Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Edit: Tiểu Ngữ

Chiếc xe ngựa xa hoa đến cửa hoàng cung thì bị chặn lại. Phong Giản làm người đánh xe, hắn cầm lệnh bài đưa ra, binh lính canh cửa hoàng cung vừa
nhìn liền tránh đường, để cho xe ngựa vào trong cung.

Thủy Lung
ngồi trong xe ngựa, nghe âm thanh bên ngoài liền đoán được đã xảy ra
chuyện gì, liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi cạnh bên. Tuy hắn
không phải đế vương, cũng không quan tâm quốc sự của Tây Lăng quốc, thế
nhưng đặc quyền của hắn tại Tây Lăng không nhỏ, không biết trên phương
diện quyền thế có được như vậy không?

Trưởng Tôn Vinh Cực nhận
thấy tâm mắt của nàng, tựa như thấy nàng đang mơ mộng, cầm tất chân bị
hắn cởi ra lúc lên xe ngựa, mang vào giúp nàng, nhàn nhạt nói: “Không có bất kì ai có thể bắt nạt nàng trước mặt ta.”

Thủy Lung nghe vậy liền cười: “Ta lau mắt chờ mong.”

Đường đi trong cung rộng thênh thang, xe ngựa rộng lớn cũng có thể chạy được. Ước chừng một hồi, xe ngựa dừng lại một lần nữa, nghe bên ngoài truyền
lời, đã đến Tường Minh Cung.

Từ trong lòng Trưởng Tôn VInh Cực,
Thủy Lung ngồi dậy, mang giày đặt ở ngoài đệm lót, không thèm ngó tới
Trưởng Tôn Vinh Cực, bước tới ra ngoài, nhảy xuống xe.

Nàng vừa chạm đất, bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực lập tức xuất hiện bên cạnh.

Ngoài Tường Minh Cung, có hai cung nữ cao cấp đứng chờ. Sau khi thấy Trưởng
Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, liền cung kính hành lễ, nữ quan trung niên
đứng bên trái nói: “Vương gia bình an, vương phi bình an, thái hậu nương nương đã sớm mong chờ các ngài đến.”

Thủy Lung liếc nhìn bà một
cái, sau đó lại nhìn sang nữ quan trung niên bên phải, nàng nhận ra bà
ta chính là Vũ Ương – người lần trước nhận mệnh thái hậu dẫn nàng đi.

Vũ Ương thấy Thủy Lung nhìn lom lom mình, vẻ mặt không chút thay đổi cung kính hành lễ với Thủy Lung một lần nữa.

Tất cả đi vào Tường Minh Cung, đi vào chính điện, vừa vào liền thấy thái
hậu mặc quần áo tơ lụa màu trắng ngồi trong vườn hoa. Vẻ mặt ưu buồn,
giống như đang buồn phiền vì chuyện gì đó.

Lúc này, cung nữ đứng
cạnh bà nghiêng người thấy bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung,
cúi thấp người nhỏ giọng nói gì đó với thái hậu. Thái hậu sửng sốt, sau
đó quay đầu nhìn về phía Thủy Lung, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái, vui
mừng.

Nếu người nào không hiểu rõ thái hậu, nhìn nụ cười này của
bà chắc chắn đều nghĩ rằng bà là người lương thiện, đồng thời cho thấy
bà là người rất độ lượng --- thân là Võ vương phi vừa được tấn phong,
con dâu nên sớm đi thăm hỏi mẹ chồng, nhưng Thủy Lung tới bây giờ nàng
mới xuất hiện, thái hậu lại không hề trách móc gì nàng.

“Hoa Dương, Vinh Nhi, mau đến bên cạnh mẹ.” Thái hậu tự mình đón hai người.

Ba người ngồi trong vườn hoa nhỏ, thái hậu nắm tay Thủy Lung, thở dài:
“Ngày Hoa Dương thành hôn lại có chuyện rối loạn như vậy, Hoa Dương đúng là chịu khổ rồi. Nghe nói Hoa Dương bị kinh sợ mà ngã bệnh, bây giờ mới đến thăm hỏi ai gia, hôm nay Hoa Dương khỏe chứ?”

Thủy Lung cười khẽ trong lòng. Còn tưởng thái hậu không để bụng chuyện nàng không đến
thăm hỏi, trên thực tế bà già này đã tức cành hông rồi, một lòng đem
chuyện này lật đổ nàng.

“Khỏe hơn rồi.” Thủy Lung không nhanh
không chậm đáp lời, liếc Trưởng Tôn Vinh Cực, liền hỉ thẳng với thái
hậu: “Nghe nói lần này mẫu hậu gọi bọn con đến là vì Phượng Nhãn Quả,

không biết Phượng Nhãn Quả này có vấn đề gì không?”

Một tiếng
‘mẫu hậu’ lại thêm ‘chúng con’ chọc thái hậu tức giận suýt hộc máu, nắm
tay giấu trong tay áo đã sớm run rẩy, hận không thể xé rách gương mặt
tươi cười của Thủy Lung. Con tiện nhân này, rõ ràng muốn chọc tức bà mà!

“Cái này…” Thái hậu khẽ thở dài, quay sang nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực: “Vinh
Nhi, hoàng huynh con có chuyện muốn tìm con bàn bạc, con đi qua bên
huynh trưởng đi.”

Trưởng Tôn Vinh Cực không đáp, nhìn về phía Thủy Lung.

Biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy thái hậu đương nhiên nhìn thấy, có thể
chắc chắn chuyện này giống như đổ dầu vào lửa, cháy dữ dội.

Thủy Lung mỉm cười lướt qua nhìn qua thái hậu, sau đó hướng Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu.

Nàng không có yếu ớt đến nỗi cần nam nhân ngồi bên cạnh chống lưng, sợ người khác bắt nạt. Huống chi ý của thái hậu, kế tiếp vì chuyện Phượng Nhãn
Quả, rõ ràng là không muốn nói trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, nếu hắn
không đi bà ta nhất quyết không nói.

Trưởng Tôn Vinh Cực thấy
nàng gật đầu mới đứng lên, vươn tay sờ đầu nàng, tựa như đang trấn an
nàng, đi lên lạnh nhạt nói với Phong Giản: “Ở lại đây.”

“Dạ.” Phong Giản đáp lời.

Một màn này, thay vì nói là làm cho Thủy Lung xem, chi bằng nói làm cho
thái hậu xem thì đúng hơn. Rõ ràng và trắng trợn nói cho thái hậu biết,
Trưởng Tôn Vinh Cực hắn rất cưng chiều và coi trọng Thủy Lung, để Phong
Giản ở lại với Thủy Lung, nói rõ là giám thị thái hậu, không cho thái
hậu làm khó Thủy Lung.

Thủy Lung nhìn vẻ mặt vặn vẹo gần như cứng đờ của thái hậu, nàng biết lần này hành động của Trưởng Tôn Vinh Cực đã chọc giận thái hậu quá mức rồi, không khỏi cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực thật sự rất thẳng thắn, nói không chừng bên trong hắn đều là màu đen,
vả lại còn là cái loại đen chết người không đền mạng.

Nàng không tự chủ thất thần nghĩ tới Trưởng Tôn Vinh Cực, khóe miệng cười nhạt.

Nụ cười này lọt vào mắt thái hậu, không cần nói cũng biết lửa giận của bà
đã dấy lên tận trời rồi, cảm thấy Thủy Lung cố ý khoe khoang với bà.

“Mẫu hậu.” Ánh mắt thái hậu tràn ngập ý lạnh, Thủy Lung không muốn chú ý
cũng khó. Đem suy nghĩ về Trưởng Tôn Vinh Cực thu lại, Thủy Lung mỉm
cười nói với thái hậu: “Hiện giờ có thể nói về chuyện Phượng Nhãn Quả
chưa vậy?”

Thái hậu rất muốn làm mặt lạnh với Thủy Lung, nhưng
ngại vì sự có mặt của Phong Giản, sợ chính mình phạm lỗi hắn sẽ đem mọi
chuyện kể lại cho Trưởng Tôn Vinh Cực nghe, cho nên đành phải tiếp tục
tỏ vẻ dịu dàng với Thủy Lung. Rất may mặt nạ ôn hòa này bà đã luyện tập
thành thói quen, dù hiện tại trong lòng tràn ngập lửa giận, biểu hiện
vẫn thanh nhã lại ung dung như cũ, che giấu mọi tức giận.

“Nói
tới Phượng Nhãn Quả, ai gia cũng muốn hỏi Hoa Dương có ý gì?” Thái hậu
đem ly trà lên che mặt, âm thanh nhàn nhạt lại khiến người ta cảm thấy
áp lực: “Hoa Dương biết rõ Phượng Nhãn Quả là do tiên hoàng ban thưởng
cho Vinh Nhi, vậy mà Hoa Dương còn muốn Vinh Nhi đưa ngươi thứ này làm
lễ vật?”

Thủy Lung cười nói: “Đây chính là chuyện xuất giá, sinh
lễ đương nhiên rất quý trọng. Vì Phượng Nhãn Quả là bảo vật, cho nên ta
mới muốn, cái này cũng có lỗi sao?”


Thái hậu lạnh giọng nói: “Lúc đầu trên triều, nghe ý tứ của Vinh Nhi, ngươi đã sớm có ý đồ với Phượng Nhãn Quả.”

Thủy Lung cười nói: “Ta nói, Phượng Nhãn Quả là bảo vật, ta chỉ đơn giản muốn nó, chỉ vậy thôi mà.”

Thái độ có lệ của nàng khiến thái hậu càng giận dữ hơn, đáng tiếc chỉ có thể đè nén chứ không thể bộc phát, trong lòng suy nghĩ, sớm muộn cũng có
một ngày bà đem con tiện nhân này giết chết.

Thủy Lung giương mắt tựa như nhìn vào thái hậu. Thái hậu rùng mình, cảm thấy hình như đối
phương đã sớm nhìn thấu bí mật trong đáy lòng của bà, cảm thấy ý nghĩ
của mình bị người khác nhìn thấy hết, làm cho bà sởn tóc gáy, chán ghét
không ngớt.

Thái hậu làm động tác bưng trà, thu liễm tròng mắt để lộ tâm tư của mình, chờ khi đặt ly trà xuống, giọng điệu cũng ôn hòa
không ít: “Hoa Dương, ngươi biết không? Phượng Nhãn QUả chính là bảo vật thừa truyền của Tây Lăng, tiên hoàng đem nó ban cho Vinh Nhi…”

Lời nói của bà chưa hết đã bị Thủy Lung cắt ngang: “Mẫu hậu, ta không có
hứng thú nghe lịch sử của Phượng Nhãn Quả, nếu như ngươi muốn cùng ta
nói mấy chuyện này, ta cảm thấy không cần… Lại nói, chờ Phượng Nhãn Quả
chín mùi, ta sẽ kêu vương gia giao cho ta.”

Thái hậu tức giận xanh mặt, chờ nàng nói dứt lời, mới giận dữ mà cười, cười lạnh: “Ha ha..”

“Nếu Hoa Dương vẫn u mê không chịu tỉnh, ai gia nói nhiều cũng vô dụng.”
Thái hậu dùng mắt lạnh nhìn Thủy Lung, chậm rãi nói: “Nhưng Hoa Dương
muốn Phượng Nhãn Quả, e là không có được rồi.”

“Hử?” Thủy Lung nhíu mày, lão yêu bà này lại làm chuyện gì nữa đây?

Thái hậu lạnh giọng: “Trước kia ai gia kêu Vinh Nhi đem Phượng Nhãn Quả đưa
cho ai gia bảo quản, ai ngờ tin tức này bị lọt ra ngoài, đã bị người ta
trộm mất.”

Thủy Lung ngẩn ra, sau đó cười nhạo: “Ban đầu, mẫu hậu nói Phượng Nhãn Quả là bảo vật quan trọng, bây giờ lại nói bị đánh cắp, chẳng phải mẫu hậu là tội nhân lớn rồi sao?”

Thái hậu không chút hoang mang nói: “Ai gia tự biết mình có lỗi, chuẩn bị đem chuyện này
nói cho ngươi biết xong, ai gia sẽ đi chùa ăn chay niệm phật để chuộc
lỗi, còn Phượng Nhãn Quả, ai gia sẽ phái người tìm về.”

“Xem ra mẫu hậu đã sớm đem mọi chuyện an bài thỏa đáng.” Thủy Lung chậm rãi đứng lên.

Thái hậu vẫn dùng ánh mắt bao dung nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Ai gia kêu
Vinh Nhi rời đi, chỉ nói chuyện với một mình Hoa Dương, hi vọng Hoa
Dương hiểu chuyện, đừng giận chó đánh mèo lên người VInh Nhi, cũng đừng
nói chuyện này với Vinh Nhi, chờ khi nào ai gia tìm được Phượng Nhãn
Quả, nếu ngươi còn muốn nó, ai gia sẽ đưa cho ngươi.”

Chờ bà tìm về? E là cả đời này ta đừng hòng có được nó.

Đương nhiên Thủy Lung không tin lời nói dối của thái hậu, lạnh nhạt cười môt tiếng, xoay người rời khỏi vườn hoa.

“Hoa Dương!” Thái hậu tức giận gọi, thân thể vì tức mà run rẩy.

Không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn Thủy Lung lại không biết phép tắc đến như vậy, cư nhiên dám vô lễ với bà.

Chẳng lẽ Bạch Thủy Lung biết bí mật trong giá y (áo cưới), lần này đến là
biểu lộ rõ ràng ý muốn đói nghịch với bà? Thái hậu nghĩ, ánh mắt nhìn
chằm chằm bóng lưng Thủy Lung, đôi mắt lạnh độc lại âm u.

Ngày
thành hôn, bà liền cảm thấy kì quái, tại sao cung nữ hắt rượu lên người

Thủy Lung lại trúng Thanh Âm Cổ, sau đó trên người cung nữ tìm thấy khăn lụa màu đỏ, cùng với những chuyện cung nữ đó trải qua, bà liền nghi ngờ đây là mưu kế của Thủy Lung.

Nhưng vì không có bằng chứng, bà không thể kết luận sự thật của chuyện này.

Hôm nay, mặc kệ là thái độ của Trưởng Tôn Vinh Cực hoặc là Thủy Lung đều
khiến bà tức giận. Đáy lòng không khỏi không hoài nghi Thủy Lung có phải đã biết chuyện kia hay không? Kế đó liền gài bẫy khiến cung nữ trình
diễn một màn dâm ô.

Nếu sự thật là như vậy, hành vi của Thủy Lung rõ là tát cho bà một bạt tay mà.

Thái hậu siết chặt khăn tay, trong lòng có chút lo lắng… Tiện nhân này có kể cho Vinh Nhi biết chuyện đó hay không? Vinh Nhi có tin nó không? Có lẽ
là tin, nên Vinh Nhi mới có thái độ đó với ai gia.

Tiện nhân!

Thái hậu tức giận đem ly trà bóp nát bấy, không ngừng suy nghĩ tìm cách diệt trừ Thủy Lung mà không khiến Trưởng Tôn Vinh Cực hoài nghi. Sau đó nghĩ tới Phượng Nhãn Quả, không khỏi thấp giọng cười, nhỏ giọng cười nói:
“Không phải con tiện nhân kia muốn Phượng Nhãn Quả sao? Hôm nay tay
không trở về. Nếu nó đi kiếm Vinh Nhi cằn nhằn, lấy tính cách không kiên nhẫn của Vinh Nhi, nói không chừng sẽ chán ngấy nó.”

Bên phía Thủy Lung.

Nàng đi thẳng ra khỏi Tường Minh Cung, dựa vào kí ức đi bộ trong đại viện.
Đoạn đường đi bộ này, không biết là đi tới nơi nào, chỉ thấy cảnh vật
trước mặt rất hợp lòng người, có hoa cỏ dồi dào sức sống, hồ nước xanh
ngọc gợn sóng lăn tăn, trên hồ nước có đình tạ, cầu bằng đá cẩm thạch
bắt ngang.

Thủy Lung thấy vậy, xoay người ngồi trên lan can đình
tạ, híp mắt nhìn về phía Phong Giản, nói: “Muốn nói cái gì thì nói đi.”
Dọc đường đi, hắn có mở miệng muốn nói lại thôi, không biết hắn đang do
dự chuyện gì.

Phong Giản kinh hãi, ngẩng đầu nhìn sắc mặt bình
tĩnh thản nhiên của Thủy Lung, trong mắt hiện lên kiên định: “Xin vương
phi đừng vì lời của thái hậu mà hoài nghi chủ tử, chỉ cần chủ tử đáp ứng với vương phi, ngài nhất định sẽ dốc hết sức làm được.”

Trước
kia, Thủy Lung muốn ngọc trụy, tuy Trưởng Tôn Vinh Cực không chịu nói gì hết, nhưng đám người làm thuộc hạ như bọn hắn làm sao không biết được.
Trưởng Tôn Vinh Cực căn bản chưa từng buông tha cho việc tìm kiếm, chỉ
là từ tìm một cách quang minh chính lại chuyển thành tìm trong bóng tối
mà thôi.

Lần này, chuyện Phượng Nhãn Quả, Phong Giản cũng không
biết nhiều, nhưng hắn không tin lời thái hậu nói. Mặc dù tâm trí của chủ tử có giảm đi, nhưng sẽ không qua loa như vậy, đem đồ mình đáp ứng muốn tặng cho Thủy Lung đưa người khác giữ, lại còn làm mất.

“Ta còn tưởng chuyện gì?” Thủy Lung khoát tay áo, cười nói: “Ngay cả ngươi cũng không tin lời thái hâu, ta làm sao sẽ tin?”

Lúc thái hậu nói chuyện vừa nghiêm túc lại có chút đắc ý, không giống nói
xạo. Nhưng Thủy Lung nghe xong lại không hiểu vì sao bản thân không tức
giận, trong tiềm thức vẫn luôn tin tưởng Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ đem
Phượng Nhãn Quả đưa nàng khi nó chín mùi. Chính nàng cũng không biết tại sao mình lại tin Trưởng Tôn Vinh Cực như vậy, cái loại tín nhiệm này
càng ngày càng lớn dần theo thời gian.

Đoạn đường này, suy nghĩ
của nàng không phải là nghi ngờ Trưởng Tôn Vinh Cực, cũng không nghĩ đến cái giả phải trả cho phần tín nhiệm này sẽ là hậu quả gì.

Phong Giản nghe nàng trả lời, thở phào nhẹ nhãm lại kinh ngạc.

Hắn tin chủ tử là vì hắn theo chủ tử nhiều năm, đối với phong cách làm việc của chủ tử cũng biế sơ sơ. Nhưng Bạch Thủy Lung tin chủ tử thì có chút
kì quái. Dù sao thì thái độ của thái hậu rất chân thực, vả lại bà còn là mẹ ruột của chủ tử, người bình thường không hoài nghi bà ta mới đúng.

Bạch Thủy Lung này, đúng là khó hiểu.

Phong Giản đánh giá Thủy Lung, cảm thấy thời gian quen biết nàng cũng không ngắn, nhưng hắn lại không thể nhìn thấu nàng.

“Đây không phải là Võ vương phi sao?”

Tiếng nói thanh nhã thình lình vang lên, giống như chim hoàng oanh, trong
sạch giòn giã khiến tâm trạng người nghe bình thản lại.

Thủy Lung hiếu kì quay đầu, nhìn thấy đoàn người đang đi tới.

Đi giữa sáu gã cung nữ là thiếu nữ mặc quần áo lụa màu xanh dương, thắt
lưng màu trắng, dáng người lả lướt. Bước đi của nàng ta rất cẩn thận,
mỗi khi bước đi, vạt áo màu xanh dương của nàng cũng đều lắc lư, nhộn

nhạo như bọt nước, khiến người ta cảm thấy nàng ta như Lăng Ba Tiên Tử
đạp bước trên mặt nước.

Dung mạo xinh đẹp, mày cong như liễu, đôi mắt như làn thu thủy, rực rỡ phát sáng, long lanh khiến người ta động
lòng. Bây giờ, nàng ta nhìn Thủy Lung chớp chớp mắt, lại câu môi cười,
xinh đẹp như thiếu nữ ngây thơ, làm người khác không phòng bị.

Bên cạnh nàng ta còn có một thiếu nữ nhỏ tuổi.

Thiếu nữ này và nữ tử xinh đẹp kia không giống, dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào,
mặc váy dài màu tím, bên ngoài khoác một cái áo mỏng, tung bay theo gió, lụa mỏng như làn khói, khiến nàng ta giống như tinh linh vô buồn vô lo, khi cười rộ lên, hai lúm đồng tiền trên má lộ ra càng làm người khác
yêu thích, không nhịn được muốn chọc chọc hai cái, lại không biết có
chọc thủng làn da mịn màn của nàng ta không?

Cả hai đều là mĩ
nhân hiếm thấy, đứng bên cạnh nhau đều có phong thái riêng, không ai
thua kém ai, ngược lại còn phụ trợ cho nhau, để lộ nét xuất sắc của
mình.

Thủy Lung nhận ra người mặc đồ tím chính là Chu Giáng Tử thầm mến Trưởng Tôn Vinh Cực.

Còn nữ tử bên cạnh ả ta, nàng không biết.

Nữ tử áo xanh dương dường như đoán được ý nghĩ của nàng, đi tới bên người
Thủy Lung, hành lễ, mỉm cười nói: “Nô tỳ Vũ phi gặp qua Võ vương phi,
tên nô tỳ là Đỗ Vũ Li, nếu Võ vương phi không ngại, có thể gọi thẳng tục danh của nô tỳ.”

Đỗ Vũ Li mặc dù là phi tử, nhưng phẩm cấp lại thấp hơn Thủy Lung, nên hôm nay ả phải hành lễ với nàng.

Chu Giáng Tử thấy vậy cũng đành hành lễ với Thủy Lung.

Tầm mắt Thủy Lung rơi trên người Đỗ Vũ Li, quan sát một phen, cảm thấy nữ
nhân trong cung thật sự đều giống nhau. Bộ dạng xinh đẹp, âm thanh đặc
biệt, nhất là khí chất thoát tục, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng sinh ra hảo cảm, đừng nói là nam nhân.”

Nhưng… chuyện này cũng không có quan hệ gì với nàng.

Thủy Lung từ lan can nhảy xuống, lạnh nhạt nói với hai người: “Các ngươi muốn làm gì thì làm đi.” Sau đó liền chuẩn bị rời đi.

Lúc xoay người, khóe mắt nàng thoáng liếc qua vẻ mặt thở phào của Chu Giáng Tử.

Cô gái này, thật sự bị nàng hù dọa à?

Trong đầu Thủy Lung có một ý nghĩ lóe lên, bước chân không dừng lại nhưng
nhịp bước chậm không ít, ngưng thần nghe động tĩnh phía sau.

Đỗ
Vũ Li và Chu Giáng Tử đưa mắt nhìn bóng lưng Thủy Lung, Chu Giáng Tử khẽ hừ nói: “Làm ta giật mình, còn tưởng ả cố ý ở đây chờ. Nhìn bộ dạng của ả liền biết ả không biết Võ vương và hoàng thượng ở ngự hoa viên rồi,
ta chắc chắn Võ vương không thật lòng thích ả mà, nếu không sẽ không vào hoàng cung liền vứt ả một mình ở đây.”

“Nói ít một chút.” Đỗ Vũ
Li gõ trán ả: “Đây là hoàng cung, có vài lời không thể nói lung tung,
không lẽ ngươi quên Võ vương phi là dạng người như thế nào? Nếu như
ngươi không cẩn thận, ta cũng không có cách giúp ngươi.”

“Ai nha, người ta biết sai rồi. Đường tỷ tốt của ta, ngươi không thể bỏ mặc ta
đau khổ chứ?” Chu Giáng Tử kéo tay Đỗ Vũ Li làm nũng.

Bình
thường, ả vốn đã ngọt ngào đáng yêu, bây giờ sử dụng tuyệt chiêu làm
nũng liền khiến người ta mềm lòng, Đỗ Vũ Li không nhịn được nhéo nhéo
khuôn mặt nhỏ nhắn của ả, nhẹ giọng: “Ta đương nhiên sẽ giúp muội, nhưng mọi chuyện muội cũng nên tự mình cố gắng, biết không?”

Nếu Chu Giáng Tử có thể bắt giữ trái tim của Võ vương, như vậy đối với nàng cũng có chỗ tốt.

“Muội biết.” Chu Giáng Tử cười rạng rỡ.

Thanh âm hai người không lớn, nhưng thính lực Thủy Lung lại hơn người, mơ hồ nghe rõ đối thoại của các ả.

“Ra là thế.” Thủy Lung nhíu mày.

Đúng lúc nàng muốn tìm Trưởng Tôn Vinh Cực.

Hôm nay ăn cơm bên ngoài, trễ rồi, không thú vị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận