìn những bông tuyết nhỏ bay xuống đứt quãng
trong không trung, lầm bầm giống như mộng du nói: "Nghe nói nhìn tuyết
quá lâu sẽ bị chiếu mờ mắt. Nhất định là ta hoa mắt, nhất định là ta hoa mắt rồi." Sau đó hắn cũng không quản hai huynh đệ Hoa Hoa, cả người
lung lay thoáng cái đi mất.

Hoa Nhất và Hoa Nhị nhìn bóng lưng
hắn, theo thói quen Hoa Nhị đang chuẩn bị châm chọc mấy câu, vừa mới há
mồm ra đã bị Hoa Nhất kịp thời che miệng lại, "Thật không dễ dàng mới để hắn đi được, đệ còn muốn gọi hắn quay lại, không được phép gọi!"

Hoa Nhị đột nhiên lắc đầu, ngậm miệng.

Hoa Nhất lấy cái tay che miệng hắn ra, thuận tiện lau một trên người hắn.

Ánh mắt Hoa Nhị nhìn theo động tác của hắn lại nhìn quần áo của mình, trên đầu nổi một vạch đen.

"Ca, huynh xem thật khó khăn mới được dự đại hội võ lâm, lại còn được ở Phi
Kính sơn cốc." Hoa Nhị khẽ cười, tiếng cười trầm thấp không dễ nghe ra
được sự gian xảo, nói với Hoa Nhất: "Có thể vào sơn cốc Phi Kính ở tất
cả đều là các nhân vật lớn trước đây khó gặp đó, đến đây phần lớn đều là mỹ nhân tuyệt sắc tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, nghe nói Thánh nữ
Doãn Linh Quang của Phần Vô Song điện, Triệu Du Nhi của phái Hợp Hoan,
Diệp Cô Lâm của núi Hoàng Sơn...... Ahhh, người người đều là mỹ nhân
nghiêng nước nghiêng thành đấy, không biết lớn lên trông thế nào."

Hoa Nhất gật đầu, vẻ mặt không bỉ
ổi giống như đệ đệ, ngược lại mặt than nghiêm chỉnh như trước, nói: "Nhớ năm đó, chúng ta chưa luyện thành thần công, địa vị cũng không lọt vào
mắt những nhân vật lớn kia, nên mỹ nhân cũng chỉ có thể nhìn từ xa, cho
nên hình dáng gì cũng không nhìn rõ."

“Hôm nay cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội!" Hoa Nhị nói, ánh mắt không khỏi nhìn vào đình.

Nếu như bọn họ không trở thành thuộc hạ của thiếu gia, bây giờ lấy thân
phận địa vị của bọn họ, cũng không vào được sơn cốc Phi Kính.


Điểm này Hoa Nhị không ngừng nghĩ tới, Hoa Nhất cũng thế.

Mặc dù bọn họ thân là tôi tớ của người khác, nhưng chọn đúng người, cho dù
là tôi tớ so với địa vị của nhiều người cũng là cao rồi.

"Chúng ta có con mắt tinh tường biết anh hùng đó." Hoa Nhất nói.

Hoa Nhị cũng nói: "Thật ra thì chúng ta đã sớm nhìn ra thiếu gia và thiếu
phu nhân không phải người bình thường, cho nên mới cố ý rơi vào trong
tay của bọn họ."

Rõ ràng bản lĩnh trợn mắt nói dối của hai người càng thêm phát triển rồi.

Hai huynh đệ ăn ý liếc mắt nhìn nhau, sau đó yên tĩnh đi về phía đình. Lá
gan của bọn họ không lớn như Lương Điệp Nhi, dám can đảm tự tiện rời đi
không chào hỏi một tiếng.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân." Hoa Nhất
khẽ mở lời. Hắn chọn được thời cơ, cũng không phá hỏng không khí
giữaThủy Lung và Thánh Tôn.

Thủy Lung nhìn bọn họ.

Hoa Nhất khẽ nói: "Chúng ta muốn đi xem một chút?"

"Phải đi thì đi, nói nhảm cái gì." Thánh Tôn nhàn nhạt nói, lời nói có ý ghét bỏ.

Vẻ mặt của Hoa Nhất và Hoa Nhị cứng ngắc, trong lòng nói: Ngài nói thật dễ nghe, phải đi thì đi, chờ ngài đột nhiên nhớ đến hai huynh đệ chúng ta, chúng ta còn có thể vui vẻ sao.

"Cảm ơn thiếu gia." Hai huynh đệ
ngoài mặt tự nhiên không lộ ra một tia bất mãn, cảm xúc vui mừng đã đem
vẻ bất mãn biến mất không còn dư lại một điểm.

Tốc độ rời đi của
hai huynh đệ còn nhanh hơn so với lúc đến, thân pháp như gióchạy ra
ngoài cửa viện, trong chốc lát đã ra đến ngoài Thính Lan viện.

"Ca, chúng ta đến nhà nào trước?" Ngoài sân, Hoa Nhị từ trong ngực móc ra một xấp thiệp.

Những thiệp này đều là bọn họ thu được sau khi vàoThính Lan viện ở không bao
lâu, đều là bài thiếp của các gia tộc lớn và môn phái đưa tới.

Bởi vì có đại hội võ lâm mới có người vào sơn cốc Phi Kính ở, đều là tầng
lớp có địa vị cao trên giang hồ. Sau khi vào Phi Kính sơn cốc, nơi ở
cũng chính là tượng trưng cho thân phận. Giống như Thủy Lung ở Thính Lan viện chính là nơi cao cấp nhất của Phi Kính sơn cốc, người xung quanh
nhanh chóng một đồn mười, mười đồn trăm, sau đó một đám người đều biết
thiếu chủ của Phi Kính sơn cốc nhận một vị chủ tử, người chủ tử đó ở
Thính Lan viện.

Cứ như vậy, không ai biết chủ tử của thiếu chủ
Phi Kính sơn cốc là ai, có thân phận gì. Nếu không sẽ có một đám đưa
thiệp kết giao bằng hữu tới.

Thánh Tôn đã sớm dặn dò, bất cứ
chuyện gì cũng không được quấy rầy bọn họ, cho nên Hoa Nhất và Hoa Nhị

nhận được thiệp từ thị nữ thì tự mình giữ.

Đây chính là thứ có
lợi nhất của các môn phái đi lại trên giang hồ, ỷ thế sau lưng có cây
đại thụ để dựa vào, rốt cuộc bọn họ cũng có thể giả bộ thể hiện một phen trước các thế lực, môn phái cao nhất.

"Ha ha ha, bắt đầu từ nơi xa nhất." Hoa Nhất nói.

Bởi vì cách nơi bọn họ ở càng gần, là người có địa vị càng cao.

Hai người vừa đi là đi mất nửa ngày, người ở nơi xa nhất trong sơn cốc nhận được thiệp trước, cũng là chưởng môn của môn phái đệ nhất giang hồ,
chẳng qua họ là người bên ngoài cũng không dám tùy tiện đưa thiệp tới
Thính Lan viện.

Thời gian một buổi chiều, giả vờ đi lại mấy chỗ,
nhận được ngân phiếu cộng thêm vài món quà tặng, tâm tình hai huynh đệ
Hoa Hoa vui vẻ, ngoài mặt vẫn nghiêm chỉnh như cũ.

"Ca, sắc trời
không còn sớm." Đèn trên đường đã chiếu sáng rồi, Hoa Nhị nói với Hoa
Nhất: "Không còn sớm phải trở về, nếu chơi quá muộn, sẽ bị thiếu gia
trách tội......"

"Ừ, đến nhà cuối cùng này rồi trở về, những thứ khác ngày mai lại làm." Hoa Nhất nói.

Trước mặt hai người là một sân nhỏ có tên là ‘Tử Trúc Viện’.

Chỗ viện này coi như là vòng trong rồi, cách Thính Lan viện không quá xa,
cũng là một nơi ở an tĩnh nhàn hạ, xung quanh trăm mét cũng không có chỗ ở nào khác.

Hai huynh đệ Hoa Hoa đi vào trong sân, phát hiện Tử
Trúc Viện này với Thính Lan viện giống nhau, không có tỳ nữ mà sơn cốc
Phi Kính đặc biệt chuẩn bị cho khách. Hẳn là chủ nhân của Tử Trúc Viện
này cũng giống Thánh Tôn, đuổi người hầu ra ngoài, không cần phục vụ bên cạnh.

"Các ngươi là ai?" Một giọng nói truyền vào tai.

Hai huynh đệ Hoa Hoa đồng thời nhìn về hướng đó, phát hiện một bóng sáng
trên cây, một nam tử mặc áo khoác màu xanh đứng ở đó, đôi mắt khuất
trong bóng tối, lại hiện ra vẻ sáng ngời sắc bén.

‘Bản lĩnh ẩn nấp của người này thật lợi hại.’ Hoa Nhị nhìn Hoa Nhất, nói bằng ánh mắt.

Hoa Nhất gật đầu, sau đó rút thiệp ra, ném cho nam tử trên cây, nói: "Chúng ta là tôi tớ của chủ nhân ở Thính Lan Viện."

Nam tử trên cây dễ dàng bắt được thiệp vào tay, hơi đổi sắc mặt, chăm chú
nhìn ánh mắt hai huynh đệ Hoa Hoa giống như thợ săn nhìn chằm chằm con
mồi trong đêm tối, " Người của Nam Vân Thành?"

"Hả?" Hai huynh đệ Hoa Hoa ngẩn ra, rất nhanh liền thu lại vẻ mặt, cũng không trả lời câu hỏi của nam tử trên cây.

Bên ngoài bọn họ nghiêm chỉnh, trên thực tế nội tâm đã bắt đầu lo sợ......
Chẳng lẽ thiếu gia là người Nam Vân Thành, thành chủ Nam Vân Thành?
Không đúng, trên đời này bị gọi là Nam Vân Thành, vả lại nổi danh đến
thế, người giang hồ đều biết Nam Vân Thành ở Tây Lăng chính là Nam Vân
Thành kia rồi. Bọn họ đã nghe nói qua, Nam Vân Thành thành chủ là một cô gái, không thể nào là thiếu gia mới đúng, chẳng lẽ...... Là thiếu phu
nhân?

Cho tới bây giờ, hai huynh đệ Hoa Hoa vẫn rất tò mò về thân phận của Thánh Tôn và Thủy Lung, chỉ là bọn họ không biết làm sao có
được đáp án chính xác.

Hai huynh đệ Hoa Hoa ngây ngẩn, chỉ trong
chớp mắt vẫn bị trên cây nam tử bắt được, hắn lại hỏi: "Chủ tử của các
ngươi có phải nữ tử hay không?"

Hai huynh đệ Hoa Hoa vẫn không
nói chuyện. Bọn họ phát hiện, người của Tử Trúc Viện này giống như biết
thiếu gia hoặc là thiếu phu nhân của bọn họ? Nguyên nhân đưa bái thiếp

cũng không giống những người khác!

"Ta tên là Phong Giản." Nam tử trên cây nói lần nữa.

Ai quản ngươi tên gì chứ! Trong lòng hai huynh đệ Hoa Hoa châm chọc.

Cuối cùng Hoa Nhất cũng mở miệng, "Chúng ta chỉ đến viếng thăm theo lễ phép, nghe vị công tử này nói, không hề đơn giản là vì kết giao bằng hữu
giống như trên thiếp mời viết, nếu đã nói như vậy, chúng ta không tiện
quấy rầy." Cảm giác Tử Trúc Viện rất phiền toái, vẫn là tẩu vi thượng
sách*.

*Tẩu vi thượng sách: Câu đầy đủ là “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách”, đây là 1 trong 36 kế được
tổng hợp lại từ Binh Pháp Tôn Tử. Nghĩa của nó là ’36 kế, chạy là kế hay nhất’.Trong Binh Pháp Tôn Tử giải thích nhiều tầng nghĩa tùy vào từng
hoàn cảnh, trong ngữ cảnh trên có thể hiểu là thực lực không bằng đối
thủ, nên rút lui để bảo toàn lực lượng.

Hoa Nhị hiểu ý tứ của đại ca mình, xoay người chuẩn bị rời đi.

Phong Giản nhìn bóng dáng của hai người nhanh chóng rời đi, nhảy lên phía
trước chặn đường đi của hai người, cười một tiếng, nói: "Hai vị chậm đã, thiệp là của chủ tử nhà ta dặn dò đưa đi, hai vị đã đến rồi, hay là gặp mặt chủ tử nhà ta một chút."

Hoa Nhất và Hoa Nhị liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy tên Phong Giản trước mắt này là người cường thế.

Rõ ràng là bọn họ đụng phải kẻ mạnh, đối phương không muốn thả bọn họ đi dễ dàng như vậy.

"Việc này, chúng ta còn phải về hầu hạ thiếu gia." Hoa Nhất đen mặt nói.

Phong Giản nói: "Uống ly trà rồi hãy đi cũng không muộn."

"Công tử, người đây là làm khó người khác." Hoa Nhị nghiêm chỉnh.

Hai huynh đệ Hoa Hoa ăn ý liếc mắt nhìn nhau, sau đó công kích Phong Giản.

Phong Giản đã sỡm có chuẩn bị, nhanh chóng lùi về phía sau một bước, tránh
thoát chiêu thức thô bỉ của hai huynh đệ Hoa Hoa. Thấy hai huynh đệ Hoa
Hoa nhanh chóng bỏ chạy về phía cửa, hắn cũng không gấp, vỗ tay ‘bạch
bạch’hai tiếng, năm người áo đen nhảy ra ngăn cản đường đi của hai huynh đệ Hoa Hoa.

Động thủ không đến một phút, hai huynh đệ Hoa Hoa
biết dựa vào thực lực của bản thân thì không thể xông ra, người có thể ở trong viện này, quả nhiên thực lực không tầm thường.

"Hai vị, mời?" Phong Giản không nhanh không chậm đi tới bên cạnh hai người lần nữa, ánh mắt quan sát họ.

Trước đó còn tưởng rằng hai người này là ám vệ nghiêm túc, ai biết vừa ra tay lại toàn là chiêu thức vô sỉ thô bỉ, khiến Phong Giản cũng ngẩn người,
trong lòng có cảm giác không biết nói gì.

Hai huynh đệ Hoa Hoa
nhìn nhau, sau đó chỉ thấy vẻ mặt Hoa Nhị biến đổi, mặt than hóa thành
tội nghiệp, vô cùng nịnh hót nói với Phong Giản: "Vị đại ca này, chủ tử
nhà ngươi, sẽ không hại hai anh em ‘lương dân’ chúng ta chứ?"

"......" Khóe miệng Phong Giản co rút, quả nhiên lúc trước là hắn nhìn lầm. Thấy Hoa Nhất và Hoa Nhị giương mắt nhìn mình chằm chằm, Phong Giản lạnh
nhạt nói: "Chỉ cần các ngươi nói thật, tự nhiên chủ tử sẽ không làm khó
dễ các ngươi."

Chỉ cần bọn họ thật sự là người của Bạch Thủy Lung, tự nhiên chủ tử sẽ không làm thương tổn họ.

"A......" Điều quan trọng là hai người bọn họ hoàn toàn không biết gì về thiếu gia và thiếu phu nhân nhà mình.

Trước đó Phong Giản đã hỏi hai câu, còn chưa gặp chủ tử của hắn, hai huynh đệ Hoa Hoa cũng đã đoán được, vấn đề họ muốn hỏi nhất định có liên quan
đến thiếu gia và thiếu phu nhân nhà mình.

Hoa Nhị yên lặng nhìn
Hoa Nhất chằm chằm, dùng ánh mắt nói với Hoa Nhất: đã nói trời chiều
rồi, cần phải trở về, ngươi nhất định đến nhà cuối cùng này!

Hoa Nhất lặng yên nhìn trời. Làm sao hắn biết đây không phải bảo địa, mà lại là cái ổ sói chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận