Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Có lẽ Thủy Lung bẩm sinh có lòng dạ đen tối, đầu có nhiều ý nghĩ hư hỏng. Nếu nói theo cách của các anh em kiếp trước chính là phúc hắc. (*)

(*) Bụng dạ đen tối, khó lường.

Khi nàng vui vẻ, nàng chọc ghẹo những động vật họ nhà mèo. Đối phương bị nàng ghẹo thoải mái, tứ chi duỗi thẳng không còn đề phòng, lật ngửa cái bụng mềm mại chờ nàng vuốt ve. Trái lại, nàng không hề hành động, không muốn để cho đối phương được như ý.

“Đột nhiên ta cảm thấy làm nũng quả thật là một thói quen không tốt.” Thủy Lung nhẹ nhàng nói, hơi rũ con ngươi xuống, lô mi nồng đậm hình cánh quạt che xuống phủ bóng râm khiến cho tầm mắt của nàng tối đen nhìn không rõ. Miệng nàng chuyển động, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Yếu ớt làm cho người ta phát ngán cũng làm cho ngươi khó chịu. Còn không bằng nhanh ăn cơm đi.”

Nàng nói xong còn nhìn liếc qua Trương Tôn Vinh Cực cười dịu dàng, chặn lại những lời hắn đang định phản bác.

Sau đó, Thủy Lung tiếp tục tự mình ăn, ngay cả một ánh mắt cũng đều lười ngó lên nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực một cái.

Bữa cơm hôm nay Thủy Lung cảm thấy ăn rất ngon miệng. Còn Trưởng Tôn Vinh Cực thì ngược lại.

Trong lúc ăn cơm, hắn đều cảm thấy buồn bực. Muốn mở miệng nói nhưng lại không biết phải nói gì, trong ngực giống như có con mèo nhỏ dùng móng vuốt không ngừng gãi gãi, không đau nhưng lại tê tê ngứa ngứa rất khó chịu. Giống như không có gãi đúng chỗ ngứa.

Hắn nghĩ có lẽ Thủy Lung bị hắn làm tổn thương, nàng nghĩ là hắn không thích nàng làm nũng.

Quả thật Trưởng Tôn Vinh Cực không thích nữ nhân làm nũng, cảm thấy rất phiền phức. Đặc biệt là âm thanh nhão nhẹt làm cho người tả cảm thấy ghê tởm, buồn phiền. Nhưng thông thường, nữ nhân còn chưa tới gần hắn, đã bị hắn đánh bay ra rồi.

Nhưng mà Thủy Lung không giống với bọn họ, hắn thích nàng làm nũng với hắn. Mặc dù có đôi lúc nghĩ rằng dung túng nàng như vậy có cảm giác nàng rất yếu ớt, nhưng Tiểu Hỏa Hồ này là nương tử của hắn, nương tử thì nên được cưng chiều không đúng sao?

Trưởng Tôn Vinh Cực giống như đã tìm được lí do thích hợp, đôi chân mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra. Bình tĩnh ngồi nhìn Thủy Lung.

Dáng người nhỏ bé, tóc buộc hững hờ, quần áo không chỉnh tề, yên lặng giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi.

Nàng làm nũng với hắn, chứng tỏ nàng thích nên mới cố ý lấy lòng mình. Nhưng mà biểu hiện của hắn khiến cho nàng nghĩ hắn chê nàng, nên mới đau lòng, giả bộ kiên cường không muốn làm nũng.

Lúc này, nàng nhất định rất muốn nhận được sự an ủi của hắn.

Trưởng Tôn Vinh Cực nghĩ như vậy, ngoài mặt vẫn lạnh lùng không hề có một chút biểu cảm, một đôi mắt nhìn chằm chằm Thủy Lung.

“A Lung…”

Trưởng Tôn Vinh Cực mở miệng.

Hắn mới kêu lên, Thủy Lung đứng dậy nhìn qua hắn, nói: “Ta ăn xong rồi, ngươi từ từ dùng đi.”

Hóa ra, trong lúc Trưởng Tôn Vinh Cực rầu rĩ, suy tư Thủy Lung đã nhanh chóng ăn xong cơm trưa.

Trưởng Tôn Vinh Cực ngây người, ánh mắt nhìn qua cơm thừa canh cặn trên bàn.

Mộc Tuyết không ngờ Thủy Lung lại tự nhiên như thế, nàng nhớ rõ Thủy Lung luôn đối xử với người khác có lễ có nghĩa, rất là chu toàn. Sao hết lần này đến lần khác lại đối xử tùy tiện đối với Võ vương như vậy?

Nàng không hiểu, Thủy Lung đối với người khác luôn có lễ phép chu toàn nhưng vẫn lộ ra xa cách vô tận. Trái lại, dù đối với Trưởng Tôn Vinh Cực tùy ý nhưng lại có cảm giác thân thiết vô cùng.

Mộc Tuyết liền nói: “Võ vương chờ một chút, nô tì gọi người đổi một bàn thức ăn mới cho ngài.”

“Không cần.” Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lùng nói.

Mộc Tuyết ngây người, nàng dường như cảm thấy trong lời nói của hắn có chút ão não, nhịn không được cẩn thận liếc mắt quan sắc nét mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng không có phát hiện chỗ nào khác thường.


Chẳng lẽ cảm giác của nàng là sai?

Mộc Tuyết nhìn về phía Thủy Lung, thấy vẻ mặt của nàng mang theo chút cười châm biếm, mới xác định mình không có nghe lầm. Sau đó, thấy Thủy Lung đi ra cửa, chớp mắt một cái thân ảnh của Trưởng Tôn Vinh Cực đã đến bên cạnh Thủy Lung, hình bóng cao gầy như tranh vẽ, làm cho người ta nhìn thấy liền biết thân phận của hắn không bình thường. Nhưng lúc này, Mộc Tuyết có chút cảm thấy buồn cười, cảm thấy bóng lưng của hai người rời đi lại hết sức hài hòa.

“Có lẽ Võ vương sẽ là một vị phu quân tốt.” Mộc Tuyết thấp giọng thì thào.

Trước kia, nàng không đồng ý Thủy Lung gả cho Trưởng Tôn Vinh Cực. Bởi vì con người của Trưởng Tôn Vinh Cực quá thần bí, cực kì nguy hiểm. Bình thường hắn tuấn mỹ vô song, quả thật là thiên nhân chi tư. Nhưng trong mắt Mộc Tuyết, người như vậy rất nguy hiểm, sợ hắn chê Thủy Lung có dung mạo xấu xí, cũng sợ hắn đối xử tệ bạc với Thủy Lung.

Đặc biệt là chuyện bắt cóc lần trước, càng làm cho Mộc Tuyết thêm lo lắng.

Hôm nay, thấy tình cảnh Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực ở chung làm cho ý nghĩ ban đầu của nàng dần thay đổi.

Trong thư phòng.

Từ lúc Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực vào phòng, cửa chạm trổ hoa văn luôn bị đóng kín, ngăn cản ánh sáng từ ngoài dội vào, bên trong ngọn nến mờ mờ thắp sáng một góc thư phòng.

Thủy Lung ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực. Có lẽ bởi vì điều kiện ánh sáng không đủ nên khuôn mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực trở nên thâm thúy hơn, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sâu xa.

Thủy Lung luôn biết ánh mắt của hắn bức người, khiến cho người khác nhìn thẳng không được bao lâu liền dời tầm mắt đi nơi khác. Nhưng phần bức người này giống như ánh sáng chói mắt của kim cương, trong sáng và sạch sẽ hấp dẫn tầm mắt và lòng dạ của mọi người, làm cho bọn họ muốn tranh nhau giành lấy nó.

Cả ngày hôm nay, ngoại trừ lúc trên triều kịch liệt ôm hôn nàng, thời gian còn lại đều rất an phận, nghe lời.

Nhưng mà Thủy Lung cũng sẽ không vì hắn hiếm khi biết ngoan ngoãn nghe lời mà để cho hắn được voi đòi tiên, kiêu ngạo nghĩ rằng bản thân có thể khống chế, nắm giữ nàng ở trong lòng bàn tay.

Trưởng Tôn Vinh Cực vui giận bất thường, có thể đáng sợ cả so với động vật nhà mèo gấp mấy lần, Thủy Lung hiểu rõ quá rồi. Tuy rằng có nhiều lúc muốn coi hắn như Bạch Nha mà dỗ dành, nhưng trong lòng lại cảm thấy hắn không phải Bạch Nha, hắn là một con người sống sờ sờ ra đấy thế nên đối xử với hắn không thể giống Bạch Nha được.

(TN: *Đập đầu vô gối* truyện này nên viết về thú nhân a ~ )

“Thái hậu đồng ý cho chúng ta thành hôn?” Thủy Lung chủ động mở miệng hỏi.

“Ừm.” Vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực không có biến hóa gì.

Chẳng qua là Thủy Lung rất nhạy bén, lúc hắn đáp lời trong mắt hắn hiện lên những gơn sóng đong đưa. Trong lòng liền hiểu rõ, xem ra thái hậu vẫn chưa có đồng ý cho bọn họ thành hôn, chỉ là không biết Trưởng Tôn Vinh Cực dùng biện pháp gì có thể bắt thái hậu đồng ý. Chỉ có điều cho dù có đồng ý, chắc chắn là không tình nguyện đồng ý.

“A Lung…”

Giọng nói truyền đến tai kèm theo hơi thở nóng hổi.

Thì ra Trưởng Tôn Vinh Cực im hơi lặng tiếng đi đến bên cạnh Thủy Lung, đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, một tay vịn lấy cái ghế, đem cả người nàng nhốt trong cái ghế, bị bóng của hắn bao phủ lấy, trong một lúc làm cho người khác cảm thấy thân thể của nàng vô cùng nhỏ nhắn.

“Ta không có thấy chán ghét.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói.

“Cái gì?” Thật ra, nàng biết hắn đang nói chuyện gì, chỉ là muốn giả bộ như không hiểu.

Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Nàng làm nũng với ta, ta không có cảm thấy chán ghét.”

“À.” Thủy Lung lạnh nhạt đáp.

Phản ứng của nàng không có nằm trong dự đoán của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng chính Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không hiểu rõ lắm dự đoán của hắn là gì. Loại tâm tình kì lạ không nắm bắt được này, lại luôn xuất hiện bởi vì thủy Lung, làm cho hắn phiền não và bất mãn hơn nữa, chỉ là không biết là bất mãn với thủy Lung hay với chính hắn.

“Ta thích A Lung làm nũng với ta.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói, ánh mắt chăm chú quan sát nét mặt của Thủy Lung.


Chẳng qua trên mặt nàng không có xuất hiện sự vui sướng như trong dự đoán của hắn, đối phương vẫn lạnh nhạt mềm mại như cũ, khiến hắn có chút cảm giác uể oải, có một loại tức giận không thể phát ra nghẹn ở trong ngực buồn bực không thôi, sắc mặt cũng không có dễ coi cho lắm.

Lúc Thủy Lung nhận ra tâm tình của hắn thì eo nhỏ đột nhiên bị siết chặt, lỗ tai cảm thấy ướt át, đúng là đầu lưỡi của người nào đó đưa vào lỗ tai nàng, liếm liếm ở bên vành tai.

Ôi…

Thân thể Thủy Lung khẽ run theo bản năng.

Vốn dĩ đối với chuyện tình dục nàng không có ham muốn mạnh mẽ lắm, nhưng cuộc sống ở sơn trang nghỉ mát gần biển Đông, làm cho thân thể của nàng bị Trưởng Tôn Vinh Cực liên tục khơi dậy ham muốn, ngay cả những ham muốn được che giấu trong dĩ vãng cũng bị đào móc đi ra.

Ngày thường nàng không hề có nhu cầu chuyện này, nhưng lúc này bị Trưởng Tôn Vinh Cực đối xử như thế, thân thể của nàng càng ngày càng có cảm giác tê dại.

“Buông ra.” May mắn, dù thân thể có phản ứng, nhưng âm thanh của Thủy Lung vẫn binh tĩnh như thường.

Trưởng Tôn Vinh Cực miết mắt nhìn nàng một cái, nghe lời thu hồi đầu lưỡi, lại chụt chụt liên tục vào môi của nàng, khàn khàn thì thào nói: “Ta muốn nàng.”

Thủy Lung nhìn con ngươi tràn ngập lửa nóng của hắn, giễu cợt cười nhẹ: “Ừ, ta biết. Ngươi đã nói, ta muốn ngươi, nhất là cơ thể của ngươi đúng hay không?”

Nụ cười giễu cợt của nàng lộ ra tà khí và xấu xa, con ngươi hơi híp lại liếc nhìn hắn như lạnh lại giống như ôn hòa. Ở trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, ánh mắt này không giống như ghét bỏ hắn, trái lại giống như một loại cám dỗ, một lời mời gọi, nhưng cứ một mực xa cách không cho hắn tới gần.

“Phải.” Trưởng Tôn Vinh Cực rũ con ngươi xuống, tầm mắt tập trung vào nhìn nàng, đột nhiên giơ tay che lại ánh mắt của nàng.

Hai mắt của Thủy Lung che lại chỉ nhìn thấy một màn tối đen như mực, nhưng giác quan khác liền trở nên nhạy cảm, bên tai nghe hắn nói nhỏ: “A Lung, nàng có biết hiện tại ta muốn làm gì không?”

“Ừ.” Thủy Lung cười.

Nàng cảm thấy được hơi thở của hắn càng lúc càng hổn hển.

“Ta cảm thấy rất khát, muốn hôn nàng. Ta cảm thấy rất đói, muốn cắn nàng. Phía dưới bị sưng lên rất là khó chịu, ta muốn thượng nàng.” Giọng nói khàn khàn lại giống như rượu tinh khiết, còn chưa uống vào bụng đã bị hương thơm của nó làm cho say mê, choáng váng.

Thủy Lung cảm thấy cổ họng có chút khát nước, người nào đó cố ý tán tỉnh ngược lại càng làm làm cho nàng dễ dàng lung lay hơn, đặc biệt là lời nói trắn trợn đầy tình sắc, rất dễ dàng khiến cho lòng người rung động.

“Vì sao không làm?” Thủy Lung thản nhiên hỏi.

“Nàng không chịu.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói.

(TN: Chu choa mạ ơi, cưng tóa

Nghe những lời này, dù không nhìn thấy biểu cảm của hắn, Thủy Lung cũng nghe ra được một chút uất ức của hắn.

Xì…

Thủy Lung nở nụ cười, nàng cảm thấy thắt lưng chợt bị siết chặt hơn, khóe miệng cong lên nói: “Ngươi không phải rất thích sử dụng sức mạnh ép buộc người khác hay sao?”

Im lặng một hồi lâu, thanh âm của Trưởng Tôn Vinh Cực lại truyền đến: “Ta không muốn nàng tức giận.”

“Nàng tức giận, ta không thích.” Trong lòng hắn bổ sung thêm. Đó chính là, thấy Thủy Lung tức giận, trong ngực hắn rất khó chịu, lại không biết phải làm sao, buồn bực tới mức gần như không thể khống chế được. Cuối cùng sợ rằng hắn sẽ làm ra chuyện ngay cả hắn cũng không thể dự đoán được.


Trái tim của Thủy Lung nhảy dựng, ngay cả ánh mắt cũng nhu hòa đi. Đáp án này chính là câu trả lời nàng muốn nghe nhất, lúc này nghe được dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, cái này ngược lại đúng là ngoài dự tính của nàng.

“A Lung?”

Thủy Lung nghe được tiếng gọi, lông mi khẽ giơ lên, tầm mắt lại bị tay của Trưởng Tôn Vinh Cực che kín, đương nhiên nàng chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen.

Chỉ là khi lông mi của nàng khẽ vô, quét vào lòng bàn tay của Trưởng Tôn Vinh Cực, làm cho hắn cảm thấy ngực ngứa vô cùng, tê tê ngứa ngứa. Khiến đôi mắt hắn không ngừng xao động, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.

Chậc… Chậc chậc…

Âm thanh nước bọt giao nhau vang lên quanh quẩn trong không khí. Giống như muốn đem không khí đốt cháy lên.

Không biết qua bao lâu, môi của Thủy Lung bị hắn hút mút làm nàng đau, mới đẩy Trưởng Tôn Vinh Cực ra, cũng đẩy bàn tay đang che trước mắt nàng xuống, liếc mắt nhìn thấy bộ dạng động tình của Trưởng Tôn Vinh Cực, nói: “Khi nãy không phải ngươi nói sợ ta tức giận sao?”

Trưởng Tôn Vinh Cực chăm chú nhìn nàng, giống như muốn nhìn xuyên thấu qua đối mắt nàng nhìn đến đáy lòng nàng, nói: “Hôn nàng một chút, nàng sẽ không tức giận.”

Tuy rằng bị tình cảm khiến cho đầu óc choáng váng nhưng không có nghĩa là trí tuệ cũng biến mất. Bởi vì không hiểu tình yêu cho lắm, nên Trưởng Tôn Vinh Cực đối mặt Thủy Lung liền không còn bình tĩnh, cơ trí như ngày thường, nhưng vẫn biết mức giới hạn —- Chỗ ranh giới cuối cùng của Thủy Lung.

Ranh giới này, Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn còn rất mơ hồ chưa có nắm giữ hoàn toàn. Nhưng kèm theo mấy ngày sống chung sau này, hắn sẽ càng hiểu rõ hơn. Do đó trong tương lai, Thủy Lung bị hắn quấn lấy cũng chỉ có thể thở dài cam chịu, không thể nổi giận.

Bây giờ, đương nhiên không hiểu rõ mấy chuyện này, ngược lại còn hứng thú dạt dào. Dù sao những chuyện dễ dàng nắm giữ trong tay có chút không có tính khiêu chiến. Nếu như Trưởng Tôn Vinh Cực là loại người ngẩng đầu cúi xưng thần, cung phụng người khác thì hắn sẽ không là Trưởng Tôn Vinh Cực rồi.

Chẳng qua là Thủy Lung quên mất, tò mò và hứng thú chính là bắt đầu sinh ra tình cảm đối với người khác.

Thủy Lung liếc nhìn tài liệu trên mặt bàn. Ban đầu, định đến thư phòng để giải quyết công việc, lại bị Trưởng Tôn Vinh Cực kéo lại chơi đùa, cũng khiến nàng hết hứng làm việc.

Thủy Lung thả lỏng hai vai, sóng mắt kinh hoảng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, gọi: “Đế Duyên.”

“…Hử?” Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi sửng sốt, sau đó khóe môi nhanh chóng nở nụ cười.

Rất rõ ràng, tiếng gọi này của Thủy Lung làm cho hắn vui vẻ.

“Vai ta mỏi quá, ngươi giúp ta xoa bóp được không?” Nụ cười của Thủy Lung rất tự nhiên, dường như nàng đang nói chuyện rất bình thường.

Trưởng Tôn Vinh Cực không ngờ nàng đột nhiên nói như vậy. Đặc biệt là… Giúp nàng xoa bóp?

Từ nhỏ đến lớn sinh ra trong một gia đình đế vương, từ nhỏ đến lớn Trưởng Tôn Vinh Cực là thiên kiêu chi tử, cơ bản hắn không có kinh nghiệm xoa bóp vai cho người khác.

Thủy Lung cũng nhìn ra điểm ấy, liền giải thích: “Ngươi hẳn là đã hiểu rõ ràng huyệt vị trên thân thể rồi, dựa theo vị trí các huyệt vì mà ấn nhẹ xoa bóp khiến cho người khác cảm thấy thoải mái là được.” Nói xong nàng liền đứng dậy nhảy xuống ghế, kéo tay Trưởng Tôn Vinh Cực đi về phía sau tấm bình phong.

(TN: Làm gì á O.o)

Phía sau tấm bình phong là một gian phòng ngủ nhỏ, trang trí rất đơn giản, chỉ có kê một chiếc giường và một cái bàn. Đặc biệt dùng để Thủy Lung nghỉ ngơi khi làm việc mệt mỏi, thỉnh thoảng xả hơi một chút. Tấm bình phong ngăn cách gian phòng nhỏ này được đặt rất đúng vị trí, người ở bên ngoài không thể nào nhìn thấy được tình huống bên trong phòng ngủ.

Thủy Lung dẫn Trưởng Tôn Vinh Cực vào trong, liền buông tay hắn ra, chính mình cởi áo khoát, sau đó là cái áo trong.

Sau đó, nàng liền xoay người, nằm sấp trên giường nhỏ, quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực mỉm cười, nói: “Mau tới đây giúp ta xoa bóp.”

Ánh sáng trong phòng ngủ nhỏ tối hơn ở bên ngoài một chút. Da thịt trên thân thể và khuôn mặt của Thủy Lung không có vàng như nến, ngược lại có cảm giác như vừa trắng lại vừa trơn bóng cực kì xinh đẹp, ở trong bóng tối giống ngọc đẹp tỏa sáng. Đặc biệt là đường con của nàng, đường cong của vòng eo càng thêm tốt đẹp hơn, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng kinh diễm, huống chi là nam nhân.

Trưởng Tôn Vinh Cực đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt u ám mờ mịt, vẻ mặt lạnh nhạt hơn giống như một bức tượng được khắc bằng băng, chỉ nghe hắn thấp giọng hỏi: “Nàng muốn ta hầu hạ nàng?”

Nếu là nữ tử bình thường chắc chắn sẽ bị dọa hoảng sợ hoặc là xấu hổ muốn chết. Cho rằng vẻ mặt và lời nói của Trưởng Tôn Vinh Cực đang hờ hững châm chọc mình không biết tự lượng sức. Đặc biệt, cả người hắn đều toát lên khí chất tao nhã, lặng lẽ đứng đó, càng giống như là một vị thần, khí thế áp bức làm cho người khác chịu không nổi.

Ánh mắt của Thủy Lung vô cùng bình thản nhìn hắn, không hề có một chút cảm xúc xấu hổ, nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi không phải muốn hôn ta, ăn ta sao? Hiện tại ta chủ động cho ngưoi sờ.”

Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn như cũ chẳng hề nhúc nhích.

Lông mi của Thủy Lung hơi run rẩy, sóng mắt dao động: “Ta muốn ngươi sờ ta.”


Lông mi của Trưởng Tôn Vinh Cực hơi run lên, ánh sáng trong mắt càng sâu hơn.

Thủy Lung cảm thấy tức cười, quăng thêm một câu cuối cùng: “Ta đang làm nũng với ngươi.”

Thiếu nữ trong tầm mắt hắn, từ trên xuống dưới đều trần truồng, cái lưng trắng ngà tuyệt đẹp lộ ra trước mắt hắn, một đầu tóc đen dài rối tung ở trên lưng và giường, rậm rạp giống như tơ nhện quấn lấy người nhìn, ngay cả trái tim cũng bị quấn lấy chặt chẽ.

Nàng nói cái gì? Nàng đồng ý cái gì?

Ta đang làm nũng với ngươi…

Trưởng Tôn Vinh Cực bừng tỉnh. Mới phát hiện mình đang đứng ở bên cạnh giường, tay chạm phải da thịt bóng loáng non mịn của thiếu nữ. Cảm xúc co giãn lại mềm mại, làm người ta quyến luyến rời đi.

Xoa bóp…

Xoa như thế nào?

Sao hắn lại tới đây?

Đầu ngón tay của Trưởng Tôn Vinh Cực ngừng lại, vẻ mặt sửng sốt. Dù biểu tình giống như kẻ não rỗng, nhưng cũng khiến cho bộ dạng của hắn rất mê người, không biết còn tưởng rằng hắn đang suy tư vấn đề nghiêm trọng gì đó, hơi thở nhàn nhạt u buồn, tựa như ma túy làm người ta mê muội trầm luân.

Hai tay Thủy Lung chống lấy mặt mình, nói: “Cũng biết nắm giữ lực đạo đấm đấm, rất tốt.”

Thành âm của nàng lờ mờ lộ ra vẻ hài lòng có thể làm mềm lòng người khác.

“…” Trưởng Tôn Vinh Cực không nói gì, hắn đang nhớ lại lời nói của Thủy Lung khi nãy. Dùng ngón tay thử đè nhẹ nhàng xuống các huyệt vị mà xoa bóp.

Động tác cẩn thận giống như sợ làm bị thương đến da thịt của nàng.

“Dùng sức một chút.” Thủy Lung nói. Quay đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực, gật đầu một cái: “Ngươi có thể cởi giày lên giường ngồi, như vậy có thể dùng lực tốt hơn.”

Nhìn nàng thật sự rất thoải mái.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vẻ mặt lộ ra sự thoái mái, thích ý của nàng, nét mặt căng thẳng của hắn cũng dần dần giãn ra, nghe lời cởi giày lên giường, nhưng không có ngồi lên trên người nàng, hai tay đặt ở hai bên vai của nàng hơi dùng sức nắn bóp.

Hắn nhớ lúc nãy nàng nói vai bị mỏi?

“Ừm…Cứ như vậy.” Thủy Lung thoải mái khép hờ mí mắt, khen ngợi Trưởng Tôn Vinh Cực: “Thật lợi hại.” Lúc nói chuyện, nàng còn chú ý tới nét mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực. Thấy khóe môi của hắn hiện lên một nụ cười lả lơi, bàn tay nắn bóp trên lưng của nàng cũng càng thả lỏng hơn, suýt chút cười ra tiếng.

Lúc này, ý nghĩ xấu lại lấp ló hiện lên ở trong đầu Thủy Lung, nàng nhỏ nhẹ nói: “Ban nãy không phải ngươi không muốn qua đây hay sao? Ta còn nghĩ rằng là do ngươi không biết nắn bóp, sợ mất mặt.” Cảm giác được bàn tay đang xoa bóp cho nàng bị ngừng lại một chút, giọng nói của nàng lại không thay đổi, không nhanh không chậm nói: “Hiện tại ta cảm thấy ta nghĩ sai rồi, hóa ra ngươi đúng là chân nhân bất lộ tướng (*).”

(*) Có nghề mà giấu.

“Ừ…”

Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực quét tới Thủy Lung, thấy nàng nói chuyện nhưng không có nhìn mình, biểu tình của hắn mới có thể thả lỏng hơn một chút, giả vờ bình tĩnh nói: “Nàng thích làm nũng như vậy, cũng chỉ có ta mới có thể thỏa mãn cho nàng.”

Thủy Lung miễn cưỡng nói ra lời hắn thích nghe: “Ta chỉ thích làm nũng với ngươi.”

Lời này gần như chỉ nói cho có lệ, quả thật không có một chút thành ý nào.

Nhưng những lời này chui vào tai của Trưởng Tôn Vinh Cực lại khiến cho cả người hắn tê rần. Một chút sung sướng không kềm chế được xông thẳng lên não, làm cho trái tim hắn cũng đập nhanh kịch liệt, mạch máu chảy cũng nhanh gấp đôi, làm cho toàn thân hắn nóng bừng lên, lỗ tai và khuôn mặt cũng không ngoại lệ.

“Tốt.”

Thanh âm lạnh nhạt, lười biếng không có một chút cảm xúc phập phồng.

Thủy Lung cũng không có ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong ánh sáng lờ mờ của gian phòng nhỏ, nam tử ngồi bên cạnh giường, dáng vẻ thanh nhã cao quý đang giúp nữ tử xoa bóp thư giãn. Dung mạo của hắn xinh đẹp như thiên tiên, khuôn mặt tuấn mỹ vô song hình như đỏ hồng quá mức, khiến cho dung nhan của hắn trở nên nổi bật giống như đào yêu yêu tinh. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn nữ tử nằm trên giường, con ngươi nhu hòa như vệt sáng trên đầm nước, vừa trong trẻo lại vừa sáng sủa, cực kì chói mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui